Chương 27: Ra ngoài
[ Tên: ??? ]
[ Chủng tộc: Nhân yêu ]
[ Tuổi: 13 ]
[ Cấp độ: Không ( Cửu Vĩ Yêu Hồ ) ]
Thông tin của cô bé đã hiện ra trong mắt hắn.
Thì ra là nhân yêu chứ không phải người thú, nhưng mà khác nhau không nhỉ.
Có vẻ như nhân yêu là chủng tộc được kết hợp từ người và yêu, xảy ra ở thế giới này không lạ lắm nhỉ.
Hắn nhớ lại trong những bộ tiểu tuyết đã từng đọc có nữ chính không phải người mà là yêu tộc, thậm chí họ còn đẹp hơn người rất nhiều.
Hiện tại điều đó không chỉ có ở trong tiểu thuyết nữa, đời sau của người và yêu đang ở trước mặt mình.
Hắn dừng suy nghĩ nhìn cô bé đang bị nhốt trong lồng.
Giờ phút này cô bé đang co lại ở một góc run run khóc nức nở.
“Nhìn nó run vì sợ kìa haha!”
“Do lũ các ngươi trông đáng sợ quá đấy chứ!”
“Chưa gì đã sợ thế kia, mang về liệu có sống nổi một đêm không nhỉ!”
“Trông đáng thương chưa kìa…haha!”
Những người trong hội trường lấy làm lạ khi thấy một món hàng thấp kém như thế.
Bình thường nơi đây toàn những hàng đầy đặn, ngon nghẻ mà hôm nay lại xuất hiện món hàng gầy ốm, nhỏ yếu.
Mở miệng trêu chọc xung quanh thôi chứ không có mấy ai muốn mua món hàng như vậy cả.
Nghe mấy tên ngồi dưới hàng ghế nói khiến hắn rất tức giận, hai tay nắm chặt lại.
Bọn cầm thú, cô bé mới mười ba tuổi thôi mà mười ba tuổi cũng không tha.
Có lẽ trong mắt những tên đó tuổi tác của nhân yêu không đáng quan tâm vì đó chỉ là món hàng.
“Vì không được tốt cho lắm nên giá khởi điểm là hai trăm linh thạch! Bắt đầu đấu giá!”
Người chủ trì đứng ở trên đài báo giá.
“Hai trăm năm mươi linh thạch! Bây giờ không được tốt cho lắm nhưng về sau chưa chắc không tốt, hàng này nhìn không tệ lắm, nuôi lớn sẽ không kém hàng tốt!”
Một người đàn ông trùm mặt ngồi ở hàng đầu nói.
Không biết có phải là người của đấu giá hội cài vào làm chim mồi hay không mà nói kiểu vậy.
Khi nghe người đàn ông đó nói thì những người khác hơi giật mình rồi dùng thần thứ quét đến cô bé.
“Ba trăm linh thạch! Mẹ, đúng thật, nhìn kĩ mới thấy hàng này còn rất dễ thương!”
“Bốn trăm! Mang về nuôi cũng đáng đấy!”
“Năm trăm…”
Sau khi biết cô bé không tệ lắm, chỉ nhỏ và yếu đuối thôi thì những người ở đây bắt đầu lục tục báo giá.
Những người báo giá có ý định chăm rau từ bé, có lẽ để sau này lớn thì thu hoạch.
Lâm Thắng không có ý kiến với những tên ở đây, ở chung với mấy tên này khiến hắn thấy khó chịu.
Hiện tại hắn chỉ nghĩ mua lại cô bé rồi rời khỏi chỗ này.
Giá đã được đẩy cao lên đến tám trăm linh thạch, đến tám trăm không có mấy người báo giá nữa vì món hàng không đáng giá đến vậy.
“Hai ngàn linh thạch!”
Lúc giá được đẩy lên đến chín trăm thì một tiếng báo giá vang lên trong hội trường.
Nghe được tiếng báo giá này thì tất cả người ở đây đều kinh ngạc, quay sang nhìn nơi phát ra tiếng báo giá.
Đến cả người chủ trì cũng kinh ngạc rồi tươi cười.
“Hai ngàn linh thạch! Còn có ai báo giá cao hơn nữa không?!”
Người hô hai ngàn linh thạch chính là Lâm Thắng, hắn muốn tăng một giá lớn để những tên khác không theo kịp.
Khi nhìn thấy người đã báo giá lớn thế trông như thế nào thì họ ngoảnh đầu đi.
Tất cả chỉ tò mò ai là người báo giá lớn như vậy cho món hàng rẻ đó thôi.
Thấy xong rồi không quan tâm nữa, chỉ nghĩ phí tiền hay ngu ngốc trong đầu thôi.
“Hai ngàn linh thạch lần một…”
“Hai ngàn linh thạch lần hai…”
“Hai ngàn linh thạch lần ba! Chúc mừng vị tiên sinh kia đã đấu giá thành công! Mời tiên sinh lên đài giao tiền rồi nhận lấy món hàng của mình!”
Sau khi Lâm Thắng báo hai ngàn linh thạch thì không ai báo thêm nữa vì họ coi không đáng.
Thế là Lâm Thắng đã thành công mua lại được cô bé đó.
“Huhu…không..huhu…!!”
Cửa lồng đã được mở ra, cô bé đang bị nhân viên kéo ra ngoài để giao.
Nhưng cô bé rất sợ nên vừa khóc vừa giãy dụa không chịu ra.
“Còn làm trò kìa!”
“Phải đập mới ngoan được!”
“Đúng, đập, còn phải mạnh tay vào cho nó biết điều!”
“…”
Thấy cô bé không chịu ra ngoài còn giãy dụa thì những người ngồi trong hội trường bắt đầu cười.
“Con ch* này! Mày muốn c·hết à!”
Nhân viên hội trường kéo cô bé ra không thành còn bị chân cô bé đạp trúng khiến hắn tức giận.
Tên này dơ tay định đánh vào mặt cô bé, những người ở trên thấy vậy càng cười to hơn.
Nhưng vào lúc này một luồng áp lực khiến tất cả người trong hội trường sởn tóc gáy bỗng xuất hiện.
Ai nấy đều hoảng sợ vì luồng áp lực này quá kinh khủng còn xuất hiện quá bất ngờ.
Sau đó trên khán đài chỗ cái lồng bỗng xuất hiện một người, người này xuất hiện trên đó nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Đến lúc phản ứng lại thì họ cảm thấy áp lực phun trào ra từ đó rõ ràng. Bây giờ họ đã hiểu luồng áp lực khiến họ sợ hãi là do người đang đứng bên cạnh lồng phát ra.
Khi thấy người của hội đấu giá dơ tay muốn đánh cô bé thì sự tức giận trong Lâm Thắng không nén lại được nữa, nó đã phun trào ra kèm theo đó là lượng lớn ma lực trong cơ thể hắn.
Hắn đã đẩy tốc độ của mình nhanh đến cực hạn để lao đến cạnh cô bé sắp b·ị đ·ánh.
Vượt qua khoảng cách năm mươi mét chỉ trong vòng chưa đến một giây, lượng ma lực của hắn cũng đã giảm một phần theo đó.
Sau khi đến bên cạnh lồng thì hắn đã ôm lấy cô bé vào trong lòng mình.
Mùi hôi do lâu ngày không tắm bay vào mũi nhưng hắn không để ý, cô bé đang hoảng loạn cần được trấn an nên hắn dùng ma lực bao lấy xung quanh hai người rồi khiến nó trở nên ấm dần lên.
Còn tên nhân viên định đánh cô bé đã ngất xỉu do lượng ma lực khổng lồ phát ra ở ngay sát hắn.
Tên này là người bình thường nên không thể chịu được áp lực lớn như thế.
Lâm Thắng vẫn không thu ma lực lại, hắn lấy hai ngàn linh thạch trong hệ thống ra rồi ném xuống chân người chủ trì.
Làm xong tất cả việc này thì Lâm Thắng lại đẩy tốc độ lên cực hạn lao đến cửa vào rồi rời khỏi đây.
Lúc Lâm Thắng đi, lượng ma lực biến mất thì những người ở đấy mới hết cảm thấy áp lực, ngồi tại chỗ thở hổn hển.
“Người đó là ai mà kinh khủng như vậy!”
“Không biết! Nhưng mà khí thế đó ít nhất là Chân Linh hậu kì!”
“Không! Ta là Chân Linh hậu kì đây, đến ta còn run sợ trước lực lượng đó, người này phải là Chân Linh cực hạn!”
“Lực lượng đó đáng sợ thật…!”
Người chủ trì cũng thở hổn hển, ông ta bị áp lực mạnh hơn vì đứng gần Lâm Thắng.
“Các ngươi nhìn kìa! Đó là linh thạch hoàn mỹ!”
Bỗng có người ngồi trên ghế chỉ vào đống linh thạch dưới chân người chủ trì rồi hô lên.
Nghe thấy thế những người khác cũng nhìn theo hướng chỉ.
Chỉ thấy những viên linh thạch mà Lâm Thắng lôi ra đang tỏa sáng dưới ánh đèn.
Những viên linh thạch này còn đang tỏa ra những sợi linh khí mờ nhạt mà chỉ có người tu luyện cảm nhận được.
“Thật sự là linh thạch hoàn mỹ!”
“Trời, người đó là ai mà dùng cả linh thạch hoàn mỹ để mua nhân yêu!”
“Xem ra thân phận của người đó rất lớn!”
“…”
Người chủ trì cũng nhận thấy điều này rồi nhanh chóng thu linh thạch vào trong nhẫn.
Trong lòng ông ta cũng kinh ngạc không kém những người khác.
Linh thạch ở thế giới này có hai loại, một loại là linh thạch bình thường.
Linh thạch bình thường được khai thác ở phần ngoài của mỏ linh thạch, những viên linh thạch này đã bị hao tốn một phần linh khí ra ngoài do không được dòng linh mạch ôn dưỡng. Loại linh thạch này hay được dùng để trao đổi.
Còn linh thạch hoàn mỹ là linh thạch nằm trong trung tâm của mỏ linh thạch, chúng luôn luôn được linh mạch ôn dưỡng nên rất tinh khiết, linh khí được kết tinh trong đó lúc nào cũng tràn đầy. Loại linh thạch này hay dùng để tu luyện, rất ít người dùng nó để trao đổi trừ khi quá giàu.
Hiện tại linh thạch hoàn mỹ xuất hiện ở buổi đấu giá nho nhỏ này khiến ai ai cũng kinh ngạc.
Lâm Thắng không biết số linh thạch mình lôi ra đã gây nên sự náo động một hồi, thân phận của hắn cũng bị hiểu lầm rất lớn.
Hiện tại hắn đã ra đến ngôi nhà phía trên mặt đất, cô bé đã dừng giãy dụa do sự ấm áp của ma lực truyền đến nhưng vẫn khóc không ngừng.
“Không khóc, không sao nữa rồi!”
Ra đến ngoài đường rồi Lâm Thắng vỗ lưng cô bé an ủi nhưng cô bé vẫn run run.
Cô bé không nín hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể vừa đi trên đường vừa dỗ dành.
Đến khi đặt chân trên đoạn đường có ánh đèn sáng thì có vẻ cô bé thấy lạ, vừa khóc vừa nhìn xung quanh.
Lâm Thắng bế cô bé đi về hướng khách sạn, trong bất tri giác sự tò mò của bản thân về mọi thứ xung quanh khiến cô bé đã nín lúc nào không hay.
“Đẹp không!” Lâm Thắng nói nhẹ hỏi.
Trên đường hắn luôn quan sát cô bé, thấy cô bé ngừng vì tò mò nhìn những thứ xung quanh khiến hắn cảm thấy thương xót.
Phải bị nhốt bao lâu mới tò mò về mọi thứ bên ngoài đến mức quên cả sự sợ hãi như vậy chứ.
Cô bé đang rơi vào trong thế giới của sự tò mò thì bỗng nghe thấy tiếng rồi giật mình quay trở lại.
Sự sợ hãi lại nổi nên trong lòng khiến cô bé run lên.
“Không cần phải sợ, em đã thoát khỏi chỗ đó rồi! Từ bây giờ em sẽ không phải chịu những thứ đáng sợ đó nữa đâu!” Lâm Thắng an ủi.
Nghe được lời này thì cô bé bớt run sợ đi, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi lại cúi xuống, không biết trong đầu cô bé đang nghĩ gì.
Lâm Thắng vẫn dùng ma lực để làm ấm cho cô bé, đêm trời hơi lạnh.
Trên người cô bé chỉ có một chiếc áo ngắn và quần cũ kĩ rách nát.
Cô bé cứ im lặng ở trong lòng Lâm Thắng, Lâm Thắng cũng không nói gì, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào lưng cô bé, để cô bé yên tĩnh thích ứng với mọi thứ.
…