Chương 44: Mua nhà
Lúc này anh ta trợn to mắt nhìn chằm chằm vào đôi tai đó. Sao người lại có tai mèo, tai người của cô gái này đâu rồi? Hình như là không có! Cô gái trước mắt có phải là người không???
Binh vệ đứng đơ ra đó suy nghĩ lung tung.
Mạc Uyên bị nhìn như thế có chút khó chịu, cô tiến đến gần sau lưng Lâm Thắng hơn.
Mạc Uyên di chuyển thì người binh vệ mới hoàn hồn lại, biết vừa rồi mình không lễ phép khi nhìn chằm chằm người ta, hơi xấu hổ đứng yên ở bên cạnh.
Lâm Thắng thấy vậy không để ý, dù sao nhiều người ở đây chưa biết Nhân yêu tồn tại.
Một lát sau bên trong có tiếng bước chân phát ra, có vẻ quản gia đi ra rồi.
“Haha, chào Lâm đệ, không ngờ Lâm đệ lại có thời gian rảnh đến đây đấy!”
Không phải quản gia đi ra đón mà đích thân thị trưởng đi ra đón.
Sở Bính nghe binh vệ báo Lâm Thắng đến chơi thì ông ta chạy ra ngay, dù sao Lâm Thắng có tu vi cao, cũng lớn lên ở thị trấn này, ông ta khách khí với hắn không là gì cả.
Ra đến cổng thấy không chỉ có mình Lâm Thắng mà còn có cả hai Nhân yêu một lớn một nhỏ thì ông ta sững sờ.
Nhưng nhanh chóng bình thường lại, Sở Bính biết đến Nhân yêu, cũng biết người sẽ mua bọn họ làm nô lệ.
Không ngờ Lâm Thắng lại thích món này, hình như lão đệ mới mười bốn tuổi nhỉ, chà tuổi trẻ tài ba.
Nụ cười đón khách trên mặt Sở Bính vẫn rất tươi, mặc dù trong đầu ông ta nghĩ gì đó.
“Thị trưởng khách khí quá, hôm nay Lâm Thắng đến đây có việc muốn nhờ!” Lâm Thắng khiêm tốn đáp lại.
Hắn không để ý Sở Bính chuyển cách gọi hắn từ ‘Lâm Thắng tiên sinh’ qua ‘Lâm đệ’ dù sao hắn đang có việc muốn nhờ người ta, xưng hô thế nào cũng được.
“Vào trong đã, có gì vừa uống trà vừa nói!” Sở Bính mời Lâm Thắng đi vào bên trong.
“Được, làm phiền thị trưởng rồi!” Lâm Thắng gật đầu dẫn Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên vào.
“Không phiền không phiền!” Sở Bính cười nói.
“…”
“Chủ nhân, để tiểu Miêu bế Ngọc Linh cho ạ!”
Trên đường đi đến phòng khách trong nhà Mạc Uyên bỗng nói.
Cô nghĩ Lâm Thắng đi bàn chuyện không thể bế Ngọc Linh mãi được, như thế người ta nghĩ Lâm Thắng không lễ phép.
Cô và Lâm Thắng coi Ngọc Linh vẫn nhỏ trên tâm hồn và độ lớn của cơ thể so với trẻ mười ba tuổi thôi, hiện tại cơ thể của Ngọc Linh bằng với trẻ mười tuổi, mười tuổi đã coi như không thích hợp bế mãi.
Đối với người bên ngoài tuổi này đã có thể tự chạy nhảy được.
Nghe thấy lời của Mạc Uyên thì Lâm Thắng gật đầu, đưa Ngọc Linh cho cô ấy.
Lâm Ngọc Linh ngoan ngoãn cho hai người trao đổi bế mình.
Một lúc sau mấy người đã ngồi trong phòng khách.
Sở Bính và Lâm Thắng ngồi đối diện nhau uống trà nói chuyện, Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh yên tĩnh ngồi phía sau Lâm Thắng.
Nói chuyện trên trời dưới đất một lúc rồi Lâm Thắng vào vấn đề chính.
“Thị trưởng, hôm nay Lâm Thắng đến đây muốn nhờ thị trưởng tìm cho một ngôi nhà dành cho ba người ở khu Bắc này!” Lâm Thắng mở miệng nói.
“Tưởng gì! Chuyện này quá dễ, bản thị trưởng sẽ giảm 20% cho Lâm đệ! Lão Minh, đi gọi Kim Vũ mang sổ sách nhà còn trống ở khu Bắc thị trấn đến đây!” Sở Bính cười nói với Lâm Thắng rồi gọi quản gia đứng bên ngoài.
“Cảm ơn thị trưởng!”
“Chuyện bình thường thôi mà, không cần cảm ơn đâu Lâm đệ!”
Kim Vũ trong lời Sở Bính là người quản lí đất đai nhà cửa trong thị trấn, có chuyện gì liên quan đến nhà cửa sẽ phải tìm ông ta.
Nơi làm việc của Kim Vũ ở ngay bên cạnh phủ thị trưởng nên chỉ vài phút lão quản gia đã dẫn ông ta đến đây.
“Thị trưởng, Kim Vũ đã đến!”
“Mau vào đây Kim Vũ!”
Kim Vũ vừa vào thì mọi người đều chuyển ánh mắt vào ông ta.
[ Tên: Kim Vũ ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 47 ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng sáu ( Thấp Kém ) ]
Đây là một người đàn ông trung niên nhìn như một học sĩ.
“Chào ngài thị trưởng, sổ sách nhà còn trống đã được mang đến!”
Kim Vũ để một cuốn sổ và một túi giấy lên trên bàn.
Sở Bính gật đầu rồi nhìn Lâm Thắng.
“Lâm đệ có yêu cầu gì về ngôi nhà!” Sở Bính hỏi.
“Ít nhất hai phòng ngủ, có phòng khách, một phòng trống để đọc sách, có bếp núc thoáng, phòng tắm đầy đủ. Có thêm sân trước nhà, xung quanh phải có bờ trường bao quanh!” Lâm Thắng nói một loạt về ngôi nhà mình muốn,
Ngôi nhà để ở lâu dài nên hắn muốn phải tốt, phải đầy đủ.
“Ngươi xem thế nào!” Sở Bình nhìn Kim Vũ nói.
Kim Vũ lật sổ sách một lúc rồi mở miệng.
“Theo yêu cầu của vị công tử này thì có ba chỗ tương đối thích hợp. Chỗ thứ nhất nằm trên dãy nhà đối diện Lâm gia, ngôi nhà ở đây có một vấn đề là lâu đời rồi, chủ trước sợ bị sập nên đã dọn đi. Tổng diện tích chỗ này lên tới 1200 mét vuông!”
Kim Vũ nói xong thì một hoa văn kì lạ ở góc trang sách chứa thông tin ngôi nhà sáng lên.
Một mô hình 3D ngôi nhà hiện ra trước mắt mọi người.
Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh thấy mô hình 3D này thì trừng to mắt nhìn xem, lần đầu tiên họ thấy thứ này.
Lâm Thắng cũng kinh ngạc không kém nhưng mặt ngoài vẫn ung dung như thường.
Không ngờ thế giới này có cả hình chiếu 3d, đúng là không thiếu thứ kì lạ.
“Lâm đệ thấy thế nào!” Sở Bính hỏi.
“Xem hết một lượt đi rồi quyết định sau!” Lâm Thắng trả lời.
Kim Vũ nghe vậy thì bắt đầu giới thiệu chỗ thứ hai.
“Chỗ tiếp theo nằm ở gần đường phố chính, cách chợ có một trăm mét, rất thuận tiện mua đồ ăn. Chỗ này rất tốt không có vấn đề gì, thậm chí có thêm cả một nhà kho lớn, tổng diện tích là 850 mét vuông. Chỉ là giá hơi đắt so với những căn nhà khác!” Kim Vũ nói xong một hình chiếu 3D lại hiện ra.
Lâm Thắng cảm thấy ngôi nhà này rất hợp ý mình, gần chợ quá thuận tiện. Còn đắt thì do gần mặt đường nhỉ, vấn đề tăng giá lên cao này cũng được áp ở đây cơ à!
“Chỗ thứ ba thì rẽ trái ở cổng phủ thị trưởng ba trăm mét là đến. Chỗ này có 3 phòng ngủ, nhiều hơn một phòng so với hai căn trước. Tình trạng rất bình thường không có vấn đề gì, giá cũng bình dân. Tổng diện tích gần 1000 mét vuông!”
Kim Vũ đứng yên ở một bên sau khi giới thiệu xong.
“Lâm đệ vừa ý căn nào cứ nói, bản thị trưởng sẽ ưu đãi lớn cho Lâm đệ!” Sở Bính cười nói với Lâm Thắng.
Lâm Thắng không quyết định ngay, rơi vào trong suy nghĩ.
“Thị trưởng, không biết có cách nào cho trẻ nhỏ học chữ mà không cần đến trường không!” Lâm Thắng nhìn Sở Bính hỏi.
Hắn không chỉ cần thị trưởng giúp tìm nhà mà còn muốn xem có biện pháp dạy chữ cho Ngọc Linh mà không phải đến trường học không.
Suy nghĩ lại cho Ngọc Linh đến trường học là một chuyện rất nguy hiểm.
Ở trường học toàn trẻ nhỏ con người mà mình Ngọc Linh là Nhân yêu nên rất dễ bị cả đám bắt nạt.
Lúc đó không có ai ở bên bảo vệ thì khả năng sẽ ảnh hưởng lớn đến tinh thần của cô bé. Không thể trông chờ vào giáo viên ở đó được.
“Học ở nhà phải không, nếu học ở nhà thì có hai cách. Cách thứ nhất là người nhà mua sách vở giấy bút rồi tự dạy cho trẻ. Cách thứ hai là mời những giáo viên rảnh rỗi hoặc đã về hưu đến dạy!” Sở Bính uống một hớp trà rồi nói với hắn.
Lâm Thắng trầm tư, cách thứ nhất rất khó thực hiện. Hắn không biết dạy Ngọc Linh như thế nào, còn để cho Mạc Uyên dạy…cô ấy biết chữ không nhỉ.
Giờ này hắn tò mò Mạc Uyên có biết chữ không, cô ấy từng nói nhà mình rất nghèo. Liệu lúc đó có được đi học chữ không nhỉ?!
Không biết rõ, cách thứ hai là cách tốt nhất rồi.
“Lâm Thắng sẽ chọn cách thứ hai, thị trưởng có thể tiến cử giáo viên nào đó không?” Lâm Thắng nhìn Sở Bính nói.
Hắn rất mù mịt đối với những chuyện như thế này, bây giờ là lúc dùng sức mạnh của quan hệ.
“Hừm..Hình như ở gần khu vực ngôi nhà cách chợ gần một trăm mét đó có một giáo viên già đã về hưu đang sinh sống. Cụ thể thì bản thị trưởng không biết được, để cho người đi hỏi thăm một chút là biết!” Sở Bính vuốt cằm suy nghĩ.
“Thị trưởng, lão biết người giáo viên đó!”
Đúng lúc này lão quản già đứng bên ngoài lên tiếng.
“Lão Minh, vào đây nói rõ một chút!”
Mắt Sở Bính sáng lên, gọi lão quản gia vào bên trong này.
Lâm Thắng cũng liếc nhìn lão quản ra.
Quản gia đi vào trong phòng khác rồi đứng trước bàn.
“Thưa thị trưởng, giáo viên về hưu đó là bạn của lão, nếu Lâm tiên sinh muốn mời người này về dạy tại nhà thì lão đây có thể nói giúp một chút!” Lão quản gia mở miệng nói.
“Lâm đệ thấy thế nào?” Sở Bình nhìn Lâm Thắng hỏi.
“Nếu được thế thì còn gì bằng, đã vậy thì Lâm Thắng sẽ chọn mua ngôi nhà gần chợ đó, chúng ta giao dịch luôn bây giờ đi!” Lâm Thắng nói.
“Được, Kim Vũ, mang khế ước đất ra đây!” Sở Bính quay sang nhìn Kim Vũ.
“Vâng thưa thị trưởng!” Kim Vũ đáp lại một tiếng rồi cầm túi giấy lên lấy một tờ giấy từ trong đó ra.
Trên tờ giấy này có ghi thông tin cụ thể về khu đất và ngôi nhà đó.
“Ngôi nhà này có giá 350,000 đồng tiền, Lâm tiên sinh chỉ cần thanh toán và nhỏ một giọt máu lên tờ khế ước là được! Sau đó ngôi nhà sẽ thuộc về ngài, ngài có quyền làm bất cứ điều gì với miếng đất và ngôi nhà!”
Kim Vũ đặt tờ khế ước trước mặt Lâm Thắng.
“Lâm đệ chỉ cần trả 320,000 đồng tiền thôi cũng được!” Sở Bính nói.
“Không được, thị trưởng đã giúp Lâm Thắng quá nhiều rồi, bây giờ không thể giảm nhiều như vậy được!”
Nói xong không đợi Sở Bính đáp, hắn đã lấy 350 viên linh thạch ra để ở trên bàn, nó tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Sở Bính há miệng định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy đống linh thạch ở trước mặt thì ông ta ngậm miệng lại.
Lấy một viên linh thạch từ trong túi ra so với linh thạch của Lâm Thắng.
Sau vài giây ánh mắt ông ta trừng lớn lên.
“Linh thạch hoàn mỹ!!!”
….