Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 40: Gặp lại 'bạn cũ'




Chương 40: Gặp lại 'bạn cũ'

Một thời gian sau Mạc Uyên đã rửa bát đũa xong, cô cất chúng rồi bước vào trong nhà.



Lúc này Lâm Thắng đang ngồi trên ghế chơi với Ngọc Linh, cô bé bị hắn đùa cười tươi hơn hoa.



Thấy Mạc Uyên đi vào hắn mới nhớ ra gì đó rồi nhìn sang giường.



Hiện tại trên giường không có chăn hay chiếu gì, để lộ ra một lớp dát giường bằng tre.



Nếu cứ để thế nằm lên đó rất khó chịu, ngủ sẽ b·ị đ·au lưng.



Lâm Thắng để Ngọc Linh ngồi lên ghế rồi đi đến bên giường.



Hắn lấy mấy cái áo choàng trải lên giường làm nệm, trải cho đến khi hắn cảm thấy nằm dễ chịu một ít mới thôi.



Sau đó cũng lấy áo choàng xếp thành khối để làm gối.



Mạc Uyên đứng ở cạnh Ngọc Linh quan sát động tác của Lâm Thắng.



Thấy hắn có nhiều áo choàng như vậy cô nghĩ đến một điều, miệng cô hơi mỉm cười, mặt hơi hơi đỏ xíu.



Đừng ai hỏi tại sao Lâm Thắng không đưa áo choàng cho Mạc Uyên mặc để che bớt cơ thể.



Hắn không muốn trả lời vấn đề đó đâu, đàn ông phải tự hiểu với nhau.



Làm nệm gấp gối xong hắn lấy thêm ba cái áo choàng ra làm chăn, Ngọc Linh nhỏ lấy một cái đắp là đủ rồi, người lớn hơn dùng hai cái mới đủ được.



Làm xong hắn quay lại nhìn Mạc Uyên và Ngọc Linh, ở đây chỉ có một cái giường nhỏ, cho nên…



“Chủ nhân, tiểu Miêu sẽ ngủ ở trên bàn, người và tiểu Linh cứ ngủ trên giường đi ạ!” Mạc Uyên mỉm cười nói.



Cô rất biết nhường nhịn cho người khác, huống chi đó còn là ân nhân của mình.



Cô có thể nằm cả dưới đất ngủ cũng được, sáu năm qua cô toàn ngủ như vậy nên không sao.



“Không cần, tối nay cô hãy lên giường ngủ với Ngọc Linh!” Lâm Thắng nhìn Mạc Uyên mở miệng nói.



Mạc Uyên kinh ngạc, cô không nghĩ đến Lâm Thắng lại nói như vậy.



“Vậy còn ngài thưa chủ nhân…”



“Tối tôi còn có việc phải ra ngoài, có lẽ đến sáng mới về! Cô hãy trông nom Ngọc Linh!”



“Vâng thưa chủ nhân!”



Mạc Uyên không hỏi Lâm Thắng đi đâu, làm gì. Cô không dám hỏi, cũng không có tư cách hỏi.



Cô coi Lâm Thắng là chủ nhân nên chỉ cần nghe lời của hắn.





“Anh! Tối nay anh không ngủ cùng em à, em muốn ngủ cùng anh cơ!”



Lâm Ngọc Linh mở miệng nói, đôi mắt đáng thương đang nhìn Lâm Thắng.



Biết Lâm Thắng không ngủ cùng mình cô bé có chút buồn.



Lâm Thắng đi đến xoa đầu cô bé.



“Ngọc Linh ngoan, tối nay em ngủ với chị Uyên, tối mai anh sẽ ngủ với em, được chứ?!”

“Anh phải nhớ đó nha! Mai anh mà không ngủ với em là em không chịu đâu!”



“Anh nhớ rồi mà!”



Dỗ Ngọc Linh rồi hắn quay sang nhìn Mạc Uyên.



Trước ngực cô vẫn là khe hở sâu khiến tâm hồn muốn rơi vào trong đó.



Chỗ đó gần như đã hở hết ra mà cô ta còn không chịu che lại, cứ để đó khiến hắn phải ngó mắt đến thăm dò.



“Tôi đi đây, hai người nghỉ sớm đi!”



“Vâng thưa chủ nhân!”



“Bai bai anh!”



“…”



Lâm Thắng bước đi ra ngoài sân nhìn lên bầu trời, trăng rất to rất tròn, rất trắng và sáng.



“Đến giờ đi săn rồi!” Lâm Thắng lẩm bẩm.



Chỉ có một chiếc giường nên hắn đành phải nhường lại rồi đi săn yêu thú.



Là một nam giới hắn không thể để nữ giới nằm dưới đất ngủ dù cô ấy gọi mình là chủ nhân.



Lâm Thắng lấy quần áo giáp ra mặc lên người.



Làm xong hắn chạy đi hướng rừng Đại Ngàn luôn không chần chừ.



Lần này không chạy hết tốc nữa, duy trì tốc độ hắn cảm thấy thoải mái nhất, khoảng 50km/h.



Thẳng theo con đường lúc trước hắn đã đi khi tạm biệt Lâm Đông, hắn muốn về thăm đám ‘bạn cũ’ đã cho mình ăn vài vết cắn đầu tiên.



Mười phút sau hắn đã đến chỗ bắt đầu đặt chân vào hành trình trong rừng đi săn.



Có Thám Nhãn nên hắn nhìn ban đêm như nhìn ban ngày, nhưng chỉ trong vòng 5km thôi.



Chỗ này vẫn không khác gì lúc trước, từ xa hắn cảm nhận được có những con Lục Mối đang núp trên cây và trong bụi.





Bây giờ đám này rất yếu đối với hắn, chém bọn chúng cũng không được bao nhiêu kinh nghiệm.



Lâm Thắng cầm kiếm ra, thoắt một cái hắn đã xuất hiện bên cạnh con Lục Mối đầu tiên, dơ kiếm lên chém xuống, con Lục Mối chưa biết gì đã b·ị c·hém thành hai nửa.



Sau đó là con thứ hai, thứ ba,..đến con thứ năm, con cuối cùng ở chỗ này.



Hắn đều g·iết bọn chúng trong khi chúng chưa biết gì đang xảy ra.



Ít cũng là kinh nghiệm, không thể lãng phí một tí xíu nào.



Cho nên con yêu thú nào mà bị hắn phát hiện thì con đó sẽ c·hết ngay lập tức.



Cứ đi thẳng về phía trước hắn càng thấy nhiều Lục Mối, và cứ mỗi bước hắn bước ra sẽ có một con c·hết.



Chỉ một thời gian ngắn hắn đã g·iết hơn năm chục con, đa số là cấp một sơ kì, cấp một trung kì đang xuất hiện dần nhưng rất ít, chỉ mới thấy bảy con.



Lúc trước hắn đã chạy khỏi chỗ này vì biết đi tiếp sẽ đến hang ổ của Lục Mối.



Bây giờ gặp loại hang ổ có nhiều yêu thú hắn lại rất thích, đó đều là kinh nghiệm của hắn cả đương nhiên rất thích.



Càng có nhiều càng tốt, hắn chỉ sợ không có con nào thôi.



Đi thẳng khoảng năm cây số tiếp theo hắn không biết mình đã chém bao yêu Lục Mối rồi, chúng biết có người đang g·iết đồng loại mình nên kéo nhau đến để trả thù.



Cứ đi thẳng rồi chém g·iết, lúc này hắn thấy trước mặt mình có những khối đất khổng lồ, trên bề mặt những khối đất khổng lồ ở đây có mấy chục cái lỗ to nhỏ.



Đám Lục Mối đang chui từ những lỗ đó ra, hắn biết mình đã đến hang ổ của bọn chúng rồi.



Hắn cảm nhận được dưới lòng đất có rất rất nhiều Lục Mối đang bò lên đến cắn người đang chém g·iết đồng loại mình.



Trúng mánh rồi, nhiều thế này không lên vài level hơi phí.



Lâm Thắng bắt đầu điên cuồng chém g·iết lũ Lục Mối đến gần mình.



Một kiếm chém ra lại có ba đến năm con c·hết, dần dần xung quanh hắn chất đầy xác Lục Mối.



Máu của chúng đã vấy bẩn hết lên người hắn, áo choàng sắp đổi màu luôn rồi.



Chém bọn này chỉ dùng sức lực của cơ thể từ nghề nghiệp Kiếm Sư và Võ Sư nên MP không tốn tí nào.



Hắn chưa có cơ hội thử sức bền của cơ thể, hiện tại hắn muốn thử nhưng có lẽ đám Lục Mối ở đây chưa đủ để cho hắn thử.



Ba mươi phút sau.



Đám Lục Mối đã vơi đi quá nhiều, chỉ còn vài con đi t·ấn c·ông hắn, vài con đó đều là cấp một trung kì.



Xung quanh hắn đã bị lấp kín bởi xác của Lục Mối, máu tươi chảy ra đầy đất, mùi tanh rất nồng nặc.





Mấy đống xác này có khoảng năm trăm con chứ, g·iết nhiều quá không thể đếm nổi.



Thông báo nhận rương hiện ra liên tục, thông báo lên level mới hiện ra hai lần.



Giết nhiều như thế mà mới lên hai cấp, xem ra g·iết yêu thú cấp một để lấy rương nhận linh thạch là chính, kinh nghiệm chỉ là phụ.



Bây giờ tay hắn mới chỉ mỏi thôi, chưa thể nói là mất sức vì đứng yên một chỗ chém chả tốn sức mấy.



Hắn nhìn chỉ còn vài con Lục Mối trung kì lao đến, chém ra một kiếm xong việc luôn.



Cảm nhận dưới lòng đất vẫn còn lác đác chui lên, hắn đi đến gần cửa hang chờ sẵn, cứ con nào chui ra là con đó c·hết luôn.



Từ bấy đến giờ chưa thấy con Lục Mối cấp một hậu kì hay cực hạn nào chui ra.



Chúng sợ hay chưa chém hết những con cấp thấp chúng chưa ra nhỉ.



Mặc kệ, cứ chém hết đã rồi xem sao.



Năm phút sau, mỗi một lúc chỉ có hai đến ba con Lục Mối chui lên.



Xem ra sắp bị hắn g·iết hết rồi, tiếp theo chờ xem những con cấp độ cao hơn có chui ra không.



Lúc này hắn bỗng cảm nhận được phía sau có động tĩnh gì đó.



“Đám Lục Mối này biết làm cả trò đó cơ, đúng là hay!” Lâm Thắng thầm nghĩ.



Hắn vừa cảm nhận thấy dưới lòng đất ở phía sau hắn không xa đang bị đào từ dưới lên, không cần nghĩ cũng biết bọn Lục Mối đang muốn đánh lén hắn.



Những con cấp cao hơn không ngu như đám cấp thấp, cấp thấp chỉ biết kéo đến t·ấn c·ông thôi, không biết sợ là gì.



Những con cấp cao biết cho vài con đi đánh lạc hướng rồi những con còn lại đào hố ra phía sau kẻ thù để t·ấn c·ông, rất chi là thông minh.



Hắn thấy có bỗn chỗ đang động, coi như không thấy vẫn chém mấy con chui từ trong hang ra.



Năm phút sau tiếng đào đã dừng lại, có vẻ như chúng đã đào xuyên lên mặt đất rồi.



Đúng như hắn đoán, trong cảm nhận có hơn mười con chui từ những lỗ đó ra, chúng có năng lượng mạnh hơn những con Lục Mối trung kì rất nhiều.



Đám Lục Mối hậu kì và cực hạn đã chui ra, Lâm Thắng vẫn làm như không thấy.



Bọn nó lại không t·ấn c·ông luôn cơ, chúng chia ra mỗi con một chỗ bao vây xung quanh sau lưng hắn, từ từ nhẹ nhàng tiến đến gần.



Lúc này hắn lại cảm nhận được dưới hang có tầm hai mươi con Lục Mối đang bò nhanh lên.



Thấy thế hắn đã hiểu kế hoạch của chúng.



Những con ở trong hang chui ra cùng một lúc đánh lạc hướng rồi những con ở sau sẽ t·ấn c·ông lén khi hắn bị bất ngờ.



Kế hoạch rất tốt nhưng anh rất tiếc.



….