Chương 36: Đánh nhau (3)
“Ừm!!”
Vương Sinh gật đầu xem như đáp lại.
Ánh mắt ông ta luôn nhìn về phía hai người đang chiến đấu không biết suy nghĩ gì.
Mã Siêu đứng ở bên cạnh ông ta đang không hiểu tại sao Vương Sinh lại cản mình trợ giúp Trần Đông.
Nếu ông ấy muốn để mình trợ giúp thì đã không vỗ vai mình làm gì cả.
“Không hiểu tại sao ta lại cản ngươi à?!” Vương Sinh bỗng dưng lên tiếng.
“Vâng, đúng thế thưa ngài!” Mã Siêu giật mình rồi trả lời.
Vương Sinh im lặng một lát rồi mở miệng.
“Trần Đông làm rất quá chớn chuyện này, chỉ là một vụ án nhỏ mà điều động gần như toàn bộ binh vệ trong thành, hắn ta đang lợi dụng chức vụ để sai khiến binh vệ làm việc riêng cho mình, điều này đã bị cấm rõ trong điều luật của đoàn!”
“Thưa ngài, Trần phó đoàn làm việc sai cách nhưng cuối cùng lại có một kẻ địch rất mạnh chui ra, như thế càng phải giúp chứ ạ…”
“Đúng vậy, đáng lẽ ra phải giúp bắt t·ội p·hạm rồi xử phạt hết tất cả nhưng có điều về kẻ này khiến ta phải suy nghĩ lại!”
“Thưa ngài, điều đó là gì ạ?” Mã Siêu rất tò mò về thông tin khiến đoàn trưởng phải dừng động thủ với người này.
“Người đang chiến đấu với Trần Đông đến thành của chúng ta ba ngày, trong ba ngày này hắn đã tiêu gần hai mươi nghìn linh thạch hoàn mỹ!”
Vương Sinh nói đến đây Mã Siêu cũng đã hiểu ra, ánh mắt ngưng lại đánh giá Lâm Thắng.
Mã Siêu biết độ quý linh thạch hoàn mỹ, nó rất quý nên không ai lấy ra để giao dịch bao giờ trừ khi ở các thành cấp trung trở lên mới có số ít những giao dịch dùng đến.
Nhưng sẽ chỉ dùng ở những giao dịch lớn, mua đồ quý hiếm.
Người bình thường không thể dùng linh thạch hoàn mỹ tiêu xài mua những đồ bình thường như ở đây.
Chỉ là thành cấp thấp không có gì đáng để dùng linh thạch hoàn mỹ đi mua.
Mã Siêu đã hiểu tại sao đoàn trưởng lại không động thủ rồi.
Một người có thể mang linh thạch hoàn mỹ để tiêu lung tung như vậy chắc chắn có thân phận rất lớn.
Trước khi chưa biết được thân phận của đối phương không nên manh động.
“Hơn nữa, lúc điều tra biết được người này còn rất trẻ, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Có thể nói thấp nhất hắn ta sẽ là người của Địa Tông hoặc là người của gia tộc lớn nào đó trên thành cấp cao, địa vị trong đó cũng không thấp!”
Vương Sinh đợi Mã Siêu nghĩ thông rồi nói tiếp.
Nghe được điều này Mã Siêu rất kh·iếp sợ.
Nếu thật sự đúng như Vương Sinh nói thì đến cả thành chủ cũng không dám động vào tên đó, thậm chí còn phải khách khí như đón tiếp cấp trên.
Một người trẻ tuổi có thân phận lớn đi ra ngoài mà không có ai bảo vệ sao.
Chắc chắn sẽ có cao thủ đi sau bảo vệ nhưng chưa đến lúc người đi theo sẽ không hiện ra, đó coi như là một cách rèn tâm lí và kĩ năng cho người trẻ tuổi khi nhập giang hồ.
Cứ theo tình hình này không gì có thể cứu được Trần Đông nữa rồi.
“Người trẻ tuổi này còn rất hiền, động thủ không thấy chém g·iết!” Vương Sinh nói.
Mã Siêu rất đồng ý với điều này vì ông ta cũng thấy cách Lâm Thắng ra tay.
Bốn người bị t·ấn c·ông nặng nhất đều chỉ bị b·ất t·ỉnh.
Nếu là t·ội p·hạm bình thường mà đánh bại được bọn họ như vậy thì chắc chắn tất cả đã thế.
Như thế càng chứng minh suy đoán vừa nãy.
Lâm Thắng là một đệ tử của tông môn hoặc con cháu của gia tộc lớn đi ra rèn luyện.
Chưa trải nghiệm sự tàn ác của xã hội nên ra tay vẫn rất nhân từ.
…
Lâm Thắng không biết mình đã bị coi thành người có thân phận lớn.
Hiện tại hắn đang cẩn thận ứng đối Trần Đông, kiếm cứ gãy mãi nên hắn rất khó chịu.
Từ nãy đến giờ không thể phát huy ra hết sức mạnh của kiếm sư được.
“Đến đây thôi!”
Hai người chém nhau một nhát rồi lùi về sau vài bước.
Trần Đông nói rồi triệu hồi hai thanh kiếm còn lại đến bên người.
Lúc này ông ta dơ thanh kiếm ở tay thẳng lên, hai thanh treo lơ lửng bên cạnh cũng đổi hướng lên trên theo.
Xung quanh Trần Đông có những luồng khí nổi lên sau đó xung quanh thân kiếm được bao bọc bởi ánh sáng màu xanh.
Nhìn có vẻ sắp dùng chiêu lớn t·ấn c·ông hắn.
Lâm Thắng đứng thẳng lên, dơ bàn tay trái chỉ về Trần Đông, trong đầu niệm đạn lửa.
Một viên đạn lửa bắn ra từ đầu ngón tay hắn bay thẳng hướng Trần Đông.
Bùm!!
Trần Đông vung kiếm chém thẳng vào viên đạn lửa bay đến.
Đạn lửa nổ tung khi tiếp xúc với thanh kiếm.
Trần Đông giật mình lùi một bước.
“Ngươi…”
Trần Đông định nói gì đó thì lại có mấy viên đạn lửa bay đến khiến ông ta phải dừng lại vung kiếm lên phá đạn lửa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trần Đông vừa lùi vừa dùng kiếm cản đạn lửa bay đến.
“C·hết đi!!”
Ông ta điều khiển hai thanh kiếm đang được bao bọc bởi ánh sáng màu xanh lao về phía Lâm Thắng.
Lần này tốc độ của hai thanh kiếm được tăng lên một mảng lớn.
Nhưng mà Lâm Thắng vẫn có thể đón đỡ được, tình cảnh lại giống như lúc trước.
Đỡ một lần thì gãy kiếm một lần, Lâm Thắng vừa đỡ kiếm đang t·ấn c·ông mình vừa bắn đạn lửa về phía Trần Đông.
Bây giờ không chỉ mỗi hắn cần đỡ mà Trần Đông cũng cần đỡ đòn.
Hắn cảm giác Trần Đông càng lùi về sau thì tốc độ của hai thanh kiếm càng giảm dần.
Xem ra hắn đã thấy một hạn chế của thuật ngự kiếm này.
Không lợi dụng nó ngay bây giờ thì lúc nào nữa.
Lâm Thắng bắn đạn lửa liên tục hơn, MP của hắn còn nhiều không sợ hết đạn.
Trần Đông đang cảm thấy khó chịu, cực kì khó chịu.
Ông ta cứ nghĩ Lâm Thắng chỉ đến thế thôi, không có pháp khí không thể t·ấn c·ông một cách mạnh mẽ được.
Trần Đông chờ thời cơ Lâm Thắng xông đến rồi chém cả người lẫn kiếm cùng lúc nhưng Lâm Thắng cứ giữ một khoảng cách nhất định khiến kế hoạch của ông ta không thể thực hiện.
Không chơi được cách này thì chơi cách khác, ông ta triệu hồi kiếm đến rồi vận dụng kiếm kĩ nhằm giải quyết Lâm Thắng nhanh chóng. Dùng kiếm kĩ rất tốn pháp lực nên không thể dùng lâu dài được, khoảng cách càng gần hiệu quả càng tốt.
Cứ nghĩ sẽ thuận lợi nhanh chóng ai ngờ Lâm Thắng lại dùng đạo pháp hỏa cầu khiến ông ta phải lùi lại liên tục.
Vì đạn lửa bắn đến quá nhanh còn p·hát n·ổ có phạm vi nên ông ta phải lùi lại để tránh khỏi phạm vi gây nổ của nó.
Điều này đã tạo nên tình cảnh bây giờ, Lâm Thắng vừa đỡ kiếm vừa bắn đạn lửa, Trần Đông vừa điều khiển kiếm vừa đỡ đạn lửa.
Càng lùi xa thì tốc độ kiếm của ông ta càng giảm, nếu trở lại tốc độ khi chưa vận dụng kiếm kĩ thì sẽ không g·iết Lâm Thắng được.
Trần Đông suy nghĩ vài giây rồi bắt đầu di chuyển sang hai bên để tránh né đạn lửa và xông đến gần Lâm Thắng hơn, không thể cách xa kiếm quá.
Cách này của Trần Đông rất hiệu quả, ông ta đang áp sát Lâm Thắng dần.
Vì vừa phải đỡ kiếm vừa bắn đạn lửa nên thời gian ngắm của Lâm Thắng rất ít.
Lúc Trần Đông đứng im hắn còn có thể bắn nhanh chóng được, bây giờ ông ta đã di chuyển hắn phải mất một ít thời gian để nhắm nên tốc độ ra đạn bị giảm xuống.
Nếu không tìm ra cách giải quyết mà để ông ta đến gần thì hai thanh kiếm đang t·ấn c·ông mình sẽ tăng tốc lên, lúc đó hắn rất khó bắt đạn lửa tiếp.
“Đạo pháp của người này thật kì lạ!”
Vương Sinh đang đứng trên mái nhà quan sát nói.
Ông ta chưa thấy loại đạo pháp nào mà bắn ra từng viên hỏa cầu như thế cả.
Chẳng phải dùng đạo pháp ngưng tụ võ kĩ mang thuộc tính hoặc dung hợp vào kiếm kĩ sẽ có hiệu quả hơn sao.
Cách chiến đấu kì lạ như thế này có ở thế lực nào nhỉ.
Vương Sinh đang cố nghĩ xem mình đã từng thấy cách chiến đấu của Lâm Thắng ở đâu chưa.
Ông ta đang cực kì tò mò về thân phận của Lâm Thắng.
Trong một tích tắc Lâm Thắng đã lướt qua hai bóng người trên tòa nhà đằng xa.
Hắn nhận ra Mã Siêu, tên cung thủ đã bắn lén mình lúc nãy.
Hắn cảm thấy có chút kì lạ, đồng bạn đang chiến đấu ở đây mà không bắn tên giúp như vừa nãy sao.
Còn người bên cạnh Mã Siêu là ai, một binh vệ khác phải không nhỉ.
Lâm Thắng cố ý dừng ánh mắt ở đó một chút để xem thông tin ông lão đứng bên cạnh Mã Siêu.
Khi lướt nhanh qua bảng thông tin của ông lão đó Lâm Thắng hơi khựng lại một chút, lần khựng này khiên mũ áo choàng của hắn bị cắt một nhát.
Kim Đan đã đến rồi lại còn là đoàn trưởng binh vệ thành nữa chứ!
Sao ông ta không ra tay với mình, chẳng lẽ tin rằng Trần Đông có thể bắt được mình sao.
Không được, phải rời khỏi đây ngay lập tức, b·ị b·ắt là c·hết!
Lâm Thắng tập trung vào Trần Đông, bắt đầu tính toán cách thoát.
Bây giờ Trần Đông đã đến gần hắn như lúc chưa bắn đạn lửa, hắn cũng đã dừng bắn đạn lửa vì không kịp nhắm nữa, kiếm của ông ta đã nhanh hơn nhiều.
“Đồ t·ội p·hạm! Chuẩn bị c·hết đi!!”
Trần Đông gào lên, lúc này pháp lực của ông ta không còn nhiều, cần phải g·iết tên t·ội p·hạm trước mặt ngay.
Lúc này Lâm Thắng bỗng lấy ra hai thanh kiếm, mỗi bên tay một cái rồi chém thật mạnh vào hai thanh kiếm đang lao đến.
Keng!!
Kiếm của Lâm Thắng gãy hết, kiếm của Trần Đông bị bật ra một đoạn.
Hắn nhân cơ hội hai thanh kiếm bị bật ra xa này dơ hai tay về phía trước, trong đầu niệm hỏa cầu.
Một hỏa cầu có đường kính hai mét nhanh chóng được tụ tập trước người hắn.
Thấy viên hỏa cầu này Trần Đông bỗng chốc cảm thấy tín hiệu t·ử v·ong từ vũ trụ truyền đến.
Vương Sinh ở phía xa ngưng mắt lại.
Không đợi Trần Đông chạy trốn Lâm Thắng đã phóng hỏa cầu về phía ông ta.
Khoảng cách mười mét sao mà ngắn, hỏa cầu nhanh chóng bay qua mười mét này chỉ trong một giây.
Ánh mắt Trần Đông hiện vẻ tuyệt vọng, ông ta biết ăn trọn quả này mình sẽ c·hết.
Sau khi phóng hỏa cầu Lâm Thắng đã quay người chạy hết tốc độ, hắn đã biến mất khỏi thành trong nháy mắt.
Lúc hỏa cầu còn cách Trần Đông một mét thì một bóng người xuất hiện đứng trước ông ta.
Người này dơ tay lên ngưng tụ một màn sáng màu xanh trước người.
Màn sáng vừa ngưng tụ thì hỏa cầu cũng đã chạm vào nó!
Ầm!!!!
Một t·iếng n·ổ rung đất vang lên.
…