Chương 35: Đánh nhau (2)
Giờ phút này Mạc Uyên đã chạy xa mấy km khỏi thành Vũ Hà.
Cô không biết đi đâu nên chỉ dám chạy thẳng đường như lời Lâm Thắng nói.
Trong đầu cô luôn nghĩ người đó là ai, tại sao lại phải cứu mình.
Còn đứa bé này nữa, có mùi quen quen, lúc nãy hoảng loạn không để ý giờ bình tĩnh lại thấy mùi giống…Tiểu Hồ Ly..
Nghĩ đến đây Mạc Uyên sững sờ, cô thử lật chiếc mũ áo ra, ập vào mắt cô là một đôi tai Hồ Ly rất quen thuộc.
“Bé Hồ Ly!!”
Lâm Ngọc Linh đang co người nhắm mắt lại, cô bé biết được mình đang ở trong tay người khác những vẫn không mở mắt, cô nghe lời của Lâm Thắng phải nhắm mắt cho đến khi được cho phép mở.
Nhưng mà mùi của người này sao lại giống chị Uyên…
“Bé Hồ Ly!!”
Vừa nghĩ đến đây thì cô cảm giác mũ áo Lâm Thắng trùm cho mình bị vạch ra và một tiếng gọi quen thuộc vang lên.
Lâm Ngọc Nhi giật mình, mở mắt ra ngẩng đầu lên, một gương mặt quen thuộc rơi vào mắt cô.
“Chị!!”
…
Ánh mắt của Quý Sinh và Phương Linh ngưng lại khi thấy Phương Bình bị giải quyết trong chốc lát.
Trong lòng hoảng như hai người vẫn rất ăn ý, Phương Bình vừa bay đi thì họ đồng thời xông ngay về phía Lâm Thắng.
Lần này không dám khinh thường nữa, dồn hết sức vào đòn t·ấn c·ông.
Con dao găm của Phương Linh nhắm thẳng mặt Lâm Thắng đâm đến.
Quý Sinh bổ đao từ bên trái về phía cổ hắn, hình như tên này rất thích c·hặt đ·ầu, mấy lần t·ấn c·ông đều nhằm vào cổ.
Khi đao và dao chỉ còn cách người Lâm Thắng còn ba mươi cm thì hắn đã biết mất, biết mất ngay trước mặt hai người.
Lúc Lâm Thắng xuất hiện lại thì đã ở bên cạnh Phương Linh.
Thấy Lâm Thắng đã ở sát cạnh mình ánh mắt Phương Linh hiện lên vẻ kinh sợ.
Không đợi cô ta làm ra động tác khác, Lâm Thắng dẫm mạnh xuống đất bằng chân trái làm bàn đạp rồi một nắm đấm đã rơi vào bụng của Phương Linh.
Phương Linh cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình như bị chấn vỡ, cô ta bị đấm bay ngược lại.
Sau đó theo đà ở chân, Lâm Thắng xoay người, chân phải đạp thẳng vào vai Quý Sinh khiến hắn bay ra đâm vào cửa hàng bên đường như Phương Bình.
Cùng lúc đó một mũi tên đang bay thẳng về phía người Lâm Thắng, nó còn cách một mét sắp trúng phần lưng hắn.
Hắn nhanh chóng xoay ngược người lại nắm lấy mũi tên khi nó còn cách đúng mười cm.
Ba người đánh cận chiến đã bị giải quyết trong tích tắc, sau đó Lâm Thắng nhìn về phía tòa nhà mà Mã Siêu đứng bắt tên.
Nơi đó trống rỗng không có ai cả, anh ta đã chạy mất tăm.
Những người dân xung quanh đã trốn hết vào cửa hàng, ngã rẽ bên đường, chỉ dám ngó trộm ra xem tình hình.
Khi thấy ba tổ trưởng binh vệ thành b·ị đ·ánh bại dễ như vậy tất cả người xem trợn to mắt, tất cả đều hoảng sợ trong lòng, những binh vệ thành khác cũng không ngoại lệ.
Ba tổ trưởng binh vệ đều có danh tiếng rất lớn trong thành, người người đều biết đến họ rất mạnh mẽ và khủng bố, những t·ội p·hạm trong thành mà gặp họ thì chỉ có kêu cha gọi mẹ.
Giờ thì một người bị đấm vào mồm bay vào trong một của hàng không rõ sống c·hết, một người thì nằm sùi bọt mép giữa đường, một người nữa đang nằm ở dệ tường không động đậy.
À vẫn còn một tổ trưởng dùng cung nhưng mà không thấy bắn mũi tên nào nữa chắc hoảng sợ chạy trốn rồi.
Những binh vệ thành nho nhỏ đứng xung quanh đang phát run cả người, chân không thể di chuyển một bước.
Bốn tổ trưởng còn không đánh lại người này, bọn họ mà lên thì sẽ b·ị đ·ánh như con.
Lâm Thắng ném mũi tên xuống đất rồi quay người chạy về hướng cổng thành.
Không đi ngay tí nữa người mạnh hơn đến chỉ có c·hết thôi.
Hắn đi không ai dám cảm, thậm chí còn tự động nhường ra một đường trống.
Lâm Thắng thẳng đường, mắt thấy chỉ còn cách cổng thành năm mét thì hắn nghe thấy một tiếng quát to vang lên cả khu vực.
“Đứng lại!!!”
Sau đó từ đằng sau có hai thanh kiếm bay thẳng về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Lâm Thắng cảm thấy có sự nguy hiểm, nhanh chóng nhảy mạnh sang một bên để né tránh.
Xoạt!!!
Một thanh kiếm đâm thẳng xuống chỗ hắn vừa đứng, thanh còn lại đâm theo hướng né của hắn nhưng chỉ sượt qua, áo choàng đã rách một miếng lớn.
Lâm Thắng lùi lại vài bước quay người ra sau quan sát.
Trên cao có một người đàn ông trung niên đang đứng trên kiếm bay nhanh đến.
Chỉ trong hai giây đã đến trước mặt hắn cách năm mét.
Hai thanh kiếm vừa đâm hắn bay trở lại phía sau ông ta.
Lúc này hắn đã thấy thông tin của người vừa đến.
[ Tên: Trần Đông ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 58 ]
[ Cấp độ: Chân Linh cực hạn ]
[ Chú: Phó trưởng đoàn binh vệ thành Vũ hà ]
Xem ra đây là anh vợ của tên bị Mạc Uyên g·iết, tuổi tận năm mươi tám mà nhìn như bốn mươi.
À, đây là thế giới tu luyện nên ngoại hình hay không xứng với tuổi.
Em rể đi làm bậy bị g·iết bây giờ ra trả thù, em gái của hắn không biết quản chồng hay sao mà để xảy ra tình huống như vậy.
Thôi, giờ không phải là lúc nghĩ những điều không liên quan thế này.
Lâm Thắng đứng vững cầm kiếm, ánh mắt ngưng lại nhìn Trần Đông.
Chân Linh hậu kì không mạnh lắm, hắn đã dễ dàng đánh bại bốn người. Còn Chân Linh cực hạn không biết thế nào, phải thật cẩn thận khi đánh nhau mới được.
Liếc qua thanh MP mới mất một phần năm, vẫn còn đánh lâu dài được.
Khuếch tán ma lực bao quanh rộng hơn, chuẩn bị chiến đấu hết mình.
“Có thể đánh bại được ba Chân Linh hậu kì trong thời gian ngắn như vậy thì ngươi cũng là một Chân Linh cực hạn nhỉ! Ngươi là ai, tại sao lại giúp ả nhân yêu đó?!’
Trần Bình đi từ trên kiếm xuống nói, ba thanh kiếm đã bay xung quanh người ông ta.
Lâm Thắng không nói gì, đối với kẻ thù không cần phải nói nhiều.
Một là đánh hai là thôi.
“Ngươi giả câm giả điếc à!!”
Chờ một lúc không thấy Lâm Thắng nói gì, Trần Đông tức giận vung tay lên, một thanh kiếm lao thẳng về phía hắn.
Mắt Lâm Thắng bắt được quỹ đạo của thanh kiếm đang bay đến, hắn dơ kiếm lên chém mạnh xuống.
Keng!!!
Thanh kiếm của Trần Đông đã b·ị đ·ánh bật lại nhưng kiếm của Lâm Thắng lại bị gãy làm đôi!
Lâm Thắng kinh ngạc, kiếm trong tay hắn cứng hơn sắt thép rất nhiều nên kiếm làm bằng sắt thép bình thường không thể làm gãy kiếm của hắn được.
Kiếm của tên này là pháp khí, chỉ có pháp khí mới có thể làm được như vậy.
Thấy kiếm của Lâm Thắng b·ị c·hém gãy, hắn còn hơi thẫn thờ thì Trần Đông t·ấn c·ông luôn.
Ông ta nhanh chóng điều khiển cả ba thanh kiếm t·ấn c·ông Lâm Thắng,có vẻ muốn g·iết hắn luôn.
Lâm Thắng ném bỏ thanh kiếm đã gãy rồi nhanh chân lùi lại tránh đòn t·ấn c·ông của Trần Đông, sau đó lấy hai thanh kiếm mới từ trong hệ thống ra đối chọi với ba thanh kiếm của ông ta.
Trần Đông đứng tại chỗ điều khiển kiếm t·ấn c·ông, Lâm Thắng vừa tránh vừa chém để cản ba thanh kiếm đó.
Tiếng kiếm đụng nhau vang lên liên tục, mỗi lần lưỡi kiếm v·a c·hạm với nhau sẽ tóe lửa lên.
Kiếm của Lâm Thắng không bền bằng pháp khí nên mỗi lần ma chạm sẽ mẻ một miếng, đến lần thứ hai đã gãy mất rồi.
Từ nãy đến giờ Lâm Thắng đã đổi năm thanh kiếm.
“Để xem ngươi còn bao nhiêu thanh kiếm rẻ tiền!!”
Trần Đông nói rồi điều khiển kiếm t·ấn c·ông dồn dập hơn.
Trong lòng ông ta nghĩ Lâm Thắng là người tu luyện cấp độ Chân Linh cực hạn nghèo nàn vì không có nổi một thanh pháp khí để chiến đấu.
Từ bấy đến giờ dùng toàn kiếm làm bằng sắt bình thường, cứ như vậy hắn sẽ c·hết khi hết kiếm.
Các đòn t·ấn c·ông của Trần Đông dồn dập hơn nên Lâm Thắng phải dùng thêm sức chém để đón đỡ.
Từ hai lần mới gãy kiếm thành một lần gãy một kiếm.
Cứ như vậy sẽ không ổn cho lắm, đón đỡ mãi chỉ tốn kiếm, phải t·ấn c·ông người điều khiển.
Nghĩ vậy rồi Lâm Thắng đánh bật ba thanh kiếm ra, nhanh chân lao đến t·ấn c·ông Trần Đông.
Trần Đông không hoảng sợ, triệu hồi một thanh kiếm quay lại rồi cầm vào tay lao ra t·ấn c·ông Lâm Thắng.
Chuyển từ đánh xa thành đánh gần.
Keng!!
Hai thanh kiếm trên tay hai người chém vào nhau rồi bật ra, kiếm trên tay Lâm Thắng vẫn bị gãy, hắn lại nhanh chóng lấy thanh khác ra rồi t·ấn c·ông tiếp.
Trong thời gian ngắn này hai người ngang sức ngang tài với nhau.
Do kiếm gãy liên tục nên Lâm Thắng không thể đánh một cách thoải mái.
Nếu kiếm bền thì không biết có còn ngang sức ngang tài nữa không.
Trần Đông không triệu hồi hai thanh kiếm còn lại, ông ta chỉ dùng một thanh kiếm đánh nhau với hắn. Không biết ông có ý định gì.
Những người ở xa thấy Lâm Thắng đánh ngang tay với Trần Đông thì càng kinh hãi hơn.
Đánh bại ba tổ trưởng binh vệ đã đủ lợi hại rồi mà giờ còn đánh không phân thắng bại với phó trưởng đoàn nữa.
Người này là ai? Mạnh như vậy tại sao lại vì một nhân yêu mà chống lại binh vệ thành. Hoàn toàn không hiểu gì cả.
Mã Siêu đang đứng trên một nóc nhà quan sát tình hình ở cổng thành.
Vị tổ trưởng này vừa chạy đi nhưng nghe thấy tiếng của Trần Đông lại chạy quay lại định trợ giúp.
Thấy Lâm Thắng đánh bất phân thắng bại với Trần Đông ông ta cũng rất hoảng sợ.
May mình chỉ t·ấn c·ông ở xa, nếu ở gần chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh rất thảm.
Mã Siêu dơ cung lên nhắm vào Lâm Thắng, ông ta định bắn q·uấy r·ối để trợ giúp Trần Đông.
Tên đã nhắm chuẩn, vừa định thả tay thì có một người bỗng xuất hiện bên cạnh ông ta.
Người này vỗ vai Mã Siêu một cái khiến ông ta hết hồn, quay sang thấy người vỗ thì thở ra một hơi.
“Đoàn trưởng!!”
Mã Siêu thu cung tên lại hơi cúi người xuống chào.
Chỉ thấy người đứng bên cạnh Mã Siêu là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi.
Mã Siêu gọi ông lão này là đoàn trưởng thì đã nói rõ thân phận của ông ta.
Người đứng đầu đoàn binh vệ của thành Vũ Hà, đoàn trưởng Vương Sinh, ông ta có tu vi Kim Đan sơ kì.
…