Chương 39: Ở tạm (2)
Một thời gian sau thịt thỏ đã được hầm nhũm.
Lâm Thắng bế Lâm Ngọc Linh đi vào nhà trước rồi treo ngọc phát sáng hắn lấy được ở trong thành lên trần.
Loại ngọc này còn sáng hơn cả bóng đèn, nó chỉ phát sáng khi ở trong bóng tối.
Thế giới này chiếu sáng vào ban đêm nhờ nó, người ở đây hay làm một chiếc đèn lồng rồi đặt đá phát sáng vào để tăng tính thẩm mĩ.
Đá phát sáng không đáng tiền, ở thành hay thị trấn đều có rất nhiều.
Chúng được khai thác trong những núi đá, đào sâu mấy chục mét là lấy được cả đống.
Treo xong hắn quay lại bếp bắt đầu chuẩn bị mang đồ ăn lên.
Cho thịt thỏ hầm vào bát to, đặt thì gà vào đĩa rồi bê lên.
“Chủ nhân, cần tiểu Miêu giúp gì không ạ?”
Hắn vừa quay người chuẩn bị đi thì Mạc Uyên bước vào trong bếp, cô ta đã giặt quần áo xong.
Nhìn dáng vẻ của Mạc Uyên lúc này người hắn lại bắt đầu có dấu hiệu…gì gì đó.
Áo của hắn chỉ vừa với cỡ người mình, giờ phút này Mạc Uyên mặc vào có vẻ rất chật.
Trước ngực phồng lên to chà bá, khe áo chỉ che được hơn nửa hai quả bưởi, áo bị kéo căng như sắp muốn tuột ra, tai mèo vểnh vểnh, đuôi mèo còn nguẫy nguẫy nữa chứ.
Lâm Thắng nhìn hai giây rồi quay mặt sang chỗ khác.
Mạc Uyên biết rõ dáng vẻ hiện tại của mình mê người đến bao nhiêu.
Thấy Lâm Thắng như vậy cô không chỉ không che còn ưỡn lên một chút cho nó căng thêm.
Xấu hổ chút nhưng chủ nhân thích có thể ngắm thoải mái.
“Cô lấy bát và đũa rồi mang lên nhà đi!” Lâm Thắng đi nhanh ra khỏi bếp.
Lúc đi qua bên cạnh Mạc Uyên còn liếc sang, nhìn thấy một khe hở sâu hoắm.
“Vâng thưa chủ nhân!”Mạc Uyên cười đáp lại.
Cô có thể nhìn thấy ánh mắt vừa nãy của Lâm Thắng, xem ra chủ nhân vẫn chỉ là một thanh niên bình thường.
Lâm Thắng đi vào trong nhà thấy Lâm Ngọc Linh đã ngồi sẵn trên ghế cạnh bàn.
Khi hắn mới bưng đồ ăn đến cửa cô bé nhìn chằm chằm vào tay hắn luôn.
Mùi thơm của thịt đã khiến Ngọc Linh thèm lắm rồi.
“Đợi một lát nữa nào đồ ham ăn, còn chưa có bát đũa đâu!” Lâm Thắng đặt đồ ăn xuống bàn rồi véo má Ngọc Linh.
“Em muốn ăn! Ăn ăn ăn!” Lâm Ngọc Linh sắp không chờ nổi nữa rồi.
Lâm Thắng cạn lời, nhéo mũi cô bé một cái.
“Phải đợi mọi người chứ tiểu Linh, em như thế là thành bé hư đấy!” Mạc Uyên đi vào nói, trên tay cô cầm theo bát đũa.
“Thật vậy sao anh?!” Lâm Ngọc Linh nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thắng hỏi.
“Đúng vậy, như thế là hư lắm!” Lâm Thắng gật đầu nói.
Không thể trách Ngọc Linh vì như vậy được, cô bé b·ị b·ắt từ khi còn rất nhỏ nên những điều lễ phép cơ bản nhất không có ai dạy, tâm hồn cô bé vẫn rất trẻ con.
Từ bây giờ phải dạy dần dần cho Ngọc Linh những kiến thức cơ bản.
“Em muốn làm bé ngoan, em sẽ không đòi như vậy nữa, nhất định sẽ không!” Lâm Ngọc Linh cầm lấy tay hắn nói.
“Như vậy mới ngoan chứ!” Lâm Thắng xoa đầu cô bé nói.
Mạc Uyên đã để bát đũa lên bàn, có thể bắt đầu ăn nhưng trong nhà chỉ có hai cái ghế.
“Chủ nhân, ngài và tiểu Linh cứ ngồi ăn đi ạ, tiểu Miêu ăn sau cũng được!” Mạc Uyên cũng phát hiện điều này.
Cô chủ động nhường ghế cho hắn và tiểu Linh.
“Không cần đâu, cô cứ ngồi ăn đi!”
Nói xong Lâm Thắng ngồi xuống một cái ghế, sau đó hắn nhấc Ngọc Linh đặt lên đùi mình.
Như vậy ba người có thể ngồi ăn cùng nhau rồi.
Lâm Ngọc Linh còn rất nhỏ bé, để cô ngồi lên đùi hắn không gây vướng gì.
“Cảm ơn ngài thưa chủ nhân!” Mạc Uyên cười nói.
Sau đó cô cũng ngồi xuống chiếc ghế còn lại.
Lâm Thắng cầm lấy bát đũa cho mình rồi gắp một miếng thịt thỏ hầm đưa vào miệng Ngọc Linh, cô bé vui vẻ há to miệng ăn.
“Mời chủ nhân ạ!”
“Ăn đi!” Lâm Thắng gật đầu, hắn không nhìn thẳng vào Mạc Uyên vì nếu nhìn ánh mắt sẽ tự động chuyển xuống chỗ đang hở nào đó.
Ngọc Linh không biết dùng đũa, ở đây lại không có thìa nên hắn phải bón cho cô bé ăn, bây giờ chưa cần dạy cho vội cô bé cách cầm đũa vội, có thể để sau cũng được.
Dạy cô bé cầm đũa không khó, nhưng nó cần một thời gian để thành thạo.
“Chủ nhân, người nấu ăn ngon quá ạ, đây là món ngon nhất mà tiểu Miêu được ăn!” Mạc Uyên ăn một miếng thịt gà rồi nói.
Mạc Uyên không nói dối, cô bị bọn buôn nhân yêu bắt khi mới mười sáu tuổi, trước đó nhà cô rất nghèo, trong nhà có gạo hay bột mì để ăn là tốt lắm rồi. Còn thịt thì mấy tháng mới có một bữa.
Sáu năm b·ị b·ắt mỗi ngày chỉ được ăn một cái bánh to hơn bàn tay xíu, rất cứng và khô.
Hiện tại cô không còn biết nhà mình ở đâu nữa vì đã bị đưa đi liên tục trong mấy năm, khi đi luôn bị nhốt trong thùng tối không thể thấy hoàn cảnh bên ngoài.
Cứ như thế đã sáu năm rồi, trong khoảng thời gian đó cô đã gặp những nhân yêu b·ị b·ắt khác, tất cả đều là nữ.
Vì sao chỉ có nữ nhân yêu b·ị b·ắt thì không cần nói cũng biết rồi.
Năm mười tám tuổi cô bị nhốt ở một căn hầm rất lớn, trong hầm có rất nhiều nữ nhân yêu lớn tuổi hơn cô, họ đều rất đẹp và đã b·ị b·ắt rất lâu.
Đám buôn nhân yêu bắt rồi nuôi nhốt họ trong mấy năm, nuôi đến khi hoa đã nở đủ thì mang đi bán đấu giá.
Lần đầu tiên cô biết đến tu luyện là ở chỗ đó, có vài nữ nhân yêu mang tu vi trong mình đã dạy cách tu luyện cho tất cả những ai có thể tu luyện.
Với mong muốn dạy là không thể để bản thân bị chà đạp, nếu có cơ hội hãy dùng sức mạnh mình có để chạy trốn.
Cô rất đồng ý với điều đó nên đã chăm chỉ tu luyện để có một ngày chạy trốn được.
Ngày đó đã đến sau sáu năm trôi qua, cô nghĩ với tu vi của mình đã có thể chạy trốn.
Sau khi tu luyện cô phát hiện mình có một thiên phú đặc biệt đó là có thể làm người khác mất tập trung bằng cách tỏa ra mùi hương của cơ thể.
Kĩ năng này có chút giống với thiên phú đặc trưng của hồ ly nhưng là bản cấp thấp, hồ ly dùng ánh mắt đã có thể làm được như vậy rồi, mùi hương trên cơ thể họ chỉ dùng làm tăng hiệu quả hơn cho mắt thôi.
Cô đã thấy một nữ nhân yêu mang huyết mạch hồ ly dùng kĩ năng đó nên hiểu biết sơ sơ về nó.
Đêm bị mua cô đã chuẩn bị sẵn sàng, tên kia trông rất gấp gáp nên đã bị trúng chiêu sau một khoảng thời gian ngắn.
Hắn vừa mất tỉnh táo cô đã hành động ngay, rút con dao găm hắn để trên bàn đâm thẳng vào cổ.
Cô biết chiêu này của mình chỉ có tác dụng trong vài giây thôi nên không thể chần chừ.
Lần đầu g·iết người cô rất sợ nhưng vẫn nhớ đến mình phải trốn.
Nhảy ra cửa sổ luôn rồi chạy đi trong đêm.
Vì không biết bố cục trong thành nên cô chạy rất lung tung.
Chỉ dám chạy trong hẻm nhỏ sau những ngôi nhà.
Cứ chạy mãi cho đến khi bị phát hiện và đuổi bắt.
Những tên đuổi bắt cô rất mạnh, có tên chỉ dùng một chiêu đã đánh trúng làm cô b·ị t·hương.
Không thể làm gì ngoài việc liều mạng chạy trốn, cuối cùng vẫn bị bao vây ở giữa đường.
Và sau đó người đàn ông trước mặt này đã cứu cô, còn cho cô đi cùng mà không ghét bỏ, còn được ăn đồ anh ta nấu…
Cô cảm thấy rất ấm áp như khi ở bên bố mẹ. Nhớ đến bố mẹ thì cô không biết họ đang ở đâu và đang làm gì.
Liệu họ còn sống…Cô nghe nói sau khi b·ị b·ắt thì đa số bố mẹ của những nhân yêu đó đã bị g·iết.
Cô không tin điều đó, cô vẫn nghĩ trong đầu họ đang còn sống ở đâu đó.
Lúc này nước mắt của cô đã rơi xuống bát từ lúc nào mà không hay biết.
Ở trong mắt Lâm Thắng thì hắn thấy Mạc Uyên ăn một miếng thịt gà xào mắm của mình rồi ngẩn người đơ ra đó, sau đó nước mắt từ hai mắt cô chảy ra rơi vào bát trên tay.
Hắn không biết phải nói sao, có lẽ Mạc Uyên giống như Ngọc Linh, rất lâu rồi không được ăn ngon và bây giờ được ăn cảm động đến khóc.
Thờ dài trong lòng, nhẹ nhàng bón cho Ngọc Linh ăn tiếp.
Nghe thấy tiếng nhai của Ngọc Linh thì lúc này Mạc Uyên mới tỉnh lại.
“Xin lỗi ngài thưa chủ nhân!” Mạc Uyên lau nước mắt nói.
“Không có gì, ăn nhiều một chút!” Lâm Thắng nói.
“Cảm ơn ngài rất nhiều thưa chủ nhân!”
“…”
Sau đó ba người yên lặng ăn đống đồ ăn ở trên bàn.
Hai mươi phút sau đồ ăn trên bàn đã hết.
Lâm Ngọc Linh vui vẻ xoa xoa cái bụng đã căng tròn vì no của mình.
“Quỷ ham ăn!!” Lâm Thắng thấy vậy thì nắn hai má cô bé cười nói.
“Tại đồ ăn quá ngon mà anh!” Lâm Ngọc Linh dựa vào người hắn nói.
Mạc Uyên cũng ăn rất no, một bữa ăn ngon no nhất trong cuộc đời cô.
Lâm Thắng nhấc Ngọc Linh xuống rồi đứng dậy chuẩn bị dọn.
“Chủ nhân, việc dọn dẹp nhất định phải để tiểu Miêu làm, người không nên từ chối!!”
Thấy vậy thì Mạc Uyên nhanh chóng bắt lấy tay Lâm Thắng không cho hắn dọn.
Hôm nay cô chưa giúp gì nhiều mà đã được ăn ngon như vậy, giờ phút này có việc giúp được nhất định phải giúp.
“Được rồi, nhờ cô vậy!” Lâm Thắng nói.
Ánh mắt hắn đang nhìn vào đâu đó, Mạc Uyên đứng lên nhanh quá nên nó bị nẩy lên, khe hở lại càng hở thêm.
Mạc Uyên phát hiện ánh mắt của Lâm Thắng đang hướng về ngực mình, cô không che mà cứ đứng yên như vậy cho hắn nhìn, trong lòng còn có chút vui vẻ.
Vài giây sau Lâm Thắng phản ứng lại, hắn vội vàng quay sang rồi bế Ngọc Linh lên.
Trêu cô bé để tránh sự xấu hổ của mình.
Mạc Uyên khẽ cười rồi bắt đầu thu dọn bát đĩa đi rửa.
Sau khi Mạc Uyên đi khỏi hắn thở ra một hơi, tí nữa thì không khống chế được nữa rồi.
Nếu cứ ở cùng Mạc Uyên mãi hắn sợ sẽ có ngày mình không nhịn được mà động vào cô ta….
…