Chương 28: Về khách sạn
Qua một thời gian Lâm Thắng đã bế cô bé về khách sạn.
Giờ phút này là nửa đêm nhưng vẫn có vài người ngồi uống trà uống rượu nói chuyện dưới sảnh.
Trên đường đi cô bé luôn im lặng gục đầu xuống, chỉ có một điều khác là hai tay cô bé đã bám vào người hắn.
Điều này chứng tỏ cô bé không còn quá sợ hãi và có chút tin tưởng hắn.
“Chào mừng quý khách quay trở lại!”
Hắn vừa vào khách sạn thì nhân viên lúc sáng đến đón.
Anh ta thấy Lâm Thắng mang một nhân yêu về thì không ý kiến gì cả.
Cứ như chuyện này không phải chuyện hiếm lạ gì.
“Khách sạn này có nhân viên nữ không!” Lâm Thắng hỏi.
“Có thưa quý khách, không biết quý khách cần gì ạ!” Anh nhân viên hơi bất ngờ vì câu hỏi của Lâm Thắng nhưng vẫn vui vẻ trả lời.
“Gọi nhân viên nữ đó lên đây, ta có chuyện cần nhờ!” Lâm Thắng nói rồi đưa cho anh nhân viên một viên linh thạch.
“Quý khách chờ một lát ạ!” Anh nhân viên nhận linh thạch xong đi nhanh về phía sau khách sạn.
Lâm Thắng đi đến bên một bàn trống ngồi xuống, trong lúc chờ người lên thì hắn xoa xoa nhẹ lưng cho cô bé.
Cô bé liếc xung quanh một lần rồi lại chôn đầu xuống ngực hắn.
Chỉ một lát sau anh nhân viên đã quay lại, sau anh ta là một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
“Thưa quý khách, nhân viên nữ mà quý khách cần đây ạ!” Anh nhân viên đi đến trước mặt hắn nói, cô gái cũng đến theo.
“Không biết quý khách cần giúp gì ạ!” Cô gái đứng bên cạnh anh nhân viên nói.
“Ta cần cô giúp tắm cho cô bé này, tắm bằng nước ấm và phải sạch sẽ!” Lâm Thắng nói rồi đưa cho cô một viên linh thạch.
“Quý khách cứ yên tâm giao cô bé cho tôi ạ!” Cô gái nhận lấy linh thạch rồi nói.
Anh nhân viên thấy không có chuyện của mình nữa thì rời khỏi đây.
Lâm Thắng gật đầu rồi nhìn xuống cô bé vỗ vỗ vào lưng cô.
“Em đi tắm cho thoải mái này, anh nhờ người tắm cho em rồi!”
Cô bé không trả lời gì nhưng Lâm Thắng cảm nhận được người cô bé run một chút, tay nắm chặt hắn hơn.
Hắn đoán cô vẫn sợ người lạ, không dám xuống cũng không dám nói gì.
Thế này có chút khó, cô bé vẫn sợ hãi không chịu xuống như thế này thì không thể nào tắm cho cô được.
Hắn biết có lẽ cô bé rất muốn tắm vì trên đường cô bé cọ cọ vài chỗ trên người do ngứa.
Lâm Thắng đành phải thử cách khác.
“Hiện giờ phòng tắm nữ có ai không?” Lâm Thắng hỏi cô nhân viên.
“Không thưa ngài, hiện tại nhà tắm trống ạ!” Cô nhân viên trả lời.
Lâm Thắng không biết nhà tắm ở khách sạn dành cho người tu luyện gần như luôn trống vì người tu luyện rất ít khi tắm.
Khi đã sử dụng được chân khí thì có thể dùng nó để thanh tẩy những bụi bẩn trên cơ thể.
“Em đi theo chị này tắm, anh sẽ ngồi ở ngay bên cạnh đợi em, được chứ?!”
Lâm Thắng cúi xuống nói.
Nghe được lời này thì cô bé hơi gật đầu nhẹ một chút, Lâm Thắng thấy vậy biết điều này có thể thực hiện.
Lâm Thắng bế cô bé đi theo cô nhân viên đến nhà tắm.
Một lát sau.
Nói là ngồi cạnh nhưng hắn đang ngồi ở ngoài cửa và quay lưng về phía trong nhà tắm, đủ để cho cô bé thấy an tâm tắm.
Trong phòng tắm thì cô nhân viên đang rửa sạch người cho cô bé, cô bé ngồi trong một chậu tắm bằng đá.
Khi bế cô bé vào phòng tắm cô nhân viên cảm nhận được bé nhân yêu này đã phải chịu khổ như thế nào.
Không biết bao lâu đã không tắm rồi, vết bẩn trên da đã đóng cứng lại, đầu tóc bù rù, sợi tóc dính vào nhau rất khó gỡ ra.
Cô nhân viên chỉ biết than thở, bản thân cô không kì thị nhân yêu, thậm chí cô còn thấy xót thương cho họ.
Cô là nhân viên khách sạn nên đã từng gặp người tu luyện dẫn nhân yêu vào khách sạn rồi, khỏi cần nói cũng biết nhân yêu đó sẽ bị chà đạp như thế nào.
Cô nhẹ nhàng lau sạch từng vết bẩn trên người cô bé, tránh làm đau nên phải làm rất từ từ.
Giờ phút này bé nhân yêu mở đôi mắt long lanh của mình nhìn chằm chằm vào Lâm Thắng đang ngồi ngoài cửa nhà tắm.
Là anh ấy đã mua mình ra khỏi chỗ như địa ngục đó, anh ấy nói không để cho mình phải chịu khổ nữa, mình có nên tin anh ấy không. Nhưng không tin anh ấy thì tin ai đây, bây giờ anh ấy là người duy nhất mình có thể dựa vào vì anh ấy đã thành chủ nhân của mình.
Chị Uyên đã nói với mình sau khi bản thân bị mua thì sẽ trở thành nô lệ của người mua, sẽ phải gọi họ là chủ nhân.
Nếu mình nghe lời họ thì sẽ được cho đồ ăn, nếu không nghe thì sẽ b·ị đ·ánh rất đau.
Mình không muốn b·ị đ·ánh, mình phải nghe lời chủ nhân, nhất định phải nghe lời.
Cô bé nghĩ như vậy trong lòng.
Mất tận gần một giờ cô nhân viên mới tắm xong cho cô bé.
Vì không có quần áo nên cô nhân viên phải lấy một chiếc áo của mình cắt ngắn lại rồi mặc tạm cho cô bé, mái tóc dài đã được buộc gọn lại.
Trông rất hài cũng rất dễ thương.
Khi cô bé tắm xong đứng ở trước mặt hắn, hắn phải công nhận cô bé thật sự là một tiểu mỹ nhân.
Đến cả cô nhân viên còn rất kinh ngạc sau khi tắm xong cho cô bé.
Khuôn mặt cân đối hình trái xoan tinh xảo, cái mũi cao, đôi môi rất mỏng và hai con mắt mong manh nhìn rất mê người.
Thế nhưng kèm theo đó là sự đau lòng, nhìn bề ngoài cô bé chỉ như đứa trẻ mười tuổi mà trong bảng thông tin hiện đã mười ba tuổi.
Bề ngoài và tuổi tác quá khác nhau, không biết những năm này cô bé đã được ăn uống như thế nào mà cơ thể không thể phát triển theo tuổi.
Lâm Thắng cúi xuống bế cô bé lên đi ra sảnh, trước khi đi dặn cô nhân viên chuẩn bị một bàn đồ ăn rồi mang lên.
Lâm Thắng bế cô bé ra sảnh ngồi xuống, lần này cô bé đã dám ngó nghiêng xung quanh.
Hai mắt lung linh nhìn quanh tò mò đánh giá mọi thứ, đây là lần đầu cô được đến những chỗ như thế này.
Một lúc sau cô nhân viên đã bê đồ ăn lên, nhìn những món chưa được thấy bao giờ đang tỏa ra mùi thơm khiến bụng cô bé kêu lên.
“Em ăn đi!” Lâm Thắng nói rồi nhấc cô bé sang ghế bên cạnh.
Cô bé quay sang nhìn hắn hơi trương cái miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Lâm Thắng thấy vậy cũng không để ý, gắp một miếng thịt cho nhanh vào cái miệng đang hơi trương của cô bé.
Cô bé trợn to mắt lên, chưa kịp nghĩ gì thì lưỡi cảm nhận được vị ngon chưa bao giờ được thử.
Lúc này cô đã nhai miếng thịt trong miệng để cảm nhận vị ngon của nó, vừa nhai nước mắt cô vừa chảy. Mới đầu chỉ chảy một ít, dần dần đã trào ra rất nhiều.
Trước kia cô chỉ được sống trong phòng tối không thấy ánh sáng mặt trời, khi di chuyển thì bị nhốt vào trong một cái thùng tăm tối.
Mỗi ngày chỉ được ăn một lần mà lại còn rất ít, không thể no được.
Từ lúc cô bắt đầu nhận thức được mọi chuyện đã phải sống như vậy rồi, rất nhiều ngày, nhiều lắm.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ thoát được khỏi chỗ đó, nhìn thấy các chị của mình biến mất dần cô rất hoảng sợ vì một ngày nào đó sẽ bị giống như họ.
Nhưng mà bây giờ cô không chỉ thoát khỏi đó mà còn được tắm, được ăn những đồ ăn ngon chưa bao giờ được ăn.
Điều này đến quá đột nhiên khiến cô không biết phải làm sao ngoài khóc vì hạnh phúc.
Tất cả là do chủ nhân bên cạnh mình đã ban tặng, mình hứa sẽ luôn nghe lời của anh ấy.
Lâm Thắng gặp miếng thịt để vào miệng cô bé thì thấy cô bé bỗng rơi nước mắt.
Hắn cứ tưởng mình đã làm đau cô bé, đang không biết làm sao bỗng thấy cô bé ngẩng đầu lên nhìn mình cười, nụ cười này khiến hắn phải ngỡ ngàng.
Hắn cũng cười theo cô bé vì đã biết tâm trạng hiện tại của cô.
Lâm Thắng không ăn, hắn chỉ ngồi nhìn và gắp đồ ăn cho cô bé.
Không hiểu sao hắn cảm thấy nhìn cô bé ăn như vậy rất yên bình và vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi hắn giúp cô rửa miệng rồi đi lên phòng ngủ.
“Em có ngủ một mình được không?” Trên đường đi lên phòng hắn hỏi cô bé.
Nếu cô bé muốn hắn sẽ thuê phòng hai người để ở, dù sao cô bé đã mười ba tuổi rồi.
Nhưng mà khi nghe hắn nói vậy cô bé ôm chặt hắn hơn, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn như chuẩn bị khóc.
Lâm Thắng thấy vậy thì trong lòng của hắn không thể nào chịu được.
“Không được thì tối ngủ cùng anh nhé!”
Nghe vậy cô bé mới hết rưng rưng rồi dựa đầu vào ngực hắn.
Lâm Thắng thở phào,không thể làm cô bé khóc, nhất định phải như vậy.
Vào phòng rồi đặt cô bé lên giường, hắn cởi áo choàng và bộ giáp cất vào trong túi hệ thống.
Cô bé thấy quần áo của Lâm Thắng biến mất thì trợn to mắt, kinh ngạc hơi há miệng ra.
Quần áo đâu mất rồi! Đâu rồi! Đâu rồi! Anh ấy là thần tiên sao?!
Thấy biểu cảm của cô bé thì Lâm Thắng quay mặt sang chỗ khác.
Ôi con tim mình, nó đau c·hết mất!
Cô bé quá dễ thương, không có từ nào để diễn tả sự dễ thương này được.
Một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại,quay sang nhìn cô bé thì thấy cô hơi liu riu.
Hắn biết cô bé đã rất mệt và buồn ngủ lắm rồi.
Đến giường rồi để cô bé nằm xuống xong đến lượt hắn, vừa nằm xuống thì cô bé nhích lại gần rồi rúc vào ngực.
Lâm Thắng đắp chăn lên rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, do mệt nên chỉ vài phút sau cô bé đã ngủ mất.
Lâm Thắng xoa xoa trán cô bé rồi thở dài.
Sau này mình sẽ có thêm một người phải chăm sóc nữa rồi.
…