Chương 24: Manh mối thứ nhất
“Cảm ơn!” Lâm Thắng đã lên xe của hai người.
Hắn chỉ coi là hai người thấy hắn đi bộ đến thành cùng đường nên họ muốn giúp hắn một chút.
Xem ra không phải gia tộc nào cũng vô lí như nhau.
Lâm Thắng đã lên xe, Giang Long điều khiển xe đi tiếp.
Ba người ngồi chém gió với nhau ở trên xe, một thời gian sau đã đến cổng thành.
Lâm Thắng quan sát nơi đây, cửa thành rộng khoảng năm mét, tường thành cao khoảng năm mét.
Tường thành được xây bằng những viên đá đặt xen kẽ nhau, xếp rất đều trông rất đẹp.
Hai bên cửa thành có binh vệ đang canh chừng, tránh người đi đường lộn xộn làm loạn.
Người ra vào thành tấp nập, chủ yếu là xe ngựa đi vào vì hôm nay là ngày học viện và tông môn tuyển người.
Xe ngựa của Giang Long an ổn vượt qua cổng đi vào bên trong.
Vừa vào trong Lâm Thắng rất kinh ngạc, khác hoàn toàn với những ngôi nhà thấp bé ở thị trấn, ngay cổng đã là những ngôi nhà cao to kéo dài hai bên đường.
Ngồi xe ngựa đi vào sâu trong thành hắn không thấy một sạp hàng nào, tất cả chỉ có cửa hàng.
Đường trong thành được lát đá rất phẳng, ngồi trên xe không cảm nhận được tí bập bênh nào.
Người trên đường rất đông, thậm chí kín cả đường, xe ngựa phải di chuyển chậm chạp theo dòng người.
Người trong thành ăn mặc cao quý hơn người ở thị trấn nhiều, quần áo dài đẹp đủ loại màu sắc.
Không như ở thị trấn chỉ mặc mỗi quần và áo bạc màu.
“Đúng là khác một trời một vực!” Lâm Thắng thầm nghĩ.
“Đại ca, anh định đi đâu. Em và bác Long sẽ đến quảng trường ở trung tâm thành nhập học viện!” Lúc này Giang Chu bỗng quay sang nói với hắn.
Lúc nãy thanh niên này cũng ngó tới ngó lui mọi thứ xung quanh.
“Anh định đến thương hội một chút!” Lâm Thắng trả lời.
“Anh định mua thứ gì đó à?”
Lâm Thắng gật đầu.
Nhóc này nghĩ như vậy thì cứ để thế, không cần nói ra mục đích thật làm chi.
“Phía trước có một thương hội kìa anh!” Giang Chu chỉ vào một tòa nhà lớn trên đường.
Lâm Thắng nhìn theo hướng Giang Chu chỉ, quả nhiên đã thấy một thương hội ở ven đường.
Trên cửa treo bảng có chữ ‘thương hội Mã Phi’ to đùng.
“Anh xuống xe đây, cảm ơn hai người đã cho đi nhờ xe!” Lâm Thắng nói rồi chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa.
“Tạm biệt đại ca!” Giang Chu vẫy tay tạm biệt hắn.
“Việc nhỏ thôi không có gì!” Giang Long nói.
Lâm Thắng đứng ở bên đường vẫy tay lại với Giang Chu rồi bước vào thương hội.
Qua cửa là một sảnh rất rộng, ở giữa sảnh đặt những bàn trưng bày đồ cần bán, xung quanh hai bên tường có tủ cũng trưng bày những đồ như vậy.
Hắn quan sát thấy có binh khí, quần áo giáp để ở giữa sảnh, những tủ bên trái có chứa những quyển sách chắc là công pháp hoặc võ kĩ tu luyện, trên tủ bên phải có những bình nhỏ đặt trong đó, có lẽ là đan được.
Không hổ là thế giới tu luyện, đủ loại mặt hàng rất ảo. Không biết đan dược của họ hay lọ HP của mình mạnh hơn.
Bên trong sảnh có lác lác hơn mười người đang xem đồ vật.
“Chào mừng quý khách, không biết quý khách cần mua gì ạ! Thương hội Mã Phi cái gì cũng có, công pháp, võ kĩ, binh khí, thậm chí là pháp bảo. Quan trọng là rất rẻ, đảm bảo không lừa gạt!”
Lúc này có một cô gái đi đến trước mặt hắn tươi cười chào hỏi.
Cô gái này khoảng hai mươi lăm tuổi, rất xinh đẹp, trên người mặc quần áo bó sát thân thể, đường cong của cô hiện rõ ra khiến Lâm Thắng phải nhìn thẳng hai giây.
Hắn vẫn còn non đó, mới mười chín mà thôi, tầm tuổi này hormone rất cao. Thấy gái xinh như vậy nhìn thêm hai giây là chuyện bình thường.
Không nhìn trộm người ta nữa, bắt đầu vào chuyện cần làm.
“Ta muốn hỏi thăm một ít chuyện!”
Vừa nói Lâm Thắng vừa lấy một viên linh thạch đưa cho cô gái.
“Công tử muốn hỏi chuyện gì, nếu tiểu nữ biết nhất định sẽ nói cho ngài!”
Cô gái nhận lấy linh thạch rồi cười tươi hơn cả trước.
“Cô làm ở đây bao lâu rồi!” Lâm Thắng hỏi.
“Tiểu nữ đã làm ở đây sáu năm rồi thưa công tử!”
Cô gái hơi bất ngờ về câu hỏi của Lâm Thắng nhưng vẫn tươi cười trả lời.
Sáu năm à! Nếu bố mẹ đã đến đây hỏi mua thứ đặc biệt như vậy thì có lẽ cô gái này sẽ có ấn tượng.
“Hơn một năm trước có đôi vợ chồng nào đến đây hỏi mua đồ thay đổi tư chất không?”
“Hơn một năm trước à…” Cô gái bắt đầu suy nghĩ.
Lâm Thắng yên lặng cho cô gái suy nghĩ. Dù gì cũng đã hơn một năm rồi, không thể nhớ mãi được.
“Hình như đúng là có một nam một nữ từng đến đây hỏi mua đồ thay đổi tư chất…Nhưng mà đồ đó rất quý giá, thương hội không có. Sau đó tiểu nữ đã gợi ý họ sang những thương hội khác thử xem!”
Suy nghĩ chừng hai phút rồi cô gái trả lời hắn.
Lâm Thắng hít một hơi, có là tốt, sợ nhất là không có manh mối gì.
“Cảm ơn!” Lâm Thắng nói rồi quay người đi ra cửa.
“Không có chi, cảm ơn quý khách, lần sau lại ghé qua ạ!” Cô gái tươi cười chào tạm biệt Lâm Thắng.
Lâm Thắng đi ra khỏi cửa, cô gái định đi ra chỗ khác thì lại thấy hắn quay vào.
“Quý khách cần thêm gì ạ!” Cô gái lại tươi cười đón hắn.
“Có bản đồ của thành này không?!” Lâm Thắng đến trước mặt cô gái hỏi.
Lúc nãy ra cửa định đi đến thương hội khác thì hắn bỗng chợt nhớ mình không biết đường trong thành.
Trong tiểu thuyết ở thương hội cũng có bán những như bản đồ nên hắn quay lại hỏi cô gái.
“Có thưa quý khách, bản đồ bằng ngọc chứa giá một linh thạch, bản đồ bằng cuộn giấy giá 100 đồng. Quý khách muốn mua loại nào ạ?” Cô gái giới thiệu hàng cho hắn.
Lâm Thắng suy nghĩ một chút, bằng ngọc? Chẳng lẽ là loại dùng thần thức để xem như trong tiểu thuyết sao? Hắn đâu có tu luyện lấy đâu ra thần thức để xem thông tin bằng ngọc. Vẫn nên chọn đồ hợp với mình thì hơn.
“Lấy cho ta loại cuộn giấy!” Lâm Thắng nói.
“Công tử chờ một chút ạ!” Cô gái nói rồi đi đến bên tủ lấy ra một cuộn giấy mang đến cho hắn.
Lâm Thắng trả tiền nhận lấy bản đồ rồi đi ra ngoài.
“Công tử đi thong thả, lần sau lại đến ạ!”
…
Lâm Thắng đang đi trên đường, vừa đi vừa xem bản đồ, nó kí hiệu thành rất rõ ràng, còn có ghi chú.
Thành này tên Vũ Hà, là một thành cấp thấp. Dân số đăng kí cố định là gần một trăm nghìn người, chưa tính những người chỉ ở khách sạn hay vào mua bán.
Chiều dài từ Bắc đến Nam của thành là 25km, từ Đông đến Tây là 20km.
Thành Vũ Hà chia thành bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc, hiện tại hắn đang ở thành Nam.
“Rộng thật đấy!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Nhìn từ ngoài hắn thấy thành Vũ Hà rất bình thường, nhưng xem xong bản đồ hắn mới biết mình đã đánh giá thấp thành này.
Riêng chỗ hắn đang đứng vẫn chỉ tính khu vực ngoài rìa, bên trong còn xa lắm.
Thương hội hắn vừa hỏi là một chi nhánh bên ngoài của thương hội Mã Phi. Tổng bộ của nó nằm ở trung tâm thành Nam này.
Vừa nãy cô gái đã nói lúc bố mẹ đi hỏi thương hội Mã Phi không có đồ thay đổi tư chất cho nên nhất định họ đã sang thương hội khác để hỏi, cũng tức là khu vực thành khác.
Ở thành Vũ Hà có bốn thương hội lớn ở bốn khu vực thành, bốn thương hội này chỉ kinh doanh trong khu vực của riêng mình, sang khu vực khác là phạm quy.
Hiện tại hắn định đến khu trung tâm trước rồi rẽ sang thành Đông. Mỗi thương hội đều có rất nhiều chi nhánh, chủ yếu là ở khu vực ven đường chính.
Thương hội Hoàng Gia ở thành Đông có tám chi nhánh, hắn phải hỏi hết tám chỗ để tìm hiểu xem bố mẹ mình đã từng đến đó hay chưa.
Nếu may thì hỏi ngay chi nhánh đầu tiên sẽ có tin tức luôn, xui thì không biết phải đi đến lúc nào vì tám chi nhánh phân bố đều các nơi ở thành Đông, đi hỏi hết tám chi nhánh thì mất cả buổi đấy.
Một lát sau hắn đã đến khu trung tâm, trước mặt hắn là quảng trường rộng lớn đủ chứa mấy chục ngàn người.
Lúc này bên ngoài quảng trường đã có đầy người và xe ngựa bao quanh.
Trên đường đi hắn nghe được nơi đây sẽ là nơi kiểm tra tư chất của các thiếu niên muốn nhập học viện hoặc tông môn.
Lâm Thắng rất tò mò về tràng cảnh bất hủ trong tiểu thuyết này, hắn tìm đến cửa rồi bước vào trong xem một chút.
Đập vào mắt hắn khi mới vào là một sân bóng đã đầy ắp người, nếu không phải đây là thế giới khác thì hắn đã coi chỗ này thành sân bóng thật sự vì nó quá giống.
Dưới quảng trường đã có hàng nghìn thiếu thiên thiếu nữ xếp thành mấy chục hàng ngay ngắn.
Khu vực xếp hàng được phân thành năm chỗ riêng biệt, cửa vào mỗi chỗ đều ghi chữ rõ ràng. Đó là tên của các thế lực.
Hắn đã hiểu cách thức của cuộc tuyển chọn này.
Ở ngay lối vào sẽ có tên khu vực của các thế lực, ai muốn vào thế lực nào thì nhìn theo tên mà vào khu vực đó.
Hắn đọc tên những thế lực tham gia tổ chức tuyển chọn, có năm thế lực theo thứ là Dương Hoàng Học Viện, Vũ Quân Học Viện, Duy Phong Huyền Tông, Địa Sơn Hoàng Tông và Thái Thủy Hoàng Tông.
Khu vực của hai hoàng tông ít người nhất, chỗ huyền tông nhiều người nhất, bên hai học viện nhiều hơn hoàng tông ít hơn huyền tông.
Hoàng huyền có lẽ là phân cấp độ tông môn nhỉ. Hắn chưa hiểu nhiều về thế giới này, có lẽ phải tìm nơi có sách đọc để hiểu rõ hơn về thế giới.
Phía đầu hàng mỗi khu đều có mấy thanh niên nam nữ đang đứng đó, bên cạnh họ là khối trụ được làm bằng chất liệu hắn không biết cao khoảng ba mét.
Khối trụ đó như một cục pha lê màu hơi hơi trắng, có thể nhìn xuyên vào bên trong.
Có lẽ đó là thứ dùng để đo tư chất của những thiếu niên thiếu nữ ở đây.
Sau chỗ để những khối trụ như pha lê đó là khu vực chỗ ngồi riêng ở trên cao.
Trên đó có năm ông lão đang ngồi quan sát phía dưới quảng trường.
Năm ông lão trông rất giống cao thủ võ lâm, có lẽ là viện trưởng hay tông chủ của năm thế lực tham gia tổ chức tuyển chọn.
Hắn nhìn kĩ vào năm ông lão đó, thông tin của họ hiện ra trong mắt hắn.
…