Chương 3: Ra ngoài
"Thiếu gia, đồ ăn của ngài đây ạ!" Lâm Xuân đã mang đồ ăn tới.
"Để trên bàn đi!" Lâm Thắng nói.
"Vâng thiếu gia!"
Lâm Xuân để thức ăn lên bàn.
Một bát cháo, một đĩa thịt, một đĩa rau, một đĩa hoa quả.
"Xuân Nhi ở bên ngoài, thiếu gia ăn xong nói với Xuân Nhi một tiếng!" Lâm Xuân nói.
Lâm Thắng gật đầu, bắt đầu ăn.
Vừa ăn vừa suy nghĩ rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra cách nào khác.
"Thế này không ổn tí nào!" Lâm Thắng nghĩ.
"Lâm Xuân vào dọn đi!"
"Vâng thiếu gia!"
Lâm Xuân đi vào dọn bát đĩa trên bàn.
Sau khi Lâm Xuân đi Lâm Thắng vẫn ngồi trên bàn, hai tay đan vào nhau không biết làm sao.
Nhìn ra ngoài cửa.
"Ra ngoài xem thử một lát nhỉ!" Lâm Thắng lẩm bẩm.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.
Lâm Thắng đứng lên đi ra ngoài. Hắn muốn đi ra đường xem cảnh tưởng của thế giới này.
“Thiếu gia..”
“Chào đại thiếu gia!”
Vừa ra cửa sân khu nhà mình ở Lâm Thắng đã gặp một đống người hầu trong gia tộc. Lâm Thắng đi đến đâu người hầu ở đó đều cúi xuống chào. Như thế này khiến hắn hơi xấu hổ.
Hắn bước chân nhanh hơn tránh tình cảnh này.
“Cuối cùng đại thiếu gia cũng đã ra ngoài!”
“Ở một chỗ trong mấy tháng như vậy mà vẫn chịu được, thật nể đại thiếu gia!”
“Nếu nhị thiếu gia biết đại thiếu giá đã ra ngoài thì chắc chắn sẽ tìm để gây chuyện cho mà xem!”
“Đại thiếu gia khổ quá!”
“…”
Đợi Lâm Thắng đi mất không còn bóng dáng đám người hầu bắt đầu bàn tán.
Trong những người hầu này có một người nhanh chóng rồi khỏi đi về một hướng.
Một lúc sau người hầu này đã đến trước một căn phòng.
“Nhị thiếu gia!”
Người hầu đứng ngoài cửa gọi một tiếng.
Đây chính là phòng của nhị thiếu gia Lâm Phong.
Trong phòng, Lâm Phong đang ngồi ăn quả, bên cạnh có hai nữ người hầu đang xoa bóp.
Nghe thấy có người gọi mình Lâm Phong nhìn ra ngoài cửa. Khi thấy là người hầu trên mặt Lâm Phong hiện lên vẻ không vui.
“Có chuyện gì!” Lâm Phong nói.
“Thưa nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã ra ngoài!” Người hầu đứng ngoài cửa cung kính nói.
“Hắn đang ở đâu!”
Nghe thấy người hầu nói Lâm Phong đứng ngay lên, nhìn thẳng vào người hầu hỏi.
“Đại thiếu gia đang đi ra cổng!”
“Hay lắm, cuối cùng con rùa này cũng chịu ra ngoài, mau gọi mấy tên khác đi với ta!”
“Vâng nhị thiếu gia!”
Lâm Phong nhanh chân chạy ra cửa, trên mặt rất hưng phấn.
Giống như có gì đó quý báu đang chờ hắn đến lấy vậy.
…
Lâm Thắng đi thẳng ra khỏi Lâm gia đến ngoài đường.
Cảnh tượng ngoài này khác lạ khiến hắn vừa đi vừa ngó nhìn xung quanh như trẻ con lần đầu được đi chơi.
“Thật là cổ đại!” Lâm Thắng nói.
Đường ngoài này rất rộng, được lát bằng những viên đá bằng nhau rất đều.
Hai bên đường là đủ loại sạp hàng bán mọi thứ. Người đi lại cũng rất đông, rất náo nhiệt.
“Bánh bao nóng nổi đây!”
“Thịt tươi lấy từ thú mới g·iết lúc sáng đây!”
“Bói quẻ đây, bói xem người bên cạnh ngươi có vụng trộm với ai hay không, bói xem con ngươi có phải con nhà hàng xóm không nào!”
Các loại tiếng chào hàng vang lên bên tai Lâm Thắng, nghe được có người bói như vậy hắn không nín được cười.
Những người đi qua nghe thấy tên thầy bói kia hô vậy nhao nhao tránh xa hắn.
Không ai tin tên nhìn như l·ừa đ·ảo này cả.
Lâm Thắng cứ tiếp tục đi về phía trước, các cảnh tượng trên đường khiến hắn cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.
“Mỗi ngày được trải nghiệm những thứ này thì tốt!” Lâm Thắng nghĩ thầm.
Lâm Thắng rẽ sang một con đường khác.
Từ con đường này bắt đầu xuất hiện cửa hàng xen lẫn sạp hàng.
Quán rượu, nhà thuốc, cửa hàng quần áo…rất nhiều loại cửa hàng.
Đi được một đoạn Lâm Thắng thấy một nơi, một nơi mà có rất nhiều đàn ông đang đi vào. Bên ngoài còn có các cô gái ăn mặc thiếu vải đang tươi cười đón khách.
Hắn không nhận ra đây là nơi nào thì quá kém.
“Thiên đường của đàn ông ở đây à!” Lâm Thắng nghĩ.
Lúc này một cô gái nhìn thấy hắn.
“Tiểu đệ đệ, có muốn vào chơi chút không!” Cô gái này cười nói, còn nháy mắt với hắn.
Lâm Thắng xấu hổ, xoay người chạy.
Mấy cô gái kia thấy vậy cười haha lên.
“Đúng là quá mê người!” Lâm Thắng nghĩ.
Quay lại được một đoạn thì Lâm Thắng nhìn thấy Lâm Phong vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
Không cần nghĩ cũng biết Lâm Phong đang tìm hắn.
Theo kí ức thì mỗi lần Lâm Thắng ra ngoài Lâm Phong đều sẽ đến gây chuyện.
Những lần như vậy không bị sỉ nhục thì cũng b·ị đ·ánh một trận.
Lâm Thắng không muốn bị như vậy nữa nên rẽ sang đường khác rời khỏi khu này.
Gặp Lâm Phong khiến hắn không còn tâm tìm gì đi xem xung quanh nữa.
Hắn lại bắt đầu nghĩ làm sao để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm bây giờ.
Vừa bước đi vừa nghĩ, cứ như vậy trong mơ hồ hắn đã đi đến cổng thị trấn.
Lâm Thắng ngừng lại, nhìn cổng thị trấn. Đứng một lúc hắn quyết định bước tiếp. Hắn sẽ đi vào rừng, nghĩ nhiều không được gì, hành động vẫn là cách tốt nhất.
Một thời gian sau Lâm Thắng đã đến rìa rừng. Rừng này được gọi là rừng Đại Ngàn.
Ở sâu bên trong có rất nhiều yêu thú, không phải người tu luyện không ai dám vào sâu bên trong cả. Ngay cả ngoài rìa cũng hiếm khi thấy người.
Trong kí ức thì ngoài rìa rất hiếm yêu thú, chỉ có các loại động vật hoang dã bình thường.
Nhưng mà cho dù là động vật bình thường cũng rất khó bắt khi không có đồ săn.
“Cứ thử đi, thời gian còn dài!”
Lâm Thắng đi vào rừng bắt đầu tìm kiếm con mồi.
Đi vòng quanh hơn một tiếng hắn nhìn thấy chim, thấy gà rừng, thấy thỏ,..con nào cũng đều to béo cả.
Giết mấy con này có thể nhận được kinh nghiệm nhưng khổ nỗi là chỉ cần nghe thấy một tiếng động nhỏ thôi mấy con này đã chạy ngay lập tức, biến mất khỏi tầm mắt của hắn trong vòng hai giây.
“Phải làm sao đây!”
Lâm Thắng đứng tại chỗ vò đầu.
Chắc chắn sẽ không đuổi được vì thân thể này mới mười ba tuổi, mà đoán chừng ngay cả người trưởng thành cũng không đuổi được mấy con này.
“Xè..xè..!”
“Tiếng gì vậy!”
Nghe thấy tiếng động lạ bên cạnh Lâm Thắng quay đầu sang chỗ phát ra tiếng.
Không quay thì không sao, vừa quay sang thì hết hồn. Lâm Thắng không nói hai lời, co chân bốn cẳng chạy nhanh như chưa bao giờ được chạy.
“Má, sao con rắn này to thế!”
Lâm Thắng hét to trong lòng.
Hắn vừa nhìn sang thì thấy một con rắn to bằng bắp chân đang bò dần về phía mình.
Không biết con rắn đó có đuổi theo không nhưng Lâm Thắng cứ chạy thục mạng về phía trước.
Hắn không dám quay đầu. Hắn sợ vừa quay đầu thì thấy con rắn đang há miệng chuẩn bị cắn mình.
Lâm Thắng không biết hắn chạy nhanh hơn cả tốc độ phản ứng của con rắn. Lúc nay con rắn đang đứng ngây ngốc tại chỗ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
…
Chạy một đoạn dài Lâm Thắng đã mệt không thở được nhưng vẫn rất cố gắng.
“Không nổi nữa rồi!” Mệt đến nỗi hai mắt hắn đã mờ rồi.
Đang chuẩn bị ngừng thì Lâm Thắng cảm giác chân mình trống trống.
“A!!”
Chưa kịp phản ứng thì hắn đã rơi tọt xuống.
“Bịch!”
“Hộc hộc!”
Cú rơi vừa không khiến hắn đau lắm nhưng mệt vì chạy khiến hắn há to mồm thở gấp.
Vài phút sau hắn mới thấy đỡ một chút, mở mắt ra nhìn xunh quanh thì thấy mình đang ở trong một cái hố.
Hố này rất sâu, khoảng 3 mét, dưới này toàn đất bùn nên đã đỡ cho Lâm Thắng một cú ngã đau.
“Kia là gì nhỉ!”
Nhìn xung quanh thì thấy phía trước có hai bóng đen nằm dưới đất.
Mắt hắn còn hơi mờ nên không nhìn rõ xa được.
Lâm Thắng đi lên phía trước để nhìn rõ hơn.
“Đù!”
Khi nhìn thấy kia là thứ gì thì Lâm Thắng thốt lên một tiếng rồi lùi lại một bước.
Đó là hai con lợn rừng to lớn màu đen. Lúc này chúng đang nằm im dưới đất.
Lâm Thắng đứng im tại chỗ không dám động vì thấy hai chiếc răng nanh to và dài thò ra ngoài.
Hắn sợ hai con lợn rừng này thấy mình rồi nổi điên lên lao đến. Dưới này còn rất hẹp không có chỗ để trốn.
Nhưng mà hai con lợn rừng đã nghe được tiếng động, chúng mở mắt ra nhìn thẳng vào Lâm Thắng.
...