Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 38: Ở tạm




Chương 38: Ở tạm

Lâm Thắng đang ngồi ở trên một cành cây vừa cao vừa kín, chỗ này có thể nhìn thấy tình huống dưới đường từ xa.



Hắn đang ngồi tổng kết lại thực lực của mình, từ những kinh nghiệm chiến đấu với yêu thú trong một năm qua và đánh với những người tu luyện đã cho ra một kết quả.



Ở từng cấp độ nhất định từ lv1 đến lv100 hắn mạnh ngang với yêu thú cấp một, tương đương người tu luyện cấp độ Tụ Khí.



Bước sang lv101đến lv150 hắn chém g·iết yêu thú cấp hai rất dễ dàng, từ sơ kì dần dần cho đến hậu kì.



Như thế tương đương với hắn có thể đánh bại người tu luyện cấp độ Chân Linh hậu kì, hôm nay hắn đã được thử nghiệm, ba Chân Linh hậu kì bị hắn đánh bại rất nhanh.



Đến nỗi Chân Linh cực hạn, không có kiếm cứng hơn, không dùng hết phép thuật thì hắn hơi yếu một chút so với cấp độ này.



Không quan sát được phát cuối nhưng có lẽ Trần Đông đã né được nói, Chân Linh cực hạn cũng mạnh cũng nhanh như vậy cơ mà.



Lv 150 đã gần bằng với Chân Linh cực hạn rồi, nếu đến 160, 170 thậm chí 200 thì sẽ như thế nào nhỉ.



Liệu có thể bằng với người tu luyện cấp độ Kim Đan hay không.



Nếu có cơ hội hắn sẽ thử nghiệm suy nghĩ này của mình.







Chiều tối.



Bầu trời đã chuyển sang màu vàng, chờ cả một buổi chiều không thấy có ai truy đuổi bọn hắn cả.



Có lẽ họ đã bỏ qua, dù gì mình không g·iết người nào cả.



Lâm Thắng nhảy từ trên cành cây xuống đất rồi đi về hướng ngôi nhà.



Một lát sau hắn đã vào đến sân, trong nhà rất yên tĩnh như không có ai ở đó cả.



Lâm Thắng bước vào thì thấy Mạc Uyên đã nằm trên bàn ngủ, Lâm Ngọc Linh nằm bên cạnh cô ta. Hai người đang ngủ rất ngon.



Lâm Thắng không đánh thức hai người, đi ra ngoài cho bọn họ ngủ.



Chưa cần lên đường về thị trấn vội, đi hôm nay hay mai cũng không bị sao cả.



Lâm Thắng đi vào căn bếp nhỏ cạnh đó, bát đũa xoong nồi vẫn còn nhưng để lâu quá nên có rất nhiều bụi bẩn.



Bên cạnh bếp vẫn có một đống củi to, đủ nấu một thời gian dài.



Hắn đi đến chum gạo rồi mở ra xem, bên trong không có gì, có lẽ lúc Dương Bình dọn nhà ông ấy đã mang đi hết rồi hoặc cũng có thể ăn hết rồi mới đi.



“Xem ra tối nay chỉ ăn thịt thôi vậy!” Lâm Thắng lẩm bẩm.



Đi ra ngoài nhìn sang hướng rừng Đại Ngàn, lúc này Lâm Thắng bỗng biến mất khỏi chỗ vừa đứng.



Mười giây sau hắn đã xuất hiện ở rìa rừng Đại Ngàn, nơi đây chỉ có động vật hoang dã bình thường.



Hắn định tìm vài con vật bắt về làm bữa tối, không vội về thị trấn thì ở chỗ nhà Dương Bình một đêm.



Nơi đó không có gì ăn đành phải tự kiếm tự làm, hắn dùng cả ma lực để tăng tốc đi săn vì sợ đi lâu quá Ngọc Linh dậy không thấy mình đâu sẽ lo lắng.



Mặc dù có Mạc Uyên ở đó nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm.



Lâm Thắng đi vào trong rừng bắt đầu tìm đồ ăn.





Mười phút sau hắn đã ra ngoài, trên tay hắn có hai con thỏ và một con gà rừng béo.



Thế này có vẻ đã đủ cho ba người.



Lâm Thắng chạy nhanh về nhà, đến nơi hai người vẫn chưa dậy.



Mặc kệ bọn họ, tí nữa có mùi thơm kiểu gì chả phải dậy.



Hắn đặt ba con vật mới bắt bên cạnh mấy chum nước.



Mấy chum đều bị Dương Bình úp ngược lại, có lẽ để tránh nước mưa và bụi bẩn bay vào.



Lâm Thắng cầm lấy hai chum đi ra khe suối nhỏ sau nhà lấy đầy nước rồi vác về.



Có nước nên rửa các thứ cần dùng trước, rửa sạch bát đũa rồi gác lại lên giàn, xoong nồi đặt đó để tí làm thịt ba con vật rồi đặt vào.



Không thấy con dao nào trong bếp hắn đành phải dùng đao để làm thịt.



Mười mấy phút sau đang thịt nốt con gà thì hắn nghe thấy có tiếng động ở sân.



Quay đầu sang đó thấy Mạc Uyên đã dậy và đang tiến tới chỗ hắn.



“Chủ nhân! Ngài để tiểu Miêu làm cho, ngài đi nghỉ ngơi đi ạ! Những việc nấu nướng cứ giao cho tiểu Miêu là được!”



Chưa đi đến nơi Mạc Uyên đã vội vàng nói.



Mình thành chủ nhân của cô ta lúc nào thế nhỉ, mà kệ, thích gọi như thế nào thì gọi.



“Không cần đâu, nốt con này là xong rồi, cô muốn giúp thì đi vào trong bếp nhóm hai đống lửa lên!” Lâm Thắng vừa làm thịt gà vừa trả lời.



“Vâng thưa chủ nhân!” Mạc Uyên đáp lại rồi đi vào bếp.



Một lúc sau đã có khói từ trong bếp bay ra, Mạc Uyên cũng đi ra ngoài.



“Còn việc gì nữa không ạ thưa chủ nhân!” Cô ta đến trước hắn ngồi xuống nói.



“Mang nồi thịt thỏ đó vào bếp đặt lên một đống lửa, nhớ ngồi đó canh lửa, luôn phải để lửa to!” Lâm Thắng nói.



Thịt thỏ sẽ làm món lên hầm, không có rau củ gì cả nên hơi tiếc.



“Vâng thưa chủ nhân!”



Mạc Uyên bê nồi thịt thỏ đi vào bếp.



Lâm Thắng thở phào một hơi, may mà cô ta đi rồi, cứ ngồi đó không nhịn được cứ liếc nhìn mất.



Không biết vô tình hay cố ý mà lúc Mạc Uyên ngồi xuống y phục của cô ta giãn ra kèm theo đó là bộ ngực to lớn đã hở ra gần hết.



Lâm Thắng mới liếc qua thôi mà người có chút rạo rực, đôi mắt cứ muốn liếc nhìn vào đó.



Cô ta cứ ngồi đó hắn sẽ không tập trung thịt gà được cho coi.



Một lát sau hắn đã thịt xong con gà và để vào trong nồi, con gà này hắn sẽ làm món gà xào mắm, nhưng cho ít mắm thôi vì không có gạo để ăn cùng.



Bây giờ mới nhận ra mình mua thiếu gạo, mai về thị trấn phải mua một đống lớn mới được.





Lâm Thắng bê xoong định đi vào bếp thì thấy Lâm Ngọc Linh đã ngủ dậy và đang đi từ trong nhà ra.



“Anh, anh đang làm gì thế!”



Lâm Ngọc Linh chạy đến bên cạnh hắn nói.



“Anh đang nấu đồ ăn, em đợi anh bảo chị Uyên ra tắm cho nhé, tắm xong sẽ có đồ ăn ngon cho em!” Lâm Thắng nói.



“Vâng ạ!!”



Nghe được có đồ ăn ngon cô bé vui mừng hẳn lên.



Lâm Thắng cười cười bê thịt gà đi vào bếp.



Lúc này Mạc Uyên đang ngồi ở cạnh bếp canh độ cháy của lửa.



“Chủ nhân!” Thấy hắn đi vào thì cô ta quay đầu lại nói.



Lâm Thắng đi đến bên cạnh Mạc Uyên rồi đặt nồi thịt gà nên đống lửa còn lại.



“Cô đi ang cạnh bếp tăm cho Ngọc Linh đi! Quần áo của cô bé đây!”



Lâm Thắng nói rồi lấy một bộ mặc trong và ngoài của Ngọc Linh cho Mạc Uyên.



“Vâng thưa chủ nhân!” Mạc Uyên nhận lấy y phục nhỏ rồi đi ra ngoài.



“Tiểu Linh! Đi tắm với chị nào!”



“Vâng chị!”







Thịt thỏ hầm nãy giờ vẫn chưa mục lắm, cho ít muối vào rồi để đó hầm tiếp.



Cầm lấy một đôi đũa rồi bắt đầu đảo thịt gà ở bên cạnh.



Tiếng cười đùa khi tắm của Ngọc Linh vang ở bên ngoài, xem ra cô bé rất vui vẻ.



Nghe thấy cô bé vui vẻ như vậy hắn cũng cảm thấy vui theo.



Giờ cô bé không còn sợ hãi như lúc mới được cứu ra khỏi chỗ của bọn buôn bán nhân yêu nữa.



Đây là kết quả mà hắn mong muốn, Ngọc Linh quên được chuyện ở đó luôn thì càng tốt.



Một thời gian sau thịt gà đã chín, còn thịt thỏ thì hắn vẫn để đó hầm, hầm càng mục khi ăn sẽ càng ngon.



Lâm Thắng đi ra khỏi bếp.



“Anh!!”



Hắn vừa bước ra sân thì Lâm Ngọc chạy đến ôm lấy, cô bé mới tắm xong.



Lâm Thắng cúi xuống bế cô bé lên.



“Tắm vui chứ!” Lâm Thăng vuốt vuốt tóc Ngọc Linh hỏi.



Vừa mới tắm xong nên tóc còn ướt chưa thể quấn gọi lại rồi cài trâm lên được.





“Có chị Uyên tắm cùng vui lắm ạ!” Lâm Ngọc Linh cười nói.



Lâm Thắng cũng cười rồi nhìn sang chỗ để chum nước.



Không nhìn thì không thấy có gì, nhìn sang cái hắn suýt chút nữa phun máu mũi.



Giờ phút này Mạc Uyên đã cởi chiếc áo bên ngoài và chiếc quần dài ra, trên người cô ta chỉ còn một chiếc áo mỏng và một cái quần ngắn.



Chúng đang bị ướt nên hắn gần như có thể thấy hết toàn bộ cơ thể Mạc Uyên, chỗ cần to rất to, chỗ cần thon rất thon, rất hoàn mỹ.



“Chủ nhân!” Mạc Uyên khẽ nói một tiếng rồi hơi quay người sang một bên.



Trong lòng cô ta có chút xấu hổ cũng có chút vui mừng, có vẻ cô đã tìm ra cách để gần gũi với Lâm Thắng hơn.



Nghe thấy tiếng gọi Lâm Thắng mới giật mình tỉnh lại, nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào đâu đó.



Nhanh chóng quay đầu sang đùa Ngọc Linh tiếp để tránh khỏi sự lúng túng.



“Chủ nhân, tiểu Miêu không có y phục để thay, người có thể cho tiểu Miêu mượn một bộ được không ạ!”



Giọng của Mạc Uyên lại vang lên, giọng này có chứa sự nũng nịu khiến hắn càng nóng lên.



Lâm Thắng nhanh chóng lấy một bộ quần áo dài mặc bên trong từ túi hệ thống ra.

Hắn chỉ có những đồ mặc bên trong như thế này, còn lại dùng áo choàng, áo giáp, quần giáp bao bọc quanh nên hắn không cần những bộ y phục mặc ở ngoài.



“Chỉ có những đồ này thôi!” Lâm Thắng đưa cho Mạc Uyên.



“Không sao ạ, cảm ơn chủ nhân!” Mạc Uyên đưa tay nhận lấy đồ Lâm Thắng đưa cho.



Thấy Mạc Uyên đã nhận thì hắn quay người đi vào bếp.



Thịt còn cần trông lửa để hầm đấy.



“Thơm quá anh!!” Vừa vào bếp Ngọc Linh hô lên.



Mùi thơm của thịt gà và thịt thỏ bay khắp bếp.



“Em muốn ăn không?!”



“Có ạ!!”



Lâm Thắng véo má Ngọc Linh rồi đi đến bếp mở nồi thịt gà ra lấy một chiếc đùi cho cô bé.



Hắn cố ý để lại miếng đùi to Ngọc Linh đấy, dù ở đâu thì trẻ con vẫn rất thích ăn đùi gà.



“Oa, miếng thịt to quá!” Lâm Ngọc Linh cầm miếng thịt trên tay rất vui vẻ.



“Nhon nhóa!!” Cô bé cắn một miếng to rồi nhai phồng cả miệng.



“Ăn từ từ thôi đồ tham ăn này!” Lâm Thắng thấy Ngọc Linh như vậy thì buồn cười, đặt cô bé ngồi lên đùi mình ăn rồi hắn quấn gọn tóc cho cô.



Lúc này bên ngoài vang lên tiếng giặt quần áo, có vẻ là Mạc Uyên đang làm.



Nghĩ đến Mạc Uyên hắn lại nhớ đến những hình ảnh bị cấm.



Haiz, thân hình đó mới nhìn thôi đã sắp không chịu nổi rồi, phải cố gắng không nhìn chăm chú mới được…thỉnh thoảng nhìn tí thì không sao!