Chương 23: Rời thị trấn
“Ngài thị trưởng, xin ngài hãy nói tiếp!” Lâm Thắng nhìn thẳng vào Sở Bính nói.
Có lẽ ông ta sẽ biết nhiều hơn Lâm Đông, trước lúc đi họ đến tìm thị trưởng để làm gì. Nếu ông ta nói ra thì đây có lẽ sẽ là manh mối trợ giúp hắn tìm bố mẹ cực lớn.
“Trước khi bố mẹ Lâm Thắng tiên sinh rời khỏi thị trấn họ đã đến đây hỏi bản thị trưởng là ở đâu có thể mua được đồ thay đổi tư chất của con người.
Vì thứ họ hỏi quá quý giá và khó tìm, đến cả bản thị trưởng cũng không biết nên đành phải gợi ý họ đi vào thành cấp thấp gần đây nhất hỏi ở các thương hội lớn xem có manh mối gì không.
Ngay sau đó họ đã lên đường đi vào thành!”
Sở Bính nói.
Nghe Sở Bính nói xong hắn lâm vào suy nghĩ.
Lời của Sở Bính đã giúp hắn rất nhiều, rút gọn phạm vi tìm kiếm của hắn xuống một mảng lớn. Bây giờ chỉ cần hỏi ở các thương hội lớn trong thành sẽ có thể biết họ đã đi đâu.
“Cảm ơn thị trưởng đã cho biết thông tin quan trọng này! Nếu sau này có gì khó khăn không giải quyết được mà ta có thể giúp thì nhất định sẽ giúp thị trưởng!”
“Haha, được! Bản thị trưởng sẽ không khách khí! Uống tiếp!”
“…”
Một tiếng sau tiệc đã tàn.
Lâm Thắng tạm biệt thị trưởng rồi lên đường trở về khách sạn.
Trước khi đi Sở Bính đưa cho hắn một miếng lệnh bài bằng ngọc rồi nói bao giờ nó vỡ thì lúc đó Sở Bính đang cần hắn giúp.
Lâm Thắng không hiểu thứ này hoạt động như thế nào, mặc kệ nó, ném vào túi trong hệ thống.
Uống quá nhiều nên bây giờ đầu óc hắn đã quay cuồng, nhưng chỉ quay cuồng thôi, hắn vẫn ý thức rõ mọi thứ xung quanh.
Đi về đến phòng đã thuê ở khách sạn rồi nhảy lên giường ngủ luôn.
Một đêm bình thường thôi qua.
Lâm Thắng dậy xuống sảnh gọi đồ ăn sáng.
Mới sáng sớm mà tầng một khách sạn đã rất đông người rồi, chỗ ngồi đã kín gần hết.
Lâm Thắng ngồi ở một góc vừa đợi đồ ăn vừa lắng nghe xem những người xung quanh đang bàn chuyện gì.
“Ngươi biết gì chưa, gia chủ của Lâm gia đ·ã c·hết do tu luyện sai cách!”
“Giờ mà ai còn không biết tin này nữa, nó đã truyền khắp thị trấn rồi!”
“Như thế thì Lâm gia sẽ xong, sản nghiệp trong thị trấn sẽ bị ba gia tộc còn lại chia cắt hết!”
“Cũng chưa chắc, sản nghiệp của Lâm gia chủ yếu ở khu Bắc này mà ba nhà kia ở khu khác biệt, ba nhà đó sẽ không nhanh tay bằng thị trưởng được!”
“Đúng vậy, sáng sớm ta đã thấy binh vệ đến nhà Lâm gia rồi, theo tình hình này thì sản nghiệp của họ sẽ bị thị trưởng mua với giá rất rẻ!”
“Aiz, xem ra thị trấn này chỉ còn ba gia tộc lớn!”
“…”
Chuyện sôi nổi nhất chỉ có chuyện của Lâm gia, hắn không hứng thú với chuyện này.
Hắn đã không liên quan gì đến Lâm gia, Lâm gia bị diệt bị tàn sát đều không liên quan đến hắn.
Lúc này đồ ăn đã được mang lên, Lâm Thắng quét sạch một bàn đồ ăn lớn nhanh chóng khiến người xung quanh mắt chữ a mồm chữ o.
Không có gì đặc biệt lắm, bàn thức ăn hắn gọi cần bốn người mới ăn hết được mà hắn có một người đã ăn hết thôi mà.
Ăn xong Lâm Thắng trả phòng trả tiền rồi ra khỏi khách sạn, bắt đầu lên đường đi đến thành gần nhất.
Nghe thị trưởng nói đó là một thành cấp thấp, có cấp thấp thì sẽ có các cấp cao hơn, thật mong chờ các thành ở thế giới này sẽ trông thế nào.
Lâm Thắng vừa đến cổng thị trấn thì nơi đó đã bị một đám người vây kín, nhìn tình hình có vẻ không đi ra ngay được, hắn đứng sau đám người xem có chuyện gì.
Đứng nghe ngóng một lúc hắn đã hiểu tại sao cổng thị trấn lại bị vây bởi nhiều người như thế này.
Hôm nay những thiếu niên thiếu nữ của ba gia tộc lớn sẽ rời khỏi thị trấn để lên thành nhập học trong học viện.
Người nhà của những thiếu niên thiếu nữ đó không nỡ nên đã ra cổng thị trấn tiễn, để không ảnh hưởng tâm tình thì họ đã cho người chặn cổng lại, đợi tiễn xong ba gia tộc mới bỏ chặn cổng.
Nghe xong hắn cảm thấy thật cạn lời, tiễn thì tiễn thôi cần gì phải chặn cổng.
Thật giống trong tiểu thuyết, những gia tộc lớn ở đâu đó luôn có quyền làm những trò vô lí, người bình thường sẽ không làm gì họ được.
Hôm nay hắn đã thấy được điều vô lí này, có lẽ sau này sẽ gặp nhiều điều hơn nữa.
Để giải quyết những phiền phức nhanh gọn hắn cần mạnh hơn, hắn biết gia tộc làm những điều vô lí đó là cậy mạnh.
Hắn trở nên mạnh thì những gia tộc như thế sẽ không dám động đến hắn.
Phải gần một tiếng sau cuộc chia tay này mới kết thúc, cửa thị trấn đã được mở đi lại bình thường.
Lâm Thắng theo dòng người đi ra ngoài, đi cách xa thị trấn một chút hắn bắt đầu chạy.
Thành cách thị trấn 20km, hắn chạy hơn mười phút là đến.
Đi xa người ta dùng xe hoặc cưỡi thú còn hắn chạy bằng chân.
Không có cách khác vì hắn chạy quá nhanh, cưỡi thú hoặc ngồi xe không biết bao giờ mới đến.
Bao giờ hắn tìm được loại phương tiện hay con thú nào đó di chuyển nhanh hơn hoặc bằng hắn thì lúc đó hắn sẽ không di chuyển bằng hai chân của mình nữa.
Chạy một phút hắn đã thấy đoàn xe của những thiếu niên thiếu nữ đi ra từ thị trấn.
Không để ý đến đám người này, vèo một cái lướt qua họ.
Những người trong đoàn xe đang chill thì Lâm Thắng vọt qua khiến cả đoàn giật mình.
Chưa hiểu chuyện gì xảy ra Lâm Thắng đã biến mất ở phía trước.
“Thứ gì vừa vượt qua vậy?!” Một thiếu niên nhìn về phía Lâm Thắng biến mất hỏi.
“Đó là một người thưa thiếu gia!” Hộ vệ đứng trước xe nói.
“Người có thể chạy nhanh như vậy sao!” Thiếu niên trợn mắt lên có vẻ không tin lời của hộ vệ này.
“Có thể thưa thiếu gia! Đến cấp độ Chân Linh là có thể chạy nhanh như vậy!” Khi nói hộ vệ tỏ vẻ ước ao nhìn về phía Lâm Thắng biến mất.
“Hả!!!”
…
Lâm Thắng không biết mình đang bị bàn luận, bây giờ hắn vẫn đang chuyên tâm chạy theo con đường.
Vài phút sau hắn đã đến mấy ngọn đồi chỗ Dương Bình ở, lướt qua chỗ này hắn chạy tiếp.
Chạy được khoảng hai phút nữa hắn đã ra khỏi những ngọn đồi, bây giờ trước mặt hắn chỉ có đồng bằng.
Ở xa xa khoảng 6km hắn đã nhìn thấy bóng dáng của thành.
Trên đường có những ngã rẽ, những ngã rẽ đó đều có những chiếc xe ngựa di chuyển vào đường chính đến thành.
Đó chắc là những thiếu niên thiếu nữ của thị trấn khác đi vào thành để nhập học viện tu luyện.
Người trên đường bắt đầu đông dần, hắn không chạy nữa, bước đi bình thường đến thành.
Hắn không muốn gây chú ý vì Sở Bính đã nói trong thành có rất nhiều Chân Linh, thậm chí có vài người đã là Kim Đan.
Nếu xét về tu vi hắn chỉ mới tương đương với Chân Linh thôi, không đáng nhắc đến.
Nhưng xét về tuổi này mà đã đến Chân Linh thì trong học viện hắn sẽ là nhóm thiên tài đứng đầu học viện.
Sở Bính coi hắn là một thiên tài đã gia nhập học viện nên nói những chuyện này rất bình thường.
Sở Bính không biết những chuyện ông ta đã nói giúp hắn tránh khỏi rất nhiều phiền phức.
Không cẩn thận mà bị những người trong học viện hay tông môn biết tuổi và cấp độ của hắn thì rất rắc rối.
Theo như tiểu thuyết thì những thiên tài như thế sẽ được các tông môn hoặc học viện dùng đủ mọi cách mời vào.
Nếu hắn mà vào một thế lực nào đó thì sẽ không thể lên cấp được, hắn cũng tuyệt đối không thể gia nhập thế lực vì hắn cần đánh quái mới có thể thăng cấp.
Vào thế lực không thể đánh quái không thể thăng cấp hắn sẽ bị tra hỏi tại sao lúc đầu tu luyện nhanh như vậy mà bây giờ không thấy có tiến triển gì.
Đến lúc đó là xong, không biết trả lời như thế nào, nếu mà nói dối có lẽ họ sẽ phát hiện ra ngay.
Cầm phải làm việc cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
“Xem ra mình cũng ngang với thiên tài ở thế giới này!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Lúc Lâm Thắng đi từ từ lại vẫn có người nhìn thấy tốc độ chạy của hắn.
Đó là hai người ở một con đường khác đang tiến vào đường chính.
Hai người này cách hắn còn hơn trăm mét.
“Bác Long, người đó…!”
“Đúng đó thiếu gia, Chân Linh cảnh!”
“Nhìn anh ta còn rất trẻ!”
“Nếu đoán không sai thì khoảng 16-17 tuổi!”
“Ghê vậy!!”
“Thiếu gia không cần kinh ngạc quá đâu, với tư chất Cao Siêu của ngài khi đến độ tuổi đó cũng có thể đột phá đến Chân Linh!”
“Ừm, ta nhất định sẽ làm được!”
Một già một trẻ trên xe ngựa nhìn thấy Lâm Thắng chạy nhanh như vậy thì đang bàn luận về hắn.
Nếu Lâm Thắng nghe thấy thì nhất định sẽ nói ta mới mười bốn tuổi thôi không phải mười sáu hay mười bảy đâu.
Ai bảo hắn phát triển nhanh quá, mới mười bốn mà đã cao 1m7, trong khi đó các thiếu niên thiếu nữ khác cùng độ tuổi này chỉ cao 1m5 đến 1m6.
“Bác Long, mời anh ta lên xe ngựa được không!” Thiếu niên trên xe bỗng nói.
Lúc này bọn hắn đã gần với Lâm Thắng rồi, đi một chút nữa là gặp hắn.
“Chưa chắc người ta đã đồng ý nhưng để bác thử!” Bác Long đang điều khiển xe ngựa trả lời.
“Này, tiểu huynh đệ phía trước!”
Lâm Thắng đang đi thì nghe thấy có người gọi, hắn quay người lại thì thấy một chiếc xe ngựa có hai người đi đến cạnh mình rồi dừng lại.
“Chàng trai, có muốn lên xe ngồi cùng vào thành không!” Người điều khiển xe ngựa nói với hắn.
“Lên đây ngồi đi anh trai, đi bộ mỏi chân lắm!” Thiếu niên trên xe cũng mời hắn lên.
Lúc này thông tin của hai người hiện ra trước mắt hắn.
[ Tên: Giang Chu ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 14 ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng năm ( Siêu Cao ) ]
/
[ Tên: Giang Long ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 52 ]
[ Cấp độ: Tụ Khí tầng chín ( Thấp Kém ) ]
Hắn đã hỏi hệ thống những từ trong ngoặc ở sau cảnh giới của những người hắn xem thông tin có nghĩa là gì. Hệ thống trả lời đó là đánh giá tư chất tu luyện của họ.
Hắn không tu luyện nên mặc kệ không hỏi thêm.
…