Chương 22: Thị trưởng
Một lúc sau Lâm Thắng đã ở trên đường thị trấn.
Bây giờ đã biết bố mẹ hắn đi vào thành mua đồ nhưng đi ra ngoài thị trấn có rất nhiều thành, không biết họ sẽ đi đến thành nào, muốn tìm hai người trong hàng trăm nghìn người cực kì khó. Thêm nữa là đã qua hơn một năm rồi.
Hắn biết hai người họ đi mua đồ thay đổi tư chất cho hắn nhưng liệu họ có thể mua được không.
Theo như tiểu thuyết thì muốn có đồ thay đổi tư chất cần tốn cực kì nhiều tiền, mà nó lại còn rất hiếm, các thế lực lớn sẽ tranh nhau mua cho con cháu mình.
Thế giới này không giống trong tiểu thuyết nhưng mà cách thức sẽ không khác là bao.
Lâm gia chỉ là gia tộc có tu vi tầng thấp nhất, bố mẹ hắn có thể có bao nhiêu tiền chứ.
Hơn nữa những đồ như thế cần rất nhiều linh thạch, số lượng linh thạch ở cả thị trấn này không nhiều bằng hắn chứ.
Khi họ biết không mua nổi thì sẽ phải trở về nhà chứ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà họ không về nhà.
“…”
Vừa đi vừa nghĩ, hắn đã đi đến chợ lúc nào không hay.
Tiếng huyên náo của chợ đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
“Thôi, bây giờ nghĩ nhiều cũng chả được gì, đi vào thành thử một chút xem có manh mối gì không vậy!” Lâm Thắng bẩm bẩm.
Bây giờ đã giữa trưa rồi, Lâm Thắng đi đến một khách sạn thuê phòng nghỉ ngơi. Mặc dù hắn không mệt gì cả, đây là thói quen của hắn.
Không có gì làm nên hắn đã đánh một giấc đến chiều muộn, không g·iết yêu thú nữa nên hắn thư giãn hẳn.
Bây giờ đã không cần phải chạy trốn như trước, thực lực của hắn đã mạnh nhất ở thị trấn này.
Hiện tại hắn vượt qua người tu luyện cấp độ Tụ Khí, theo như những người lúc sáng gặp ở ngoài thị trấn thì hắn đã ngang với cấp độ Chân Linh của người tu luyện.
Mà không biết Chân Linh cấp độ nào. Chỉ có mỗi cấp độ Tụ Khí chia thành chín tầng nhỏ, từ Chân Linh trở đi sẽ chia thành sơ kì, trung kì, hậu kì và cực hạn.
Ở thị trấn này có một Chân Linh đó chính là thị trưởng. Xưa nay hắn chưa từng thấy người thị trưởng này.
Lâm Thắng đi ra khỏi khách sạn, đến giờ này hắn muốn đi lấy đồ bếp của mình, không biết tên kia đã làm xong chưa.
Một lúc sau hắn đã đến tiệm rèn.
Bên trong vẫn truyền ra những tiếng gõ của búa.
“Ông chủ!” Lâm Thắng đi vào rồi hô lên.
Ông chủ tiệm rèn đáp lại một tiếng rồi đi đến từ phía sau tiệm.
“Thì ra là ngài, đồ của ngài đã xong, xin ngài đợi ở đây một lát tôi sẽ mang ra ngay!”
Chủ tiệm rèn đi ra thấy người gọi là Lâm Thắng thì bỗng tươi cười, trở lên nhiệt tình hẳn.
Không chờ lâm thắng hỏi đã trả lười và tự đi lấy đồ cho hắn.
Chỉ một lát sau ông chủ đã mang chảo và nổi ra cho hắn.
“Mời ngài xem!” Chủ tiệm đưa cho hắn.
Lâm Thắng cầm lấy xem xét.
Chảo và nồi đều rộng khoảng 40cm, độ dày vừa đủ ý của hắn.
“Tạm được!” Lâm Thắng gật đầu rồi đưa một viên linh thạch cho ông chủ.
Sau đó hắn cất hai đồ vào túi hệ thống rồi quay người đi ra cửa.
“Khách quan, ngài còn thừa tiền!” Chủ tiệm rèn vội vàng nói.
“Ông chủ cứ giữ đi! Coi như là thưởng vì đã làm đúng yêu cầu!” Lâm Thắng không quay đầu lại nói.
“Cảm ơn khách quan!”
…
Sau khi rời khỏi tiệm rèn thì hắn quay về khách sạn đã thuê phòng.
Sắp tối rồi hắn không định khởi hành đi đến thành luôn, để sáng ngày mai mới đi. Dù gì ban ngày mới dễ tìm manh mối hơn ban đêm.
Lâm Thắng đang đi thì dừng lại vì phía trước có hai người, hai người này mặc quần áo của binh vệ thị trấn. Họ đứng đó như đang chờ hắn.
“Lâm Thắng tiên sinh, thị trưởng muốn mời ngài đến nhà ăn một bữa cơm, nếu có thể đi luôn thì chúng tôi xin dẫn đường. Còn nếu ngài bận thì có thể hẹn vào hôm khác!” Một binh vệ tiến lên nói.
Quả đúng như hắn đoán, hai người ở đây chờ hắn, đúng hơn là chuyển lời của thị trưởng cho hắn.
“Dẫn đường đi!” Lâm Thắng suy nghĩ một chút rồi nói.
Có lẽ thị trưởng mời hắn đi là vì chuyện của Lâm gia, mời ăn cơm thì có lẽ không phải hỏi tội. Mà nếu có hỏi đi nữa hắn cũng không sợ.
“Mời Lâm Thắng tiên sinh đi theo chúng tôi!”
Binh vệ đáp lại một tiếng rồi dẫn đường. Lâm Thắng đi theo sau hai người bọn họ.
Một thời gian sau Lâm Thắng được dẫn đến một tòa nhà rộng lớn. Ngay ở cổng đã có chữ rồng bay phượng múa ‘phủ thị trưởng’ trông rất màu mè.
Đến cổng thì có sẵn một ông lão chờ ở đó.
Hai binh vệ dẫn hắn đến đó rồi đứng ở cổng ra hiệu mời hắn vào trong.
“Lão nô là quản gia của phủ thị trưởng, thị trưởng đã chờ ở bên trong, để lão nô dẫn Lâm Thắng tiên sinh đi gặp thị trưởng!” Ông lão ở cổng đi lên nói.
Lâm Thắng gật đầu rồi đi theo người quản gia này.
Một lúc sau quản gia đã dẫn hắn đến một căn phòng. Trong căn phòng này bày sẵn một bàn ăn lớn, một người đàn ông trung niên đang ngồi sẵn ở đó, bên cạnh là hai nữ người hầu xinh đẹp.
Người đó chắc là thị trưởng rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy thị trưởng của trấn.
Rất bình thường, mặt bình thường không có gì đặc biệt, ăn mặc không khác gì những người bên ngoài.
Nếu ông ta đi ngoài đường thì sẽ không có ai biết ông ta là thị trưởng trừ khi đã biết mặt.
Khi mới thấy thông tin của thị trưởng đã hiện ra trước mắt hắn. Ông ta có tu vi Chân Linh trung kì.
Không biết mình với ông ta ai sẽ mạnh hơn nhỉ.
Thấy quản gia dẫn hắn đến thì thị trưởng này đứng dậy đi đến.
“Cảm ơn Lâm Thắng tiên sinh đã dành thời gian đến đây, đúng là vinh hạnh cho kẻ này!”
Thị trưởng cười đi đến dơ tay ra muốn bắt tay với hắn.
Lâm Thắng không kiêu, đi vào đưa tay ra bắt tay với thị trưởng.
“Thị trưởng nói quá rồi!” Lâm Thắng nói.
“Không quá chút nào. Lâm Thắng tiên sinh mới mười bốn tuổi đã có tu vi Chân Linh sau này sẽ có thành tựu lớn!”
“Thị trưởng quá khen!”
“Đây là lời thật lòng, mời Lâm Thắng tiên sinh vào bàn!”
“Cảm ơn thị trưởng!”
Hai người thôi bắt tay rồi ngồi xuống bàn.
Vừa ngồi xuống bàn thì hai nữ hầu đi đến hai bên người hắn, một người lau bát đũa, một người rót rượu.
Lâm Thắng không nói gì, có người hầu hạ mà cao lạnh từ chối thì sống giả quá.
“Lâm Thắng tiên sinh uống với lão này một ly chứ!” Thị trưởng cầm ly rượu lên nói.
“Được, từ chối thì bất kính!” Lâm Thắng cũng cầm ly rượu lên.
“Mời!”
Rượu vào miệng, không cay như rượu gạo, vị rượu này ngọt ngọt, còn có mùi của thảo dược, uống rất ngon.
“Rượu hợp chứ Lâm Thắng tiên sinh!”
“Rất ngon, cảm ơn thị trưởng đã chiêu đãi!”
Sau đó hai người vừa ăn vừa uống rượu với nhau, còn nói chuyện trên trời dưới đất.
Hắn đã biết tên của thị trưởng này. Ông ta tên là Sở Bính, bốn mươi bốn tuổi, làm thị trưởng ở đây đã hai mươi năm.
Trong cuộc nói chuyện Sở Bính không nhắc gì đến chuyện của Lâm gia cả, chỉ có thỉnh thoảng hay hỏi sao hắn tu luyện nhanh thế, đang gia nhập học viện hay tông môn nào.
Lâm Thắng toàn nói bừa cho xong chuyện, hắn không có tu luyện cũng không gia nhập thế lực nào cả.
Có lẽ ông ta hiểu lầm hắn tu luyện nhanh như vậy là do tông môn hoặc học viện bồi dưỡng, ông ta muốn làm quen giao hữu với hắn.
Hắn biết tình cảnh quen thuộc này, trong tiểu thuyết người mạnh hay người có bối cảnh lớn sẽ luôn có người muốn kết giao làm quen, bây giờ hắn đang rơi vào tình cảnh đó.
“Lâm Thắng tiên sinh đúng là có tài! Có chuyện này lão đây muốn nói cho Lâm Thắng tiên sinh, không biết ngài có muốn biết không!” Sở Bính hơi hơi say nói.
“Có chuyện gì thị trưởng cứ nói, Lâm Thắng xin nghe hết!” Lâm Thắng nói.
Bây giờ hắn cũng có hơi choáng một tí, mới uống có hai chục chén đã vậy rồi, tửu lượng của mình kém quá.
“Hơn một năm trước, trước mấy tháng khi Lâm gia đổi chủ, bố mẹ của Lâm Thắng tiên sinh đã đến đây!”
Nghe được lời của Sở Bính thì một chút choáng trong người hắn mất hết ngay lập tức, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn thẳng vào ông ta.
…