Chương 37: Rời khỏi thành
Sau t·iếng n·ổ mọi thứ xung quanh bị thổi bay hết.
Bụi mù bay tứ phía không nhìn thấy tình hình bên trong được.
Một thời gian ngắn sau bụi dần tản đi, đã có thể thấy được tình hình nơi v·ụ n·ổ phát ra.
Chỗ bị nổ đã thành một hố lớn, đường cái đã biến mất, những ngôi nhà gần v·ụ n·ổ cũng đã tan hoang, cả khu loạn hết lên.
“Ực!!”
Trần Đông run run ngã ngồi xuống đất, mắt ông ta trợn to hoảng sợ nhìn về phía hố được tạo thành bởi v·ụ n·ổ.
Nếu mà bị nổ trúng mình chắc chắn sẽ thành tro bụi.
“Đ…Đoàn trưởng!”
Trần Đông run giọng nhìn người đã cản chiêu này cho mình.
Vương Sinh không để ý đến Trần Đông, ông ta đang nheo mắt suy nghĩ gì đó.
“Chiêu này rất mạnh đấy, uy lực trên Chân Linh dưới Kim Đan, có dạng đạo pháp vừa kì lạ vừa mạnh như thế sao?!”
Lúc này Mã Siêu đã xuất hiện bên cạnh Trần Đông.
“Đoàn trưởng, ngài không sao chứ!” Mã Siêu nói.
Ông ta nhìn cái hố trước mặt mà run sợ.
Cho ông ta một trăm cái mạng ông ta cũng không dám đánh nhau với Lâm Thắng nữa, chiêu này quá đáng sợ.
“Cho người dọn dẹp rồi sửa lại đường xá nhà cửa đi!” Vương Sinh quay lại nhìn Mã Siêu nói.
Sau đó ông ta đi đến xách Trần Đông vẫn còn đang ngơ ngác rồi đi mất.
“Vâng thưa đoàn trưởng!” Mã Siêu đáp lại xong bắt đầu chỉ huy binh vệ làm việc.
…
Lâm Thắng chỉ dùng vài phút đã đuổi kịp Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh.
Giờ phút này hai bọn họ đã đến gần chỗ đồi nhà Dương Bình.
Tốc độ chạy hiện tại của Mạc Uyên chỉ như người bình thường, có vẻ như cô đang kiệt sức dần.
Lâm Thắng phóng qua rồi dừng lại trước mặt Mạc Uyên.
Bỗng dưng có người xuất hiện trước mặt khiến Mạc Uyên giật mình sợ hãi, cô dừng bước chân lại gấp.
Nhưng khi thấy rõ người bỗng xuất mặt cô thở phào một hơi, không phải kẻ địch, là người đã cứu mình và Lâm Ngọc Linh.
Bây giờ cô đã biết về người trước mắt này, anh ta chắc chắn là người tốt, không ghét nhân yêu thậm chí còn liều mình để cứu.
Liệu có bao nhiêu người giống anh ta!
“C…chào ngài, ngài không sao chứ!”
Biết Lâm Thắng còn nhỏ tuổi hơn mình nhưng cô không dám xưng chị, dù sao người ta mạnh hơn mình cũng đã cứu mạng mình, không thể xưng hô như bình thường được.
“Anh!!”
Lâm Ngọc Linh ngoảnh sang thấy Lâm Thắng đang đứng đó thì nhảy xuống khỏi vòng tay của Mạc Uyên rồi lao đến chỗ hắn.
Lâm Thắng ngồi xuống đón lấy Lâm Ngọc Linh rồi bế cô bé lên.
“Không cần khách khí như vậy, cứ xưng hô như bình thường, chị lớn tuổi hơn mà!” Lâm Thắng xoa xoa đầu Ngọc Linh nói.
“Như thế không được, ngài đã cứu mạng nhỏ của tiểu Miêu này, xin hãy để cho tiểu Miêu được coi ngài như bề trên!” Mạc Uyên vội vàng nói.
Lâm Thắng cạn lời thật sự, ra khỏi thành rồi mà vẫn bị người lớn tuổi hơn xưng hô như vậy.
“Tùy cô vậy!” Lâm Thắng mở miệng, hắn không muốn quan tâm vấn đề này nữa, ai thích gọi hắn kiểu gì thì gọi.
“Tiểu Miêu xin cảm ơn ngài!” Mạc Uyên cúi đầu xuống nói.
Nếu là trước kia cô nhất định sẽ không cung kính với một người nào như vậy cho dù họ đã trở thành chủ nhân của cô.
Trong tâm Mạc Uyên luôn có một ý chí không khuất phục mạnh mẽ, đều là một sinh mạng như nhau mà cô lại b·ị b·ắt, bị bán như một món hàng.
Không chấp nhận được số phận nô lệ như vậy nên cô đã chờ cơ hội tên mua mình bị dục vọng lấn át lí trí rồi ra tay với hắn.
Xử hắn xong cô muốn chạy khỏi chốn này để sống một cuộc đời bình thường, chỉ cần không như nô lệ đều được.
Nhưng cô đã chọn sai người và sai nơi làm điều đó, chưa trốn được bao lâu đã bị truy đuổi gắt gao.
Bọn họ lùng bắt cô suốt ngày đêm khiến cô không có chỗ để trốn, chỗ để nghỉ và bị phát hiện.
Lúc sắp b·ị b·ắt cô rất tuyệt vọng và hận sao mình lại sinh ra thành một nhân yêu chứ.
Chuẩn bị nhắm mắt buông bỏ thì người trước mắt đã đến trước mặt cô cho cô một hi vọng mới.
Một hi vọng có thể cho cô sống cuộc đời mình muốn.
Nhưng bây giờ lại khác, cô chưa bao giờ chấp nhận thành nô lệ như lúc này.
Cô muốn hầu hạ bên cạnh Lâm Thắng để trả ơn vì đã cho cô một mạng sống mới.
Nhưng không biết anh ta có muốn mình hay không. Phải chủ động lên, không thể để lại ấn tượng xấu!
“Thưa ng..”
“Đi tiếp thôi, có khả năng chúng ta sẽ bị truy đuổi!”
Mạc Uyên vừa định nói thì Lâm Thắng đã c·ướp lời trước, nói xong còn không cho cô thời gian phản ứng đã quay người đi luôn.
“Vâng thưa ngài!!” Mạc Uyên vội vàng đuổi theo.
Đi được vài bước rồi Lâm Thắng rẽ lên đường vào nhà Dương Bình.
Ngôi nhà đó vẫn trống vắng không có ai.
“Anh! Đây là nhà của anh sao?” Vừa đến sân thì Lâm Ngọc Linh tò mò nhìn xung quanh hỏi.
Nhà ở đây thật kì lạ, không có nhiều màu sắc cũng hơi bé.
Xung quanh thì toàn cây, không thấy nhà khác đâu.
Mạc Uyên cũng rất tò mò đánh giá xung quanh, cô không nghĩ một người như Lâm Thắng sẽ sống ở nơi như thế này.
Lâm Thắng mà biết suy nghĩ của Mạc Uyên thì nhất định sẽ nói đúng là ta không sống ở một nơi như thế này.
Chỗ ta sống còn không bằng nơi này nữa cơ, hôm thì trong hang hôm thì trên cây.
Đến một chỗ ở hoàn chỉnh còn không có.
“Đây không phải nhà của anh, nhà này là của một ông lão đã từng cứu mạng anh. Chúng ta ở tạm chỗ này đến tối xem có người truy đuổi đến không. Nếu không thì ta sẽ đi đến nơi anh từng ở từ bé!”
Lâm Thắng giải thích cho Lâm Ngọc Linh.
Không biết cô bé hiểu bao nhiêu mà gật đầu rất mạnh.
Hắn định đứng trên đồi quan sát xem mình có bị binh vệ thành đuổi theo đến đây không.
Lúc nãy xuất hiện người tu luyện cấp độ Kim Đan làm hắn hết cả hồn.
Chân Linh cực hạn đã khiến hắn phải dùng hết sức để ứng phó.
Kim Đan mà ra tay thì chỉ có bại trong một giây.
Nếu có người đuổi theo hắn sẽ không đi về thị trấn mà dẫn Ngọc Linh đi theo vào rừng luôn.
Có lẽ cô bé sẽ không quen nhưng không còn cách nào khác, còn Mạc Uyên thì để cô ta đi cùng luôn, hắn cũng cần người chăm sóc Ngọc Linh khi đi săn yêu thú.
Cô ta là lựa chọn tốt nhất vì đã biết Ngọc Linh từ trước. Cô bé có người chơi cùng không đến mức bị chán.
“Em chơi với chị ở trong nhà nhé, anh phải ra ngoài canh chừng!” Lâm Thắng đặt Ngọc Linh lên bàn trong nhà rồi nói.
Mọi thứ trong căn nhà vẫn y như cũ, chỉ thiếu người thôi.
“Anh về sớm chứ, em không muốn xa anh lâu!” Lâm Ngọc Linh dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn nói.
“Yên tâm, sẽ không lâu lắm đâu!” Lâm Thắng xoa đầu cô bé.
“Cô ở lại chơi với Ngọc Linh giúp tôi!” Lâm Thắng nhìn Mạc Uyên nói.
“Vâng thưa ngài!” Mạc Uyên cung kính nói.
Hai món đồ chơi của Ngọc Linh đã được hắn để lên bàn, cô bé vui vẻ cầm lấy rồi bắt đầu chơi.
Lâm Thắng đi ra ngoài hướng đến một đỉnh đồi ven đường.
Chỗ đó là nơi thích hợp để quan sát tình hình dưới đường từ xa.
Nếu có biến sẽ phát hiện sớm mà chạy được.
Đưa mắt nhìn Lâm Thắng đi mất rồi Mạc Uyên lấy ghế ngồi bên cạnh Lâm Ngọc Linh.
“Em dễ thương quá đó Ngọc Linh!” Mạc Uyên không nhịn được đưa tay véo một bên má của cô bé.
Lúc trước ít khi được tắm nên Ngọc Linh rất bẩn, quần áo cũng rách nát nên không thể nhìn rõ cô bé.
Bây giờ tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc lung linh gọn gàng thì một thiên thần bé nhỏ đã xuất hiện trên đời.
Mạc Uyên véo bên này rồi véo bên kia, Ngọc Linh bị véo liên tục khiến cô bé phồng má tức giận đùng đùng.
“Chị dừng lại đi, không chơi với chị nữa bây giờ!” Ngọc Linh bắt lấy hai tay của Mạc Uyên tức giận nói!
“Haha, Ngọc Linh siêu dễ thương, chị yêu em c·hết mất!!” Mạc Uyên không thấy sự tức giận ở đâu mà chỉ thấy một sự dễ thương hơn hiện ra.
…