Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 33: Chị Uyên ?




Chương 33: Chị Uyên ?

Bây giờ đã là giữa trưa, Lâm Thắng bế Lâm Ngọc Linh vào quán ăn trưa.



Vào gọi một đống món rồi ngồi chờ thức ăn mang lên.



“Này các ngươi biết gì về nhân yêu đang bị truy nã không?”



“Ta biết, vừa sáng nay binh vệ đã bắt hụt ở hẻm sau các nhà bên thành Nam!”



“Nhân yêu đó mạnh quá hay sao bắt hụt được thế, binh vệ Chân Linh được phái ra rồi mà?!”



“Không, nhân yêu đang bị truy nã chỉ có Tụ Khí tầng tám, đột phá trong lúc chạy trốn đấy. Tụ Khí tầng tám nhưng mang một nửa huyết mạch của Miêu Yêu nên chạy cực kì nhanh, luồn lách trong các hẻm nhỏ nhanh đến mức binh vệ Chân Linh cũng khó đuổi kịp!”



“Trong hôm nay sẽ bắt được thôi, trước khi chạy khỏi tay binh vệ Chân Linh nhân yêu đó đã dính một chiêu rất nặng,!”



“Đúng thế…!”



“…”



Đang ngồi chờ thức ăn thì hắn nghe thấy mấy người xung quanh nói chuyện về việc binh vệ lùng bắt nhân yêu.



Xem ra cô nhân yêu đó sắp b·ị b·ắt thật, Tụ Khí bị trúng một chiêu của Chân Linh sẽ không còn bao nhiêu sức để chạy.



Lâm Ngọc Linh cũng nghe thấy những người đó nói, cô không hiểu hết nhưng biết rõ chị gái nhân yêu đang gặp nguy hiểm.



Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thắng muốn mở miệng nói gì đó nhưng do dự một lúc lại thôi không nói.



Lúc này đồ ăn đã được mang lên, hai người bắt đầu ăn.



Lần này Lâm Ngọc Linh ăn ít hơn mọi bữa, cô bé vừa ăn vừa nghĩ gì đó không tập trung.



Lâm Thắng nhận ra được điều này.



“Em đang lo cho cô gái nhân yêu đó à!” Lâm Thắng nhìn Lâm Ngọc Linh đang thất thần nói.



“Em…Em không có..!” Cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xuống nói không phải.



Nhưng ánh mắt và giọng điệu của cô bé đã phản bội lại chính mình.



Lâm Thắng thở dài, đưa tay xoa đầu cô bé.



“Em nghe này, anh cũng không muốn thấy điều đó xảy ra nhưng anh không thể làm gì bởi vì anh không đánh lại được những người ở đây em hiểu không! Ở đây có rất nhiều người mạnh hơn anh, nếu anh mà giúp cô gái đó thì anh sẽ b·ị b·ắt, cả em và cô ấy cũng sẽ b·ị b·ắt. Sau đó chúng ta sẽ rất nguy hiểm!”



Nếu tòa thành này không có người tu luyện Kim Đan thì có lẽ hắn sẽ giúp cô gái nhân yêu đó chạy trốn.



Hắn đoán cấp độ hiện tại của mình tương đương với người tu luyện có cấp độ Chân Linh trung kì.



Nếu bộc phát hết sức thì chắc sẽ bằng với Chân Linh hậu kì.



Nhưng tiếc thành này có không chỉ một Kim Đan, ngoài thành chủ ra còn có phó viện trưởng, viện trưởng của học viện.



Chưa chắc họ sẽ ra tay nhưng nếu làm quá thì không thể đoán được.



Hơn nữa trong thành vẫn còn cả Chân Linh cực hạn, hắn chỉ có thể coi như không thấy.





“Vâng…Em xin lỗi anh!” Lâm Ngọc Linh ôm lấy tay hắn nói.



“Không phải xin lỗi, em không có lỗi gì cả! Chiều nay anh định rời khỏi tòa thành này, em có muốn đi dạo nữa không?”



“Không muốn nữa ạ, anh cần đi thì em sẽ ở bên cạnh anh!”



“Ngọc Linh ngoan!”



Lâm Thắng ôm lấy Lâm Ngọc Linh rồi rời khỏi quán ăn.



Việc ở thành đã hết rồi, không cần tiếp tục ở đây nữa.



Hắn sẽ quay lại rừng để g·iết yêu thú tăng cấp.



Di chuyển sang thành Nam để trở về.







Một thời gian sau hắn đã ở trên đường hướng ra cổng của thành Nam.



Con đường này vẫn đông đúc như lúc hắn mới đến.



Cổng thành đã ở gần trước mắt, từ xa hắn đã thấy binh vệ ở thành đông hơn lúc trước.



Có lẽ để canh chừng cô gái nhân yêu không cho cô chạy khỏi thành.



Ầm!!



Hắn còn cách cổng thành hai trăm mét thì bỗng nghe thấy một tiếng động lớn ở gần đó.



Sau đó là một bóng người lao ra giữa đường từ trong hẻm.



Bóng người này vừa đến trên đường đã lảo đảo rồi ngã xuống đất.



Hắn liếc một chút đã nhận ra bóng người đó là một cô gái nhân yêu.



Hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì có một giọng nói vang lên.



“Vây ả lại!!”



Mấy chục binh vệ lao ra từ trong ngõ, bọn họ chạy đến bao quanh chỗ cô gái nhân yêu đang nằm.



Chỉ trong phút chốc xung quanh cô nhân yêu chỉ có binh vệ, những người đi đường đã lùi ra xa.



“Đồ động vật, mày thử chạy nữa tao xem!”



Một giọng nói tức giận vang lên rồi từ hướng cô gái vừa lao ra có hai người nhảy từ trên mái nhà xuống.



Lâm Thắng quan sát thấy đây là hai binh vệ Chân Linh trung kì.



“Tránh đường! Tránh đường!”



Đằng sau hắn cũng có tiếng nói vang lên.





Lâm Thắng lùi vào bên đường rồi có khoảng hai mươi binh vệ chạy qua, dẫn đầu cũng có hai người Chân Linh, đều là sơ kì.



Có hai binh vệ gác ở cổng thành cũng chạy đến gần chỗ cô gái nhân yêu, hắn nhìn xem lại là hai Chân Linh sơ kì.



Như vậy cô gái đang bị bao vây bởi khoảng bốn mươi binh vệ Tụ Khí, bốn binh vệ Chân Linh sơ kì, hai binh vệ Chân Linh trung kì.



Xem tình hình thì cô gái nhân yêu b·ị b·ắt là điều chắc chắn.



Chỉ có tu vi Tụ Khí thôi mà cần nhiều người bắt đến như vậy.



Đây coi là binh vệ chăm chỉ hay chuyện bé làm to nhỉ.



Lâm Thắng không biết người bị g·iết ở khách sạn là em rể của phó trưởng đoàn binh vệ thành.



Phó trường đoàn rất tức giận nên đã phái người đi khắp tòa thành lùng bắt, số lượng binh vệ đang đứng ở đây chỉ mới là lực lượng ở thành Nam.



Binh vệ cả bốn tòa thành tập hợp lại còn đông hơn ở đây rất nhiều, nhất là Chân Linh.



Cô gái nhân yêu đang cố gắng gượng để đứng dậy, phần bụng của cô đang có máu chảy ra, xem chừng đã b·ị t·hương ở đó.



Lâm Thắng nhìn thấy cảnh này thì Lâm Ngọc Linh cũng nhìn thấy.



Cô bé vừa ôm hắn thật chặt vừa ngước nhìn tình cảnh trên đường.



Người Lâm Ngọc Linh đang run run, thấy cô gái nhân yêu gắng dậy không thành công càng run thêm.



“C..Chị Uyên!” Lâm Ngọc Linh run giọng gọi.



Nước mắt cô bé bắt đầu chảy ra.



Chị Uyên ?! Cô gái nhân yêu đó là người Ngọc Linh hay nhắc tới sao.



Mỗi lần Ngọc Linh nhắc tới hai từ chị Uyên thì đều là những lời đang dạy cho cô bé biết nhiều thứ.



Xem ra cô gái nhân yêu đó rất tốt với Ngọc Linh.



Lúc này Lâm Ngọc Linh đã khóc hẳn, cô bé vừa run vừa nhìn về phía trước, cô bé đang nín không khóc thành tiếng.



Lâm Thắng thấy vậy rất đau lòng, ôm chặt lấy Ngọc Linh vỗ vỗ lưng an ủi cô bé.



Mắt hắn nhìn về phía trước bắt đầu tính toán.



Hai Chân Linh trung kì, bốn Chân Linh sờ kì, có lẽ có thể thử một chút.



Những Tụ Khí không đáng để lo, phải chăng quanh đây còn có người mạnh hơn nữa không.



Lâm Thắng bắt đầu tập trung vào mắt rồi liếc nhìn xung quanh xem còn có cao thủ nào ẩn giấu không.



Nhìn một lát hắn phát hiện trên tầng hai của một quán trà gần đó có một người đàn ông trung niên Chân Linh hậu kì đang uống trà quan sát tình hình trên đường.



Lâm Thắng thấy bên hông ông ta treo một lệnh bài in chữ vệ gần giống với lệnh bài của các binh vệ trên đường, lệnh bài đó có màu sắc đậm hơn.





Có vẻ như ông ta là cấp trên của những binh vệ thành.



“Cường hóa tất cả hiệu ứng đang có!”



Lâm Thắng nghĩ thầm trong đầu đồng thời cũng lấy một chiếc áo choàng ra mặc cho Lâm Ngọc Linh.



“Ngọc Linh, bây giờ em hãy nhắm mắt lại. nhắm đến bao giờ anh cho phép mới được mở, hai tay phải luôn ôm chặt lấy anh!”



Lâm Thắng nhìn cô bé nói.



“V…Vâng!” Lâm Ngọc Linh lau nước mắt nhìn cô gái nhân yêu vài giây rồi nhắm mắt lại theo lời Lâm Thắng,



Hai tay cô bé ôm chặt người hắn, Lâm Thắng ôm chắc Ngọc Linh bằng tay trái, tay phải hắn có một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện.



Lúc này ở chỗ cô gái nhân yêu, hai binh vệ Tụ Khí đi đến cầm dây định trói cô lại.



“Cẩn thận!”



Hai binh vệ vừa cúi xuống thì cô gái nhân yêu bỗng bật dậy đạp họ bay về phía hai người Chân Linh sơ kì canh cổng thành.



Đồng thời lúc đó cô cũng lao đến có ý muốn dùng hai binh vệ bị đạp đánh lạc hướng rồi chạy về phía cổng thành.



“Con khốn!”



Nhưng ý định của cô đã thất bại, một Chân Linh sơ kì đã đỡ hai binh vệ đang lao đến, Chân Linh còn lại đã nhanh chóng chặn đứng đường rồi đá một cái vào bụng cô.



Cô gái nhân yêu lăn vài vòng trên đường rồi cắn răng run ẩy ôm bụng rên nhè nhẹ.



Phát đá của binh vệ Chân Linh đã khiến cô đau đến mức tạm thời mất năng lực hoạt động.



“Con mèo c·hết tiệt này, mày làm tụi tao mất nhiều thời gian quá rồi đấy! Nếu không phải phó đoàn trưởng muốn bắt sống mày về để t·ra t·ấn thì mày đ·ã c·hết từ lâu rồi!”



Một binh vệ Chân Linh trung kì cầm cây thương đi đến chỗ cô gái nhân yêu đang nằm.



Tên này vừa nói vừa dơ đầu sau cây thương lên cao chuẩn b·ị đ·ánh xuống.



“Phía sau!!!”



Hắn vừa định đập xuống thì người binh vệ Chân Linh trung kì còn lại bỗng hô lớn lên.



Lúc anh ta hô hắn cũng đã thấy được đằng sau mình bỗng xuất hiện một người mặc áo choàng màu trắng đang dơ chân đạp tới.



Hắn muốn tránh nhưng đã muộn, chân của người đó đã đạp trúng lưng hắn, cú này đau đến mức khiến hắn há to miệng trợn to mắt.



Ầm!!



Binh vệ Chân Linh trung kì đã bị đạp bay vào một quán ven đường, cánh cửa quán đã nát, hắn ta đã ở bên trong và không rõ sống c·hết.



Cảnh tượng diễn ra nhanh đến mức những binh vệ khác còn chưa kịp phản ứng ngoại trừ binh vệ Chân Linh trung kì còn lại và người đàn ông trung niên trên tầng hai quán trà.



Bây giờ ông ta đã đặt chén trà trên tay xuống bàn, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào người mặc áo bào xám đang đứng trên đường.



Kì lạ là trong tay người này còn đang ôm một..một đứa trẻ?!

Đánh nhau mà còn mang trẻ theo???