Chương 42: Lên đường đi thị trấn
Gào!!
Bụi mù tản đi, con gấu đứng tại chỗ gào lên.
Chỉ thấy trước ngực con Gấu yêu đã bị cháy xém một mảng lớn, cháy cả vào trong thịt.
Có vẻ t·ấn c·ông b·ằng hỏa cầu càng to càng có hiệu quả.
Lâm Thắng dơ tay lên ngưng tụ hỏa cầu tiếp, lần này ngưng tụ có đường kính hai mét.
Hỏa cầu vừa ngưng tụ thì con Gấu yêu cảm nhận được nó rất nguy hiểm.
Ánh mắt nó hiện lên vẻ sợ hãi rồi quay người chạy trốn.
Nó chạy được sao! Đương nhiên là không.
Con Gấu yêu vừa quay người Lâm Thắng ném hỏa cầu về phía nó luôn.
Gấu yêu vừa chạy được ba bước thì hỏa cầu đã ở sau lưng nó.
Ầm!!!
Hỏa cầu đánh trúng con gấu rồi nổ tung lên.
Những thứ xung quanh đó hai mươi mét bị nổ thành tro bụi, ảnh hưởng của v·ụ n·ổ kéo xa hàng chục mét.
Lâm Thắng suýt bị bụi và lá cây c·hôn v·ùi.
[ Bạn nhận được rương báu cấp E ]
“Khụ! Khụ!”
Lâm Thắng vỗ hết bụi và lá cây trên người rồi nhìn về phía v·ụ n·ổ.
Chỗ đó đã hình thành một hố lớn có đường kính khoảng mười mét, con gấu yêu đã thành tro bụi.
Lần sau gặp phải những con yêu thú cứ dùng chiêu này cho nhanh gọn.
Trời đã gần sáng rồi, cần phải đi về.
Lâm Thắng chạy nhanh ra khỏi rừng Đại Ngàn hướng về nhà Dương Bình.
Giờ này có lẽ hai người họ đã dậy rồi, cần phải nhanh hơn một chút.
À, kiếm đồ ăn sáng luôn mới được.
Trên đường chạy về định tìm yêu thú để làm đồ ăn sáng nhưng có vẻ tối hôm qua hắn đã thịt hết bọn chúng rồi, không thấy con nào nữa cả.
Đến khi ra đến ngoài rìa vẫn không thấy con nào, Lâm Thắng thở dài, đành phải tìm thú bình thường.
Năm phút sau hắn đã ra khỏi rừng, trước mặt là ngọn đồi cần đến.
Lúc này trên tay hắn có một đùi lợn to đùng, hắn tốn ba phút chạy quanh rìa rừng mới tìm được mấy con nhưng chỉ cần đùi của một con.
Một lúc sau hắn đã xuất hiện sân nhà, vừa đến liền nhìn thấy Mạc Uyên đang ngồi ở trước cửa nhà.
Cô đang ngồi lấy hai tay chống cằm ngắm mặt trời đang mọc dần.
“Chủ nhân!!”
Đang ngắm mặt trời thì bỗng thấy có người xuất hiện trước sân khiến cô hơi giật mình.
Sau đó mất một giây để cô nhận ra đó là Lâm Thắng rồi đứng dậy đi nhanh đến, di chuyển nhanh nên hai thứ gì đó trước ngực Mạc Uyên đang lắc lư lên xuống khiến hắn cứ nhìn chằm chằm.
“Chủ nhân! Chào buổi sáng!!” Mạc Uyên đi đến trước mặt hắn nói, cô đưa tay muốn cầm chiếc đùi lợn hắn đang vác.
“Cô dậy sớm thế, không ngủ thêm một ít à!” Lâm Thắng nhìn sang chỗ khác, tay đưa đùi lợn cho Mạc Uyên.
Cmn, có áo choàng để đó mà không mặc vào, cô gái này định làm gì, muốn câu dẫn hắn sao. Đáng tiếc ta đây mới mười bốn tuổi thôi, cơ thể còn chưa phát triển hết, nếu không thì…
“Tiểu Miêu ngủ đủ rồi ạ!” Mạc Uyên cười nói, cô như không thấy ánh mắt vừa nãy của Lâm Thắng.
Thấy hay không chỉ có bản thân mới biết được, tối qua cô đã buộc lại dây áo, không buộc chặt như trước mà thả lỏng ra cho thoải mái.
Điều này dẫn đến rất dễ bị hở khi di chuyển nhanh, nhưng không sao, ở đây có mỗi Lâm Thắng thấy thôi.
Lâm Thắng gật đầu rồi đi về hướng chỗ mấy chum nước, Mạc Uyên đi chậm theo sau.
Cô ta không biết buộc lại dây áo à, để thế kia hở hết ra đến nơi rồi!
Hắn đang cô không nhìn thẳng vào Mạc Uyên, nhưng mà trắng thật đó, to tròn nữa…
Đi đến chỗ chum nước rồi hắn giặt ba chiếc áo choàng dính đầy máu do lúc chém yêu thú bị dính vào.
Chỉ bị bẩn thôi còn đâu vẫn như mới.
Mạc Uyên đang ngồi ở gần đó cầm đao của hắn làm sạch đùi lợn.
Giặt xong ba chiếc áo choàng đã dùng gần hết nước, hắn phơi áo xong rồi vác hai chiếc chum đi ra sau nhà lấy.
“Chủ nhân, người định làm món gì vậy ạ?!”
Hắn vác hai chum nước đầy về thì Mạc Uyên cũng đã làm sạch cái đùi lợn.
Vì không biết Lâm Thắng muốn làm món gì nên cô đã không tự ý làm bước tiếp theo.
“Phần chân nhỏ chặt từng khúc để hầm, phần trên cứ để miếng to đó để nướng!” Lâm Thắng nói.
“Vâng thưa chủ nhân!” Mạc Uyên đi vào trong bếp lấy chiếc nồi ra rồi chặt đùi lợn bỏ vào.
Lâm Thắng chất một đống củi ở góc sân rồi đốt chúng, chờ một thời gian cho có than để nướng thịt.
“Anh! Chị Uyên!” Lúc này Lâm Ngọc Linh đã dậy, cô đứng ở cửa nhà dụi mắt gọi hai người.
“Ngọc Linh ngoan, đi ra chỗ chị Uyên để chị rửa mặt cho nào!” Lâm Thắng cười nói.
“Vâng ~ ”
Cô bé vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đi bước ngắn bước dài.
“Con mèo nhỏ dễ thương này!” Mạc Uyên ôm lấy Ngọc Linh rồi rửa mặt cho cô bé.
Trong lúc rửa còn trêu khiến Ngọc Linh cười khanh khách, bị trêu cũng đã tỉnh ngủ hẳn rồi.
“Xong rồi!!” Rửa xong mặt cho Ngọc Linh xong rồi Mạc Uyên đặt cô bé trên sân.
Sau đó cô mang chiếc nồi chứa chân giò lợn vào bếp để hầm.
“Anh!” Ngọc Linh nhanh chân chạy đến chỗ Lâm Thắng.
Lâm Thắng ngồi xuống đưa tay đón Ngọc Linh, cô bé lao thẳng vào ngực hắn rồi dụi dụi, cô cảm thấy chỗ này thoải mái nhất.
“Hôm qua Ngọc Linh ngủ ngon chứ!” Lâm Thắng vừa nói vừa vuốt lại tóc cho Ngọc Linh, một đêm trôi qua nó đã rối hết lên.
“Ngọc Linh ngủ rất ngon ạ!” Ngọc Linh đứng yên cho Lâm Thắng chải vuốt tóc mình.
Miệng cô bé mỉm cười liên tục, hiện tại cô cảm thấy rất vui vẻ vì lại được dính vào Lâm Thắng.
“Anh đốt lửa làm gì thế ạ!” Lâm Ngọc Linh nhìn đóng lửa to bên cạnh hỏi.
Cô bé rất tò mò, không biết đống lửa đang cháy này có tác dụng gì.
“Để nướng thịt đó Ngọc Linh!” Lâm Thắng trả lời.
“Nướng..thịt..?!”
“Đúng thế, nướng thịt, tí nữa em sẽ biết ngay!”
“Vâng ạ!”
Lúc này Mạc Uyên đi từ trong bếp ra, có vẻ như cô đã cho chân lợn lên hầm rồi.
“Chủ nhân, còn miếng thịt này làm thế nào ạ!” Mạc Uyên hỏi.
Cô biết nướng thịt là cho lên lửa để nướng nhưng cụ thể làm thế nào thì không biết được.
“Để đó ta làm cho!” Lâm Thắng nói rồi buông Ngọc Linh ra, sau đó đứng dậy đi đến chỗ miếng thịt.
Ngọc Linh chạy theo sau lưng như cái đuôi nhỏ.
Không có gì để đựng sao, à có chiếc chảo.
Lâm Thắng đi vào trong bếp lấy chiếc chảo rồi đặt miếng thịt lợn to vào trong đó.
Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đứng bên cạnh tò mò nhìn động tác của hắn.
Lâm Thắng liếc sang, Mạc Uyên đang cúi cúi xuống nên áo cũng hạ xuống để hở toàn bộ trước ngực ra. Hắn thấy mà suýt phụt máu mũi.
Nhanh chóng lấy mắm muối tiêu ra để ướp thịt, tránh nhìn vào chỗ nào đó.
Cho lượng mắm muối tiêu vừa đủ rồi chát lên hai mặt của miếng thịt trong chảo.
Chát đều hai mặt rồi để đó một thời gian chờ gia vị ngấm vào thịt.
Làm xong cũng mất tận hơn năm phút.
Ánh mắt cứ liếc đi đâu đó nên làm hơi chậm.
Cầm chiếc chảo chứa thịt đi đến cạnh đống lửa, hiện tại vẫn chưa có nhiều than cho lắm nên chưa nướng được.
Đành phải ngồi ở đó chờ, Ngọc Linh ngồi bên cạnh hắn để cho hắn véo má chọc cô bé cười.
Mạc Uyên vào bếp giữ lửa to để hầm xong cũng đi ra ngồi bên cạnh hai người.
Cô đã ghi nhớ cách chuẩn bị nướng thịt của Lâm Thắng, đợi lát nữa nướng là biết đủ quá trình rồi.
Mạc Uyên muốn học đủ cách nấu ăn để sau ở bên cạnh Lâm Thắng sẽ có ích, không thể để chủ nhân Lâm Thắng nấu cho người hầu như mình mãi được.
Một thời gian sau than đã đủ nướng thịt, nhìn mặt trời thì có lẽ là khoảng sáu giờ nhỉ, chưa mọc lên cao lắm.
Lâm Thắng lấy mấy viên đá to xếp đối diện nhau ở đống lửa.
Sau đó lấy hai cây thương ra đặt lên trên đó, cuối cùng là để miếng thịt ở trên bắt đầu nướng.
Mạc Uyên thấy Lâm Thắng nướng thịt bằng v·ũ k·hí thì mở to mắt nhìn.
Lần đầu tiên trong đời cô thấy được điều kì lạ này, đúng là chủ nhân của mình, rất khác người.
Sau đó cô lại vào bếp xem lửa nồi chân lợn hầm.
“Nướng thịt là như thế này à anh!” Lâm Ngọc Linh nhìn vào miếng thịt trên đống lửa hỏi.
“Đúng vậy, em phải đốt thật nhiều củi để lấy những mảnh than hồng kia, càng nhiều càng tốt, sau đó để thịt trên những mảnh than đó một khoảng cách, như thế là nướng thịt!” Lâm Thắng giải thích.
Lâm Ngọc Linh gật đầu, không biết cô bé hiểu bao nhiêu nhỉ.
Một thời gian dài sau thịt đã được nướng chín, chân lợn cũng đã hầm xong.
Ba người ngồi bên đống lửa ăn luôn không cần mang vào nhà.
Bữa ăn hài hòa vui vẻ của riêng ba người, Ngọc Linh chuyên ăn, Mạc Uyên nghĩ lại cách nướng thịt, Lâm Thắng thổi làm thịt bớt nóng rồi đưa cho Ngọc Linh.
Ăn hết thịt nướng và chân lợn hầm ba người cũng đã no, dọn dẹp rồi chuẩn bị đi đến nơi tiếp theo.
…
“Chủ nhân, người chưa ngủ phải không!” Ba người đang đi xuống đồi thì Mạc Uyên bỗng hỏi.
Lúc này cô đã buộc chặt dây áo che kín mình, bên ngoài khoác chiếc áo choàng ẩn giấu cơ thể mê người.
Cô nhận ra hình như Lâm Thắng chưa ngủ từ hôm qua đến giờ, trong lòng lo lắng hắn ta sẽ mệt mỏi.
“Ừm, ta chưa ngủ. Không sao cả, với sức mạnh của ta không ngủ một đêm vẫn dư sức!” Lâm Thắng trả lời.
Lâm Thắng không nói đùa, hắn cảm thấy mình thức một đêm thậm chí hai đêm vẫn có thể hoạt động khỏe mạnh như đã nghỉ ngơi một thời gian.
Có điều nếu tốn MP thì nó sẽ hồi phục chậm hơn, MP chỉ tự hồi nhanh khi hắn chìm vào giấc ngủ.
Hắn biết người tu luyện đến một mức độ nào đó sẽ không cần ăn không cần ngủ vẫn có thể khỏe mạnh như bình thường.
Không biết mình có thể được như thế không nhỉ.
“Vâng chủ nhân!” Nghe thấy vậy Mạc Uyên không hỏi nữa, tiếp tục bước đi bên cạnh hắn.
Lúc này Lâm Thắng đang bế Ngọc Linh trên tay, cô bé không nên bước đi giống hắn và Mạc Uyên.
Sức khỏe cô bé không đủ dành cho đi bộ trên quãng đường dài, chuyến đi đến thị trấn này không chạy để đến nhanh mà đi như bình thường thôi.
Không có gì cần vội nên vừa đi bộ chậm rãi vừa ngắm xung quanh là tốt nhất.
…