Chương 2: Lâm Xuân
Sáng sớm, bệnh viện A.
Trong một căn phòng bệnh nào đó.
Trần Ngọc Yến đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh giường là một người đàn ông trung niên đang ngồi gõ laptop. Có vẻ như đây là bố của Trần Ngọc Yến.
“Lâm..Thắng..!”
Lúc này Trần Ngọc Yến bỗng nói yếu ớt rồi mở mắt, vừa mở mắt nước mắt cô đã tuôn trào ra. Bây giờ cô chỉ muốn đi tìm Lâm Thắng nhưng cả người không có tí sức lực nào.
Lòng cô đang đau như dao cắt, cô không thể tin điều đang in sâu trong đầu mình.
“Đừng gọi, nó c·hết rồi!” Người đàn ông trung niên ngồi bên giường bỗng nói nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop, tay vẫn đang gõ.
Thái độ này không giống như của một người bố chút nào. Trần Ngọc Yến tỉnh mà không hỏi thăm, không gọi bác sĩ đến xem tình hình.
Nghe được lời này nước mắt của Trần Ngọc Yến lại càng chảy nhiều hơn.
Có một điều mà bao năm qua cỗ vẫn giấu Lâm Thắng, nhà cô không hạnh phúc như cô nói với hắn.
Ở nhà cô luôn b·ị đ·ánh bị mắng, dù không làm gì cũng bị. Chỉ bởi vì cô là con gái, mà nhà cô trọng nam khinh nữ, từ khi sinh ra cô đã bị cả nhà ghét.
Do b·ị đ·ánh thường xuyên nên cô hay trốn khỏi nhà và đã gặp được Lâm Thắng. Cuộc gặp gỡ với Lâm Thắng như là ánh đèn trong đêm tối đối với cô.
Mười tám năm qua cô sống trong đau khổ nhưng chỉ cần được ở bên Lâm Thắng mọi đau khổ sẽ bị quên đi, thay vào đó là tiếng cười của hai đứa.
Cô luôn muốn thoát khỏi ngôi nhà đó nên khi Lâm Thắng hứa sẽ cưới mình khiến cô rất mong chờ. Chờ ngày được bên người mình yêu và thoát khỏi địa ngục.
Nhưng mà mọi thứ đã hết rồi, hết thật rồi..!
“Khóc cái gì, đợi đó tao đi gọi bác sĩ!” Trần Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Trần Ngọc Yến không nghe thấy gì, bây giờ trong cô chỉ có Lâm Thắng, cô muốn đi tìm Lâm Thắng ngay bây giờ.
“Lâm Thắng, chờ mình..!” Trần Ngọc Yến nghĩ.
Cô gỡ ống truyền nước trên tay mình ra rồi cố gắng ngồi dậy muốn xuống giường.
“Bịch..!”
Cô xuống giường nhưng không có tí sức lực nào nên đã ngã xuống đất. Nhưng mà..cô cố gắng bò, bò về phía trước.
Dùng ý chỉ để bò đi, dùng chấp niệm để bò về phía trước, bò cho đến bên cửa sổ. Cô cố gắng với lên thành cửa sổ, dùng nghị lực, dùng toàn bộ những gì cô có bây giờ để đứng được bên cửa sổ.
Cô đã đứng lên được, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn mặt trời mới lên.
“Mình đến đây..!”
Cô ngả người về phía trước…
Bác sĩ và Trần Vũ đi vào đúng lúc Trần Ngọc Yến ngả người về phía trước.
…..
Trước mặt bỗng xuất hiện một màn ánh sáng xanh khiến Lâm Thắng giật mình.
Chưa kịp suy nghĩ gì thì bảng xanh lại thay đổi.
Khởi động hoàn tất.
/
Tên: Lâm Thắng
Level: 0
HP: 10/10
MP: 5/5
Chức nghiệp:Không
All skill:
Túi:
/
“Mình đang trong thế giới game à!!”
Nhìn thấy thông tin trên bảng Lâm Thắng thốt lên. Bảng thông tin này không khác gì trong một số game hắn từng chơi.
“Không đúng!”
Trong trí nhớ của hắn thế giới này là một thế giới tu luyện, không có cái gì như trong game cả.
“Thế giới này không có vấn đề thì mình có vấn đề! Có lẽ đây chính là hack của mình. Nhưng làm thế nào để nâng cao level nhỉ, ngồi xuống tu luyện sao! Mà khoan, thân thể này đâu có tư chất mà tu luyện. Phải làm sao đây!”
Lâm Thắng vò đầu. Không có tư chất tư luyện là một chuyện xấu hổ ở thế giới tu luyện này.
‘Ting, g·iết yêu ma có thể nâng cao level!’
Lâm Thắng đang vò đầu thì bảng xanh thay đổi.
Thấy dòng chữ này Lâm Thắng ngừng vò đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như giống trong game thì hắn muốn nâng cao level phải đi chém quái, chém càng nhiều level càng cao.
Càng lên cao thì quái càng mạnh, mà theo như kí ức thì quái…yêu thú chỉ có ở trong rừng. Muốn chém yêu thú thì phải vào rừng mà muốn lên cấp nhanh thì phải ăn ngủ trong rừng…
Yêu thú của thế giới này lại còn…Từng kí ức hiện ra dần dần khiến hắn hiểu một chút về thế giới này.
Yêu thú ở thế giới này chia thành nhiều cấp độ. Lần lượt là một, hai, ba.. Hoặc là Yêu Thú, Yêu Đồ, Yêu Sư,…
Yêu thú rất mạnh, chỉ có người tu luyện mới có thể g·iết. Người bình thường muốn g·iết yêu thú cấp một rất khó. Cần có mấy người vây quanh mới có thể g·iết một con.
Người tu luyện thì g·iết rất dễ dàng, chỉ cần một đấm hoặc dùng v·ũ k·hí ra một đòn. Yêu thú hay người tu luyện đều có mạnh có yếu.
Trong kí ức thì người tu luyện có các cấp độ là Tụ Khí, Chân Linh, Kim Đan,..Trước mắt trong kí ức chỉ có những thứ đó.
Bố mẹ của Lâm Thắng chính là Tụ Khí tầng chín. Gia chủ Lâm gia hiện tại là Tụ Khí tầng tám.
Ở thị trấn Lâm An này Tụ Khí tầng chín đã là cao thủ. Các gia chủ của gia tộc đều ở cảnh giới này. Có riêng thị trưởng là Chân Linh cảnh.
Nghĩ đến cảnh mình không có tu vi phải đi g·iết yêu thú để nâng level hắn cảm thấy bất lực.
“Không biết động vật bình thường trong rừng có được không nhỉ?!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Với tình trạng bây giờ của hắn muốn g·iết được yêu thú là chuyện không thể nào, động vật hoang dã trong rừng thì còn có cơ hội.
‘Có thể, nhưng kinh nghiệm sẽ rất ít, đề nghị nên g·iết yêu ma!’
Bảng xanh lại hiện ra một dòng chữ.
Thấy vậy Lâm Thắng thở ra một hơi. Có là được, không có mới c·hết. Còn ít hay nhiều mặc kệ, lên level được thì đến cấp độ nào đó sẽ g·iết được yêu thú thôi.
“Thiếu gia, người dậy chưa!”
Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
Lâm Thắng giật mình, nhớ lại một chút là người hầu trong nhà.
“Dậy rồi, đợi ta một lát!”
Lâm Thắng dựa theo kí ức mà hành xử.
Sửa sang lại đầu tóc quần áo rồi đi ra mở cửa.
Mở cửa ra bên ngoài là một cô gái khoảng 20 tuổi. Trong kí ức đây là người hầu hạ Lâm Thắng hàng ngày, cô tên là Lâm Xuân.
“Thiếu gia, ngài đói chưa, để Xuân Nhi mang đồ ăn đến cho ngài!” Lâm Xuân cúi xuống nói.
Ở thế giới này người hầu không được nhìn thẳng vào chủ nhân nếu không được cho phép. Nếu cố ý sẽ bị coi là khinh nhờn chủ nhân và đ·ánh c·hết.
Lâm Thắng nhìn Lâm Xuân cúi đầu xuống nói chuyện như vậy cảm thấy không quen, dù gì hắn sống trong môi trường hiện đại, không có những chuyện như thế này.
“Mang cho ta một ít đi!” Lâm Thắng nói.
“Vâng thiếu gia, ngài đợi Xuân Nhi một lát!” Lâm Xuân trả lời.
Nói xong Lâm Xuân quay người đi.
Lâm Thắng quay người vào phòng ngồi trên ghế. Dựa theo kí ức thì từ khi bố mẹ m·ất t·ích hắn vẫn luôn ở trong khu nhà của mình.
Cứ ra ngoài là bị Lâm Phong gây chuyện. Lâm Phong là con của Lâm Đông, gia chủ hiện tại của Lâm gia.
Hôm qua Lâm Đông gọi Lâm Thắng đến ăn cơm là muốn g·iết hắn để con mình được lên làm đại thiếu gia.
Bây giờ Lâm Xuân lấy đồ ăn cho hắn thì chắc chắn Lâm Đông sẽ biết hắn còn sống.
Như vậy hắn ở trong gia tộc này sẽ rất nguy hiểm.
“Không được, cần phải rời khỏi đây! Nhưng mà đi đâu đây, chẳng lẽ vừa chém quái vừa ăn ngủ trong rừng luôn sao!”
Lâm Thắng cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình rất nguy hiểm, nếu cứ ở đây như trước thì sẽ bị g·iết sớm thôi.
Muốn chạy trốn nhưng không biết đi đâu, con đường duy nhất hắn nghĩ được là đi vào rừng.
Nhưng mà vào rừng hắn sẽ phải tự kiếm đồ ăn. Sức lực của một đứa bé 13 tuổi kiếm ăn thế nào trong khu rừng đầy nguy hiểm được chứ.
“Haiz, cho dù ở đâu cũng bất lực cả!”
Lâm Thắng nghĩ đến lúc trước, lúc đó mình cũng bất lực như bây giờ, không thể làm gì.
“Ngọc Yến…!”
Lâm Thắng thì thầm.
…
Lúc này Lâm Xuân không ở trong nhà bếp mà đang ở trong một căn phòng khác.
Trong phòng có hai người, một người đang ngồi và một người đang đứng. Người đang đứng là Lâm Xuân.
“Gia chủ, thiếu gia chưa c·hết, rất khỏe mạnh như mọi ngày!”
Lâm Xuân mở miệng nói một câu như vậy.
Chính Lâm Thắng cũng không ngờ được Lâm Xuân sẽ là người của gia chủ.
Người đang ngồi chính là Lâm Đông, gia chủ hiện tại của Lâm gia.
Lâm Đông nghe Lâm Xuân nói vậy nhíu mày lại.
“Kì lạ, ta dùng sai thuốc rồi à!” Lâm Đông nói nhỏ.
“Ngươi cứ hầu hạ hắn như thường ngày đi!”
“Vâng gia chủ!”
…