Chương 43: Vào thị trấn
Hơn một tiếng sau.
Ba người đã đến cổng thị trấn, nơi đây vẫn như cũ không có gì khác lạ.
“Chào Lâm tiên sinh!”
Đi qua cổng thị trấn thì binh vệ canh giữ ở đó bỗng lên tiếng chào.
Bọn họ thấy khác lạ khi Lâm Thắng dẫn hai Nhân yêu vào thị trấn, ánh mắt không tự chủ hướng về Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên.
Dù thấy vậy nhưng bọn họ không nói gì, đây không phải là chuyện bị cấm.
Thấy binh vệ chào mình khiến Lâm Thắng hơi sững sờ, nhìn sang người chào thì nhận ra anh ta là một trong hai người từng đi mời mình đến nhà thị trưởng.
Lâm Thắng gật đầu rồi đi tiếp vào thị trấn, Lâm Ngọc Linh tò mò nhìn mọi thứ trên đường, đồ chơi trong tay đã bị bỏ quên, còn Mạc Uyên yên lặng đi theo sau hắn.
Trên đường đi người xung quanh đều nhìn vào ba người, đây là lần đầu họ thấy Nhân yêu nên nhìn chằm chằm không có gì lạ.
Mạc Uyên thấy nhiều người nhìn mình như vậy thì có chút sợ hãi, những kí ức bị loài người đối xử thậm tệ hiện lên trong đầu, cô hơi cúi đầu xuống bám lấy áo Lâm Thắng.
Lâm Thắng cảm giác áo choàng của mình bị kéo một cái, hắn nhìn sang thấy Mạc Uyên đang bám lấy áo hắn bước đi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ta hắn nhớ ra Nhân yêu không được loài người chào đón, dẫn Mạc Uyên đến chỗ đông người không hay cho lắm.
Lâm Thắng quay đầu quan sát những người ở trên đường, nhìn một lúc hắn thở nhẹ ra, đưa một tay vỗ vỗ tay đang nắm áo hắn của Mạc Uyên.
“Không sao, ngẩng đầu lên!” Lâm Thắng nói.
Mạc Uyên nghe thấy lời này thì hơi giật mình rồi đứng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vì không muốn nhìn thấy những ánh mắt ghét bỏ của loài người đối với mình.
Bị loài người hắt hủi đã thành một nỗi sợ hãi ám ảnh của nhân yêu.
“Nhìn kĩ xung quanh!” Lâm Thắng nhìn thẳng vào mắt Mạc Uyên nói.
Cô sợ hãi nhưng không thể không nghe lời của chủ nhân, đưa ánh mắt quan sát xung quanh.
Khi nhìn thấy những người đang nhìn mình Mạc Uyên rất kinh ngạc, trong mắt họ không hề có sự ghét bỏ như cô tưởng tượng.
Chỉ có sự tò mò, thậm chí là thích thú đối với Nhân yêu như cô.
“Không có gì phải sợ khi ở đây, người xung quanh không ghét Nhân yêu đâu!” Lâm Thắng mở miệng nói.
Mới đầu hắn không biết người dân ở thị trấn có căm ghét Nhân yêu như những nơi khác không, trong lòng có chút lo lắng cho Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh.
Hắn không muốn để hai người sống trong rừng như mình nên đã nghĩ đến việc ở lại trong thị trấn.
Nhưng nếu người trong thị trấn không chào đón Nhân yêu thì rất khó cho Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh, hắn không biết dẫn họ đi đâu nữa vì đây là nơi sống an ổn duy nhất mà hắn biết.
Bây giờ nhìn vào ánh mắt của những người ở đây hắn biết mình không cần phải lo lắng vấn đề này nữa.
Mạc Uyên đang ngơ ngác vì trong đời cô chưa thấy chỗ nào không ghét mà còn tò mò về Nhân yêu như ở đây.
Không bị loài khác hắn hủi là điều mà tất cả Nhân yêu luôn luôn mong muốn.
Nghe thấy lời của Lâm Thắng cô mới giật mình tỉnh lại, mỉm cười nói với Lâm Thắng.
“Vâng thưa chủ nhân!”
Thấy Mạc Uyên không sợ nữa thì hắn bước đi tiếp, cứ như vậy hai người có thể sống bình thường ở đây rồi.
Mạc Uyên chạy đến bên cạnh Lâm Thắng rồi ôm lấy một cánh tay của hắn, vừa ôm vừa bước đi theo.
Lâm Thắng run lên một cái, Mạc Uyên t·ấn c·ông bất ngờ khiến hắn không kịp chuẩn bị.
Cánh tay đang bị Mạc Uyên kẹp vào đâu đó, cảm giác rất mềm mại dù cách mấy lớp áo.
Hắn cứ để yên như thế không rút tay về, có chỗ để thoải mái như vậy ngu mới rút về.
Mạc Uyên cảm thấy Lâm Thắng run lên xíu khi mình ôm lấy cánh tay, cô hơi đỏ mặt vì nhận ra mình làm quá rồi.
Nhưng mà đã nhỡ làm rồi thì làm cho tới, ôm chặt cánh tay của Lâm Thắng hơn, để cánh tay dính sát vào một bên gì gì đó to lớn của mình.
Bị t·ấn c·ông lần hai, cảm giác mềm mại càng rõ hơn, Lâm Thắng cảm giác mình sắp thăng thiên rồi.
Lâm Ngọc Linh không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé vẫn đang ôm lấy cổ Lâm Thắng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Tất cả mọi thứ đều rất mới lạ khiến cô bé nhìn không biết chán, không chú ý đến Lâm Thắng và Mạc Uyên đang làm gì.
Một lúc sau Lâm Thắng đã ổn định lại, cảm giác mềm mại vẫn còn ở đó, yên lặng hưởng thụ thôi.
Hiện tại đã ở trong thị trấn, vấn đề tiếp theo là tìm chỗ để ở, cần mua một ngôi nhà dành cho ba người.
Với số linh thạch hắn đang có không lo không mua được nhà, chỉ sợ không thích hợp thôi.
Riêng tối hôm qua chém yêu thú lụm rương hắn đã kiếm được thêm gần một nghìn linh thạch, cộng với hơn hai nghìn linh thạch còn thừa thì tổng tài sản hiện tại là ba nghìn linh thạch.
Hắn không biết giá nhà ở đây bao nhiêu, có lẽ không đắt lắm.
Giờ chọn ở chỗ nào mới thích hợp đây.
Theo kí ức thì thị trấn này không nhỏ, nó bằng một khu vực thành đấy, khoảng hơn một trăm kilômet vuông.
Chỗ hiện tại hắn đang đứng là khu vực Bắc thị trấn, nơi đây từng mang tiếng địa bàn của Lâm gia nhưng có lẽ bây giờ không thuộc về Lâm gia nữa rồi.
Khu Bắc thị trấn là nơi đặt cổng chính, theo thường lệ nơi đặt cổng chính sẽ rất phồn vinh nhưng không, ở đây họ không làm như vậy.
Khu Bắc thị trấn lại là nơi nghèo hơn ba khu thị trấn khác vì nó nằm gần giáp rừng Đại Ngàn, các gia tộc, cửa hàng kinh doanh, thương hội nghĩ rừng giáp rừng sẽ rất nguy hiểm.
Nếu có thú triều nơi bị tàn phá đầu tiên chính là khu Bắc thị trấn, đặt nhà, cửa hàng ở nơi đó sẽ không chạy kịp ra cổng thứ hai của thị trấn bên khu Nam.
Qua cổng Nam sẽ đến các thôn nghèo nàn.
Với ý nghĩ đó đã tạo nên sự mất cân bằng phồn vinh của thị trấn.
Thị trưởng không làm được gì trong vấn đề này vì việc của phủ chỉ là quản lí và giữ trật tự. Việc kinh tế phồn vinh hay không do các gia tộc, cửa hàng, thương hội nắm trong tay.
Trước kia Lâm gia đến đây đã làm khu Bắc giàu có hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi, vẫn rất kém khi so với các khu vực còn lại.
Hiện tại Lâm gia đã không còn nắm dòng kinh tế của khu Bắc trong tay, nó đã rơi vào tay thị trưởng. Tính ra thị trưởng có thể nắm dòng kinh tế ở đây là nhờ hắn đấy chứ.
Không biết thị trưởng sẽ làm thế nào để cải thiện sự phồn vinh ở khu này.
Lâm Thắng đang rơi vào trong suy nghĩ mua nhà ở khu nào mới thích hợp.
Lâm Ngọc Linh cần học chữ mà trong thị trấn chỉ có hai trường học, một trường nằm ở khu Đông và một trường nằm ở khu Tây. Đều rất xa khu Bắc.
Khu Đông là địa bàn của Trần gia, mà người Trần gia luôn luôn rất kiêu ngạo vì có thực lực mạnh nhất trong thị trấn nếu không tính thị trường.
Nếu người Trần gia thấy Nhân yêu xuất hiện trong khu vực của mình sẽ có phản ứng gì?
Hắn không đoán được nhưng có lẽ sẽ không tốt, thành Đông bị loại đầu tiên.
Hắn không sợ Trần gia nhưng nếu mình ra tay sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Ngọc Linh và Mạc Uyên.
Hai người bọn họ sẽ bị các nơi nhằm vào, như thế cuộc sống an ổn thành cuộc sống bất ổn mất.
Khu Tây….Có lẽ không khác với khu Đông, khu Nam cũng giống vậy mà còn xa trường như khu Bắc.
Mua nhà để ở rất dễ nhưng mua ở chỗ nào cho thích hợp là một điều rất khó.
“Chủ nhân, người đang suy nghĩ chuyện gì đấy ạ!”
Mạc Uyên thấy Lâm Thắng cứ nhíu mày suy nghĩ mãi khiến cô hơi bận tâm.
Chủ nhân có chuyện gì phải phiền não sao, mình có giúp được gì không.
Nghe thấy Mạc Uyên hỏi Lâm Thắng ngừng suy nghĩ vấn đề đau đầu này.
“Không có gì đâu!”
Hắn nhìn Mạc Uyên nói, ánh mắt quan tâm của cô khiến hắn hơi xấu hổ, dời ánh mắt lên đằng trước.
Có lẽ khu Bắc thị trấn là nơi thích hợp nhất để cho Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên sống, nơi đây nghèo, người bình thường chiếm đa số, người tu luyện ít mà cảnh giới cũng rất thấp.
Họ không biết nhiều về thế giới bên ngoài như các gia tộc, thương hội lớn nên Nhân yêu chỉ là một tộc loài mới đối với họ.
Trong ý nghĩ chỉ của họ có sự tò mò vì không biết nguồn gốc sinh ra của Nhân yêu, mà biết đến thì sao chứ, Nhân yêu có gì mà không đáng được chào đón, hắn không hiểu tại sao hai tộc người và yêu lại ghét kết tinh của mình đến thế.
Đang nghĩ ngợi hắn bỗng thấy nhà của thị trưởng ở trước mắt, không ngờ mình đã đi đến đây rồi.
Không sao cả, dù sao muốn mua nhà cũng phải đến gặp người của thị trưởng, đến hẳn nhà thị trưởng cho nhanh gọn lẹ.
Nghĩ vậy Lâm Thắng bế Lâm Ngọc Linh, dẫn Mạc Uyên đi thẳng đến.
Lúc này Mạc Uyên buông tay của Lâm Thắng ra, cô rất biết điều, khi biết hắn có chuyện không nên dở trò đùa nghịch, tránh làm ảnh hưởng không tốt đối với chủ nhân.
Lúc này hắn đã đi đến cổng nhà thị trưởng, nơi đó có hai binh vệ thủ cổng.
“Mau vào báo cho quản gia là Lâm tiên sinh đến chơi!”
Một trong hai binh vệ thấy hắn thì nhận ra là ai, anh ta lên tiếng nói với đồng bạn rồi nhanh chân đi lên đón.
Lâm Thắng cũng nhận ra người binh vệ này, anh ta là một trong hai người lúc trước mời hắn đi nhà thị trưởng.
“Chào Lâm tiên sinh, ngài đợi một lát quản gia sẽ ra đón ạ!”
Lâm Thắng gật đầu đứng đợi ở đây, Mạc Uyên yên lặng đứng phía sau hắn, Ngọc Linh ngoan ngoãn không ngó nghiêng xung quanh nữa. Hai người đều rất biết lúc nào cần phải làm gì.
Binh vệ liếc ra phía sau Lâm Thắng thì thấy Mạc Uyên, khuôn mặt tuyệt mỹ của cô khiến anh ta sững sờ một chút, sau đó là đôi tai mèo màu đen rơi vào mắt.
Khi thấy đôi tai đó anh ta trợn to mắt lên.