Chương 26: Người thú ?
Thành Bắc.
Trời đã ngả vàng, một ngày sắp kết thúc.
Hắn đã đi một vòng khu vực thành này, kết quả mà nhắn nhận được là bố mẹ chưa từng đến thương hội ở đây hỏi.
Có vẻ như suy đoán ban đầu của hắn đang đúng dần, một thương hội nào đó đã nói cho họ biết trong thành này không có đồ thay đổi tư chất để bán.
Cũng có thể những nhân viên hắn hỏi đã quên mất.
Mọi hướng đi đang cụt dần, hắn lo lắng sẽ không tìm được thông tin nào khác.
“Haiz!”
Lâm Thắng thở dài rồi đứng dậy khỏi chỗ đang ngồi.
Trời đã gần tối rồi, cần tìm khách sạn đặt chân đêm nay.
Trên đường đi đến các thương hội hỏi hắn đã thấy rất nhiều khách sạn, chọn cái gần nhất rồi đi vào.
“Chào mừng quý khách, không biết quý khách muốn ở lại hay ăn uống ạ!”
Lâm Thắng vừa vào thì một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đến đón.
“Ở lại!” Lâm Thắng trả lời.
“Vâng, phòng của quý khách sẽ được chuẩn bị ngay. Và quý khách muốn ăn ở dưới sảnh hay trên phòng ạ!”
“Ta muốn ăn ở dưới sảnh, chuẩn bị phòng sau cũng được, bây giờ khách sạn có món gì ngon thì mang lên đây, ta muốn ăn luôn!”
“Mời quý khách vào bàn, nhà bếp sẽ chuẩn bị đồ ăn ngay ạ!”
“…”
Lâm Thắng đến một bàn trống trong sảnh ngồi xuống.
Trong khi đợi thức ăn mang lên hắn quan sát xung quanh chỗ này.
Sảnh khách sạn rất rộng, có nhiều người đang ngồi ăn, trên tường ba phía đều được treo những tranh phong cảnh rất đẹp.
Ở gần cửa ra vào có bốn chậu cây hoa gì đó mà hắn không biết, tập trung nhìn vào thì bỗng bảng xanh hiện ra.
[ Tên: Lan Vân Hoa ]
[ Loại: Linh thảo ]
[ Cấp độ: Cấp một ]
“Thì ra là linh thảo!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Hắn không nghĩ tới Thám Nhãn có thể nhìn được thông tin của những vật khác ngoài yêu thú và người tu luyện.
Có lẽ là do từ trước tới giờ hắn chỉ nghĩ Thám Nhãn nhìn được mỗi thế nên không tập trung vào những vật khác.
Lúc này đồ ăn đã được mang lên, tận hai người bê hai khay to mới lên hết được.
Cả bàn được xếp kín bằng những món ăn, nhìn rất ngon, rất bắt mắt.
Không cần hai người giới thiệu đó là những món gì, hắn bắt đầu thưởng thức đồ ngon.
Phải nói là đồ ăn trong thành có cấp độ cao hơn đồ ăn ở thị trấn mấy cấp bậc lận.
Mới ăn thôi mà hắn đã cảm thấy sự tinh túy của từng món ăn.
“Hôm nay ở quảng trường có tình cảnh rung động thật sự!”
Tiếng nói của người xung quanh rơi vào tai hắn.
“Cảnh tượng gì thế? Hôm nay ta bận không đến đó chiêm ngưỡng được!”
“Tiếc cho ngươi, hôm nay ở đó kiểm tra ra tận tám người có tư chất cao siêu, cao hơn những năm trước ba người!”
“Có mấy điều này mà đã tạo ra tình cảnh rung động rồi sao!”
“Đương nhiên là không phải, đây mới đúng. Vũ Quân Học Viện kiểm tra ra một thiên tài mang trong mình Hỏa Linh Thể!!”
“Cái gì, rung động như vậy sao! Năm thế lực có tranh nhau không!”
“Đương nhiên là có chứ, nhất là Duy Phong Huyền Tông, dùng đủ loại đồ tốt nhằm mời thiên tài đó về tông. Nhưng mà Vũ Quân Học Viện phản đối rất gay gắt, còn suýt chút nữa đánh nhau với Duy Phong Huyền Tông. May có thành chủ ra ngăn cản !”
"Chậc chậc, cảnh tượng lúc đó thật sự rất rung động!”
“…”
Lâm Thắng nghe thấy mà thầm than.
Khoảng sáu nghìn người mới có tám người ra tư chất siêu cao, chứng tỏ tư chất tu luyện tốt rất hiếm.
Còn Hỏa Linh Thể khiến các thế lực suýt ra tay đánh nhau là một loại thể chất mạnh hơn người bình thường nhỉ. Cũng là ngoại lệ mà Liêu Đông đã nói.
Thế giới này quả thật có rất nhiều cái hay.
Một thời gian sau hắn đã quét sạch bàn thức ăn đó, điều này khiến nhân viên trợn mắt lên. Không thể tin một người có thể ăn nhiều như vậy.
Lâm Thắng không quan tâm nhân viên nghĩ gì, lên phòng cởi bớt đồ rồi lên giường nằm ngủ.
Nhưng mà đến nửa đêm hắn đã thức giấc, có lẽ là do lo lắng không tìm được manh mối nên lòng cứ bồn chồn không ngủ được.
Lâm Thắng dậy đi đến bên cửa sổ mở ra ngắm thành vào ban đêm.
Cảnh tượng hiện tại ngoài cửa sổ khiến hắn rất kinh ngạc, trên đường được treo đèn sáng trưng.
Người đi trên phố không đông như lúc sáng nhưng vẫn rất nhiều, các cửa hàng vẫn luôn mở cửa.
Hắn quan sát một lúc thấy đa số là người tu luyện hoạt động. Điều đó cũng phải, người bình thường cần phải nghỉ vào ban đêm.
Người tu luyện mạnh hơn người bình thường rất nhiều nên đêm không ngủ vẫn không sao.
Lâm Thắng mặc đồ như ban ngày rồi rời khỏi phòng đi ra khách sạn.
Hắn định đi dạo quan sát cảnh đêm của thành rõ hơn, ban ngày chạy nhanh tìm hỏi chưa quan sát được bao nhiêu.
Dạo quanh mấy khu phố hắn cảm giác được rất náo nhiệt cũng rất vui vẻ.
Những cảnh tượng chưa được thấy bao giờ, những cảnh tượng được miêu tả trong tiểu thuyết chỉ có trong tưởng tượng đang ở trước mặt hắn.
Một cảm giác chưa từng có xuất hiện trong lòng.
Lúc đi qua một dãy ở gần góc thành Bắc thì hắn cảm thấy nơi đây ít người hẳn. Đèn chỗ này không được thắp nhiều có vẻ hơi âm u.
Lâm Thắng không nghĩ nhiều, cứ đi thẳng về phía trước nhưng càng đi càng thấy lạ.
Sự sôi nổi như những khu phố khác đã mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng và âm u.
Chỉ có lác đác vài người đi về cùng một hướng, có một đặc điểm chung giữa những người này, họ đều trùm kín lại như không muốn để cho ai nhận ra mình.
Những người này đi vào một con đường không có đèn và biến mất ở trong một căn nhà.
Hắn cảm nhận được họ đang đi xuống phía dưới.
Trong căn nhà đó có một đường đi xuống lòng đất sao, dưới đó sẽ có gì nhỉ.
Lâm Thắng rất tò mò, hắn đi theo sau vài người vào con hẻm không đèn đó rồi vào căn nhà có đường đi xuống.
Quả nhiên y như cảm nhận, căn nhà này có đường đi xuống dưới ở đằng sau.
Đường đi xuống dạng bậc thang xuống tầng, rất rộng, đủ cho hai người đi song song.
Hết bậc thang là một đường thẳng sáng trưng, những người khác đều đi theo con đường này, hắn cũng bước theo sau.
Đi được mấy chục mét hắn nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào, nhìn thẳng về phía đó hắn thấy chỗ đó là một không gian rộng lớn.
Càng đi đến gần càng nghe thấy rõ tiếng ồn hơn, hắn đã có thể nhìn thấy được cuối con đường có rất nhiều người.
Đến khi đi hết hành lang mọi thứ ở đó đã được nhìn rõ.
Trước mắt hắn là hội trường nhỏ có khoảng năm trăm chỗ ngồi, giờ phút này chỗ ngồi đã gần kín.
Dưới hội trường có một sàn diễn nhỏ, trên đó đang có một người đứng trước bàn nhỏ cầm búa gõ xuống.
Nghe những tiếng hét của những người ở đây và nhìn thấy mọi thứ trên sàn hắn đã biết đây là một buổi đấu giá.
Một buổi đấu giá diễn ra dưới lòng đất, còn ở giữa đêm tối. Tại sao lại phải tổ chức kín đáo như vậy, chỗ này bán gì đó phạm pháp sao.
Hắn quan sát thứ đang được đấu giá, là một cái lồng bên trong có…
Ánh mắt hắn trợn to lên khi thấy thứ đang được đấu giá, đó là một cô gái…nhưng có tai và đuôi!
Cô gái đó là gì! Người thú? Có lẽ là vậy. Thế giới này có người thú sao!
Không phải là không thể, thế giới này có rất nhiều thứ mà hắn không biết, người thú xuất hiện là chuyện bình thường nhỉ.
Tất cả mọi người ở đây đang hét giá để mua lại, chắc họ đã biết có người thú nên mới đấu giá bình thường.
Chỉ có hắn chưa biết nhiều về thế giới này nên mới kinh ngạc như vậy.
“Ba ngàn bảy trăm linh thạch!”
“Ba ngàn tám…!”
“Bốn ngàn!”
“…”
“Bốn ngàn! Còn có ai ra giá cao hơn nữa không!”
“Bốn ngàn linh thạch lần một!”
“…lần hai!”
“…lần ba! Chúc mừng vị này đã đấu giá thành công!”
Có người dùng bốn ngàn linh thạch để mua cô gái người thú kia.
Cô gái được dẫn ra từ trong lồng đến chỗ người đã đấu giá.
Khi cô gái được dẫn ra ngoài hắn đã biết tại sao những người ở đây lại tốn nhiều linh thạch vậy để đấu giá.
Người thú nhưng thân hình cực kì đầy đặn, chân dài đùi trắng không tì vết, eo thon gọn, bộ ngực…khuôn mặt cực kì xinh đẹp kết hợp với vẻ buồn bã sắp khóc thì đến hắn cũng thấy rạo rực.
Nhưng tất cả chỉ còn lại một tiếng than thở, khỏi cần đoán cũng biết kết cục của cô gái này.
Hắn than thở không phải vì sự đẹp đẽ của cô gái đó sắp bị chà đạp mà than thở vì một loài khác con người có một phần đã không có chỗ đứng ở thế giới này.
Bị xem như một thứ đồ để bán, không được sống một cuộc đời bình thường.
Một sinh mạng không kém con người bị mang ra sử dụng như một món đồ.
Ý nghĩ của hắn có thể bị coi là nông cạn, là mềm yếu, là không hợp thế giới mạnh thắng yếu thua này.
Có lẽ thế không sai nhưng hắn không thuộc về thế giới này, tam quan của hắn không hợp là điều rất bình thường.
Hắn không cần sửa để cho hợp với thế giới mới, sửa rồi liệu còn là chính mình không, như vậy có đúng tâm của mình không.
Thứ hắn cần là sống theo ý mình chứ không phải theo con người, thế giới mới này.
“Bây giờ sẽ đến món hàng cuối cùng của ngày hôm nay! Món hàng này không có gì đặc biệt, thậm chí là rất kém cỏi. Vì trên các thành lớn không bán được nên nó đã bị chuyển xuống tuyến cuối cùng ở đây! Ai có hứng thú thì hãy ra giá, không có cũng không sao cả!”
Người dẫn đứng trên sàn nói vậy khiến sự hứng thú trong hội trường giảm đi mấy phần.
“Giờ thì hãy đem món hàng lên!”
Người dẫn vừa nói xong thì có một chiếc lồng khác được kéo lên.
Lâm Thắng nhìn vào chiếc lòng đó thấy đó vẫn là một người thú nhưng còn nhỏ, chỉ bằng đứa trẻ khoảng 12-13 tuổi.
Giờ phút này cô bé người thú trong lồng đang run rẩy nức nở vì khóc.
Cô bé ngẩng đầu lên thấy nhiều người như vậy thì càng run rẩy và nức nở hơn.
Khi cô bé người thú ngẩng đầu lên nhìn người trong hội trường thì ánh mắt của hắn vô tình nhìn vào ánh mắt của cô bé.
Trong khoảnh khắc đó tim hắn nhói lên, một cảm giác gì đó xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hắn không biết đó là cảm giác gì. Lòng nhân ái trỗi dậy? Sự thương hại? Đều không phải.
Lúc này hắn chỉ biết mình cần phải cứu cô bé người thú đó ra khỏi chỗ như địa ngục này.
…