Chương 34: Đánh nhau
“Chắc không c·hết đâu nhỉ!” Lâm Thắng nghĩ thầm.
Vì không biết Chân Linh trung kì chịu đánh được đến đâu nên hắn chỉ dùng một nửa sức mạnh.
Đánh không c·hết là tốt nhất, hắn không muốn b·ị t·ruy s·át giống nhân vật chính trong tiểu thuyết đâu.
“Có địch!!!”
Đến giờ phút này những binh vệ mới kịp phản ứng lại, tất cả cầm v·ũ k·hí chỉ vào Lâm Thắng.
Không ai xông lên cả vì họ biết mình không thể đánh lại.
Xuất hiện rồi đạp bay binh vệ Chân Linh trung kì trong tích tắc, có ngu mới không thấy sự nguy hiểm của người này.
Còn việc anh ta đang ôm một đứa bé trong tay ai cũng cảm thấy kì quái nhưng không nói nhiều.
Cô gái nhân yêu cũng phản ứng lại, nhìn lên thì thấy một người mặc áo choàng màu trắng che mặt đang đứng trước mặt mình.
Tại sao người này lại muốn cứu mình chứ? Loài người luôn ghét nhân yêu mà! Trong tay anh ta còn ôm một đứa bé nữa sao??
Cô gái đang nghĩ lung tung thì ba lọ có chất lỏng màu đỏ bỗng xuất hiện trước mặt.
“Uống vào!!” Lâm Thắng giả giọng của mình hơi già chút.
Cô gái không biết chất lỏng màu đỏ trong ba lọ này là gì nhưng vẫn cầm lên uống vào.
Cô cảm giác người này có thể tin được, cho dù cô cảm giác sai cũng không sao. Mạng sắp mất rồi uống thuốc c·hết còn đỡ hơn bị t·ra t·ấn đến c·hết.
Lúc cô gái nhân yêu uống thuốc hắn đã nhìn thấy thông tin của cô.
[ Tên: Mạc Uyên ]
[ Chủng tộc: Nhân yêu ( Nhân Miêu ) ]
[ Tuổi: 22 ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng tám ( Cao Siêu ) ]
Vừa uống hết ba lọ thuốc k·hông r·õ n·guồn g·ốc Mạc Uyên cảm thấy cơ thể mình nóng lên nhất là phần v·ết t·hương ở bụng đang đau.
Sau đó cảm giác nóng từ từ biến mất, cảm giác đau ở v·ết t·hương cũng biến mất dần.
Mạc Uyên kinh ngạc, cô đoán đây có lẽ là loại thuốc hồi phục nào đó.
Anh ta không chỉ cứu mình mà còn cho mình thuốc chữa thương, vẫn còn con người không ghét nhân yêu sao!
Lâm Thắng không quan sát Mạc Uyên nữa, hắn đang dè chừng những binh vệ Chân Linh.
Lúc này năm binh vệ Chân Linh trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó binh vệ Chân Linh trung kì gật đầu nhẹ một cái.
Chân Linh trung kì vừa gật đầu thì bốn Chân Linh sơ kì lao đến t·ấn c·ông Lâm Thắng cùng một lúc, binh vệ Chân Linh trung kì bóp nát một viên ngọc rồi cũng t·ấn c·ông.
Lâm Thắng quay người lại, ôm chặt Lâm Ngọc Linh vào trong ngực, vận dòng ma lực trong cơ thể rồi dẫm xuống một bước.
Một bước vừa dẫm xuống tì không khí xung quanh chỗ Lâm Thắng đang đứng như bị nổ tung.
Năm binh vệ đang t·ấn c·ông chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ ập vào người thổi bay mình.
Cả năm người bị chấn ngã về phía sau, những binh vệ Tụ Khí ngã tán loạn lăn xa vài mét.
Cùng lúc đó Lâm Thắng vung kiếm chém mạnh về bên phải.
Keng!!
Một thanh kiếm bay đến đâm hắn với tốc độ rất nhanh b·ị c·hém bay về phía sau.
Người đàn ông trung niên lúc nãy còn ngồi uống trà đã đứng ở bên đường.
Vừa nãy hắn xem thông tin biết được ông ta tên là Phương Bình, một tổ trưởng của binh vệ thành.
Thanh kiếm bị Lâm Thắng chém bay về phía ông ta, ông ta đưa tay ra nhẹ nhàng tiếp lấy kiếm.
“Phản ứng nhanh đấy! Ngươi là ai? Tại sao phải xen vào chuyện này!” Phương Bình cầm kiếm nhìn hắn nói.
Lâm Thắng không nói gì, liếc nhìn Mạc Uyên đang ngơ ngác nằm dưới đất.
“Khỏi rồi thì đứng dậy!” Lâm Thắng nói.
“A..vâng!” Mạc Uyên nghe hắn nói thì giật mình tỉnh lại rồi nhanh chóng đứng dậy.
Thấy cảnh này thì Phương Bình kinh ngạc, những binh vệ Chân Linh cũng kinh ngạc.
Bọn họ biết rõ ràng Mạc Uyên đã b·ị t·hương nặng đến mức không thể di chuyển được nữa.
Bây giờ lại có thể động như chưa từng b·ị t·hương. Là do ba lọ thuốc kì lạ vừa nãy sao!
“Ôm lấy em ấy chạy ra cổng thành, cứ chạy thẳng không cần quay lại!” Lâm Thắng đưa Lâm Ngọc Linh cho Mạc Uyên.
Cô bé vẫn được trùm kín, chỉ có như vậy mới không bị nhận ra chỗ khác thường.
Lúc nãy người binh vệ Chân Linh trung kì đã bóp nát một viên ngọc, hắn biết viên ngọc đó.
Nó dùng để gọi người, trong túi của hắn cũng có một cái từ chỗ thị trưởng đây.
Người mạnh hơn sắp đến, hắn cứ ôm Ngọc Linh thì không thể chiến đấu được, cần đưa cô bé rời khỏi chỗ này đây.
Mạc Uyên không nhiều lời, ôm lấy Lâm Ngọc Linh rồi bắt đầu chạy ra cửa thành.
“Đừng hòng chạy!!”
Mạc Uyên vừa động thì Phương Bình cũng động, ông ta lao đến muốn ngăn cản.
Những binh vệ còn lại đã đứng dậy ngăn cản đường chạy của Mạc Uyên.
Lâm Thắng thấy vậy thì tay phải lao đến đỡ kiếm của Phương Bình, tay trái bắn đạn lửa về phía những người cản đường.
Keng!! Ầm! Ầm! Ầm!
Kiếm của hắn và Phương Bình đụng vào nhau, hai người không ai hơn ai.
Đồng thời mấy phát đạn lửa đã bắn xuống chân của những người muốn cản Mạc Uyên.
Đạn lửa phát lửa khiến họ b·ị t·hương ở chân phải kêu lên, vừa rát vì nóng, vừa đau vì bị áp lực nổ trúng.
Mấy binh vệ Chân Linh đã không thể đuổi theo còn lại những binh vệ Tụ Khí không nhanh bằng Mạc Uyên, cô đã vượt qua bọn họ nhanh chóng, chuẩn bị ra khỏi cổng thành.
“Vút!!!”
Đúng lúc này có một mũi tên từ đâu bay đến đang nhắm vào Mạc Uyên sắp ra khỏi cổng thành.
Lâm Thắng lập tức biến sắc, đẩy Phương Bình ra rồi nhảy mạnh lên cao bằng mũi tên, vung kiếm chém thẳng vào nó.
Keng!!
Lưỡi kiếm v·a c·hạm vào mũi tên bắn ra lửa, hắn đã cản được mũi tên.
Lâm Thắng còn chưa kịp thở thì một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh hấn, trong tay người này cầm đao đang chém vào cổ hắn.
Quá bất ngờ nên hắn chỉ có thể đưa kiếm ra chặn lại.
Keng!!
Đao kiếm chạm nhau, hắn b·ị c·hém bay xuống mặt đường lùi bốn năm bước mới đứng vững.
Lực lượng lớn thật đấy.
Hắn vừa đứng vững thì nghe được bên tai phải có tiếng gió, không kịp nghĩ nhiều nghiêng người thật nhanh sang bên phải.
Xoẹt!!
Góc mũ hắn đã bị cắt một góc, nếu không né nhanh thì đầu hắn đã rơi chứ không phải rách mũ.
Lâm Thắng bật sang một bên giữ khoảng cách thì thấy đó là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, người mặc đồng phục binh vệ, hai tay cầm hai con dao găm dài và nhỏ.
“Phương Linh, tốc độ tay của ngươi giảm rồi hả, để tên này tránh được rồi!” Người đàn ông cầm đao nói.
Bây giờ ông ta đã đứng trên mặt đường, ông ta trông rất lực lưỡng.
“Ngươi có kém gì đâu Quý Sinh, chém lén mà để hắn đỡ được!”
Người phụ nữ tên Phương Linh liếc người cầm đao nói.
“Được rồi em gái, hai người dừng cãi nhau đi, giải quyết xong chuyện trước mắt rồi cãi tiếp!”
Phương Bình ở một bên cũng nói.
Ba người đã bao vây hắn ba hướng, ở mái nhà gần đó vẫn còn một cung thủ cũng không kém, tổng cổng có bốn người rất mạnh đang chuẩn thị làm thịt hắn.
Lâm Thắng thở dài trong lòng, hắn không cảm thấy hối hận, khi động thủ hắn đã có lòng chuẩn bị đối mặt rồi.
Ai bảo Ngọc Linh ngoan của hắn cứ khóc đây, không thể không cứu Mạc Uyên.
Lâm Thắng nhìn về phía sau không thấy bóng dáng của Mạc Uyên nữa, lòng hắn đã trở nên yên tâm.
Hắn quay lại nhìn ba người mới xuất hiện.
[ Tên: Quý Sinh ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 42 ]
[ Cấp độ: Chân Linh hậu kì ( Cao Siêu ) ]
[ Chú: Tổ trưởng binh vệ thành Vũ Hà ]
/
[ Tên: Phương Linh ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 38 ]
[ Cấp độ: Chân Linh hậu kì ( Cao Siêu ) ]
[ Chú: Tổ trưởng binh vệ thành Vũ Hà ]
/
[ Tên: Mã Siêu ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 47 ]
[ Cấp độ: Chân Linh hậu kì ( Cao Siêu ) ]
[ Chú: Tổ trưởng binh vệ thành Vũ Hà ]
Bốn tổ trưởng của binh vệ thành Vũ Hà đã tập trung để đối phó hắn, bốn người đều có tu vi Chân Linh hậu kì.
Hắn cần phải cẩn thận nếu không sẽ c·hết.
Ánh mắt Lâm Thắng trở nên lạnh lùng và nghiêm túc, vận chuyển ma lực bao quanh cơ thể, hắn sẽ đánh hết sức để xác định mình đã mạnh đến đâu.
HP của hắn còn đầy nên có thể đánh một trận dài.
“Cho ngươi một cơ hội, bỏ v·ũ k·hí xuống đầu hàng sẽ không phải chịu khổ!”
Phương Linh đứng bên trái hắn nói.
Lâm Thắng không nói gì, những người khác cũng không nói gì chờ hắn trả lời.
Thời gian trôi từng giây, đến giây thứ ba mươi thì tiếng ‘v·út’ vang lên, một mũi tên đang lao thẳng về phía đầu hắn.
Cùng lúc mũi tên bay đến ba người trước mặt hắn đã lao đến t·ấn c·ông.
Quý Sinh cầm đao bổ từ bên phải sang, Phương Bình cầm kiếm đâm thẳng, Phương Linh cầm hai con dao găm lao đến từ bên trái.
Bốn người đồng thời t·ấn c·ông, Lâm Thắng không hoảng, dùng chiêu ma lực chấn không khí như vừa nãy làm giảm tốc độ t·ấn c·ông của ba người đang lao đến rồi đẩy tốc độ lên cực hạn tránh né mũi tên.
Chỉ trong 0,1 giây Lâm Thắng đã tránh xa năm mét, đòn t·ấn c·ông của bốn người đã bị hụt.
“Nhanh thật!!!”
Đây là ý nghĩ của bốn tổ trưởng binh vệ trong lúc này.
Mặt ba người t·ấn c·ông tầm gần trở nên nghiêm túc, có lẽ Lâm Thắng mạnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Phương Bình lao đến chỗ Lâm Thắng đầu tiên, xung quanh ông ta nổi lên những sóng khí cuồn cuộn.
Lâm Thắng không chờ bị t·ấn c·ông rồi mới phản công, hắn xông về phía Phương Bình.
Vung kiếm chém ngang một nhát mạnh hết sức, Phương Bình đáp lại bằng cách chém mạnh xuống, tiếng chém xé gió kêu lên vùn vụt.
Keng!!!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau.
Một màn bất ngờ bỗng chốc xảy ra, kiếm trên tay Phương Bình bị Lâm Thắng chém bay khỏi tay.
Phương Bình sững sờ trong chốc lát, ông ta không ngờ đến kết quả này.
Sau đó! Một cú đấm đã rơi vào mặt của ông ta khiến một bên mặt bị méo hẳn.
Cú đấm này Lâm Thắng cũng dùng hết sức lực đang có.
Phương Bình bị đấm bay sang bên trái, lao vào trong quán mà binh vệ Chân Linh trung kì bị đạp bay vừa nãy.
Không biết cú đấm hết sức của Lâm Thắng đã khiến Phương Bình mất mấy cái răng rồi.
…