Chương 1: Xuyên qua
Nước X.
Thành phố Y.
Trường trung học phổ thông Z nào đó.
Bây giờ là 11 giờ 30 phút buổi trưa cũng là giờ tan học, các học sinh nối đuôi nhau đi ra cổng trường học. Trên mặt ai cũng vui vì đã được về sau một buổi sáng học tập vất vả.
Trong hàng trăm học sinh này có một thanh niên bình thường đang đi về như bao học sinh khác. Thanh niên bình thường này thuộc về thể loại không đáng chú ý nhìn một lần là quên ngay.
Đa số học sinh khi tan học đều túm tụm lại với nhau vừa đi vừa nói chuyện mà thanh niên đó lại đang đi một mình, đầu còn cúi cúi xuống, trên mặt không vui không buồn, nhìn như không có bạn bè.
Kiểu học sinh như vậy ở đâu cũng có, không hiếm lạ gì, không ai thèm để ý.
Trái ngược lại với học sinh đó thì ở đằng sau không xa có một nữ sinh cực kì xinh đẹp, tươi tắn đang bước đi. Nữ sinh này đi đến chỗ nào học sinh xung chỗ đó đều quay ra nhìn.
Ánh mắt các nữ sinh khác nhìn về nữ sinh xinh đẹp này có ghen tị, có hâm mộ. Còn ánh mắt nam sinh thì nhìn chằm chằm, trong đầu nghĩ gì chỉ có bản thân biết.
Nữ sinh này tên là Trần Ngọc Yến, được coi là nữ sinh xinh đẹp nhất khối 12, có rất nhiều nam sinh yêu thầm.
Lúc này ánh nhìn của Trần Ngọc Yến thấy được thanh niên đang đi một mình kia.
Thấy thanh niên học sinh đó nụ cười trên mặt Trần Ngọc Yến càng tươi hơn, hai chân bước nhanh về phía thanh niên học sinh đó.
“Lâm Thắng! Đợi mình với!” Trần Ngọc Yến la lên.
Các nam sinh xung quanh nghe được Trần Ngọc Yến gọi vậy thì chuyển hết ánh mắt vào người thanh niên lẻ loi kia, trong những ánh mắt này đều có ghen tị, chán ghét.
Lâm Thắng nghe thấy có người gọi mình thì dừng lại quay đầu sang, lúc này Trần Ngọc Yến đã đi đến bên cạnh hắn.
“Mình đi về cùng nhau đi!” Trần Ngọc Yến cười nói.
Lâm Thắng nghe vậy gật đầu rồi bước đi tiếp. Trần Ngọc Yến thấy vậy cũng bước đi bên cạnh. Còn việc Lâm Thắng chỉ gật đầu một cách lạnh lùng như vậy Trần Ngọc Yến không để ý, như kiểu đã quen rồi vậy.
Nhìn thấy cảnh này rất nhiều nam sinh quanh đó ghen ghét, tức giận đến nghiến răng nhưng không ai nói gì cũng như kiểu đã thấy rất nhiều lần rồi.
Trần Ngọc Yến không để ý đến những ánh mắt xung quanh, cô còn cầm lấy tay của Lâm Thắng nhưng bị Lâm Thắng bỏ ra. Trần Ngọc Yến cười còn muốn cầm tiếp.
“Đừng nghịch nữa!” Lâm Thắng quay sang nhìn Trần Ngọc Yến nói.
“Có sao đâu mà, bọn mình đã cầm suốt rồi còn gì!” Trần Ngọc Yến cười nói.
“Đấy là lúc nhỏ, bây giờ tụi mình lớn rồi!”
“Mình không ngại cậu ngại gì!”
“…”
“Ngại bị bọn yêu thầm bà đánh đấy!” Lâm Thắng nghĩ trong đầu, chân bước đi nhanh hơn.
Lâm Thắng thở dài, hắn không ngu đến nỗi không biết Trần Ngọc Yến làm vậy vì điều gì. Hắn với Trần Ngọc Yến là bạn từ nhỏ nên hiểu rất rõ về nhau.
Biết như vậy nhưng hắn cứ làm như không thấy vì hắn không yêu Trần Ngọc Yến ư! Không, hắn yêu cô lắm chứ, có người xinh như vậy ở bên cạnh mười mấy năm không yêu mới lạ.
Nhưng mà nhà hắn nghèo, hắn không dám tiến lên với Trần Ngọc Yến, hắn sợ không cho cô được hạnh phúc rồi hai đứa sẽ chia tay. Lâm Thắng nghĩ thà làm bạn còn hơn là chia tay rồi không gặp nhau nữa.
“Đợi đợi!” Trần Ngọc Yến bước nhanh theo Lâm Thắng.
“Cậu nhớ hôm nay là ngày gì không?” Trần Ngọc Yến nhìn hắn hỏi.
“Có! Sinh nhật cậu!”
Nghe vậy Trần Ngọc Yến cười rất tươi. Nụ cười này khiến hắn không dám nhìn thẳng vào Trần Ngọc Yến.
“Xinh vãi!” Lâm Thắng nghĩ.
“Vậy tối cậu qua nhà tớ chứ!”
“Tối mình sẽ qua!”
“Đừng có nói cho có đấy, không cần mang theo gì đâu, cậu qua là được rồi!”
“…”
Nghe vậy Lâm Thắng lại càng thở dài hơn.
“Nè, cậu có nhớ lúc sinh nhật 8 tuổi của mình cậu đã nói gì không?!”
Im lặng đi được một đoạn, Trần Ngọc Yến bỗng hỏi.
“Lúc đó mình nói gì à!” Lâm Thắng gãi gãi đầu nói.
Trần Ngọc Yến lườm hắn.
Lâm Thắng cười cười quay đầu sang chỗ khác.
“Không nhớ thì để bà đây nhắc cho nhớ! Lúc đó có một anh chàng nói rất to hứa khi sinh nhật 18 của hai đứa đến thì sẽ cưới nhau!”
Trần Ngọc Yến nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Nghe Trần Ngọc Yến nói hắn nhớ ra một đoạn kí ức tươi đẹp của năm đó. Hình như đúng là năm xưa hắn có nói như vậy. Hắn đã quên câu chuyện trẻ con này rồi mà không ngờ Trần Ngọc Yến lại còn nhớ như vậy, bây giờ còn nhắc lại nữa chứ.
“Một tháng sau là sinh nhật cậu rồi đó…!”
Trần Ngọc Yến quay đầu sang một bên nói nhỏ.
Lúc này Lâm Thắng không biết phải nói gì. Hắn cảm thấy vui cũng thấy buồn.
Bây giờ hắn hiểu rõ Trần Ngọc Yến rất để ý lời hứa năm đó, còn không để ý nhà hắn nghèo. Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ của bây giờ.
Nếu mà hai đứa thật sự về với nhau rồi khi cơm ăn không đủ no, quần áo luôn mặc đồ cũ, phải c·hạy v·iệc vất vả với áp lực nợ lần trên vai thì có còn suy nghĩ như bây giờ không. Rồi còn khi có con…
Lâm Thắng cứ nghĩ như vậy không nói gì.
Hai người đều không nói cứ bước đi, đi đến một ngã ba thì dừng lại.
Đến đây hai đứa phải chia tay vì nhà ở khác hướng. Trước kia nhà hai đứa ở cạnh nhau nhưng vì một số chuyện mà nhà hắn phải chuyển đi.
“Tối nhớ qua nhé!”
Lúc này Trần Ngọc Yến lại cười tươi vẫy tay tạm biệt.
Lâm Thắng cũng vẫy tay chào chuẩn bị quay người đi.
Lúc này hướng của Trần Ngọc Yến có một chiếc xe tải đang đi nhanh đến.
“Oành” một tiếng rất to, Trần Ngọc Yến nhìn sang thì thấy chiếc xe tải đang lao thẳng về phía mình. Hai mắt cô mở to ra, lúc này não cô đã ngừng suy nghĩ.
Bỗng cô cảm thấy mình bị hất sang một bên, cô nhìn sang là một cánh tay đang đẩy cô ra.
“Rầm!!!”
Trần Ngọc Yến ngã xuống đất cảm thấy choáng váng, tim đập liên tục. Cô run run ngẩng đầu lên thì thấy chiếc xe tải đã đâm vào bờ tường chỗ cô vừa đứng. Trước đầu xe tải có một cánh tay đang thò ra, trên bờ tường và dưới đất có rất nhiều máu.
Nhìn cánh tay kia cô rất quen, đó là cánh tay cô đã nắm rất nhiều năm.
Nghĩ đến đó hai mắt cô tối lại...
…..
“A…”
Lúc này Lâm Thắng cảm thấy đầu mình rất nặng nề, như có gì đó đè lên vậy.
“Ngọc Yến!!”
Hắn chợt nhớ ra điều gì đó rồi bật dậy.
“Đây là đâu!”
Xung quanh không phải là trên đường cái trong kí ức của hắn, không có chiếc xe tải cũng không có Trần Ngọc Yến.
Điều cuối cùng hắn nhớ trước khi không còn cảm giác được gì là có một t·iếng n·ổ vang lên, hắn quay sang nhìn thì thấy một chiếc xe tải đang lao về phía Trần Ngọc Yến. Lúc đó hắn chỉ có một ý nghĩ là phải cứu cô ấy nên đã lao đến rồi mất hết cảm giác về thế giới.
Tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong căn phòng kì lạ, căn phòng này rất giống trong phim cổ xưa. Lúc này đầu óc của hắn vẫn còn hơi choáng.
Lâm Thắng ngó nhìn xung quanh thấy một chiếc gương to, hắn xuống giường đi đến trước gương.
“Đây…”
Khi nhìn thấy mình trong gương hai mắt Lâm Thắng mở to ra.
Trong gương là một khuôn mặt khác với kí ức của hắn, tuấn tú, khoảng 13-14 tuổi, tóc dài như con gái, quần áo trên người cũng lạ, là một bộ y phục thời xưa.
“Hự!!”
Lâm Thắng đang loạn thì một cơn đau đầu ập đến khiến hắn phải quỳ xuống. Trong đầu có những kí ức đang đi qua như là xem phim tua nhanh.
Một lúc sau cơn đau đã hết, hắn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ, vì cứu Trần Ngọc Yến mình đ·ã c·hết, đồng thời cũng chuyển thế sống lại ở một thế giới khác như trong tiểu thuyết.
Bộ thân thể này cũng tên là Lâm Thắng, 13 tuổi, là đại thiếu gia của Lâm gia trong thị trấn Lâm An.
Nhưng mà thân thể này cũng c·hết rồi, do bị hại c·hết. Vợ chồng gia chủ của gia tộc cũng là bố mẹ của thân thể này ra ngoài một chuyến rồi m·ất t·ích mấy tháng.
Một gia tộc lớn không thể vô chủ nên em trai của gia chủ đã lên chức thay cho anh. Nhưng mà Lâm Thắng ‘cũ’ vẫn còn đó nên chức đại thiếu gia vẫn là của hắn. Điều này khiến con trai của gia chủ bấy giờ không thích nên đã nhiều lần gọi người đánh hắn.
Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong Lâm Thắng ‘cũ’ đi về phòng thì cảm thấy buồn ngủ nên đã leo lên giường đi ngủ luôn. Ai ngờ ngủ là ngủ luôn không tỉnh nữa, đến sáng hôm nay được Lâm Thắng ‘mới’ tỉnh lại hộ.
Còn về chuyện vì sao bố mẹ Lâm Thắng ‘cũ’ m·ất t·ích thì trong kí ức có một đoạn.
Do thân thể này không có tư chất để tu luyện nên bố mẹ hắn mới đi ra ngoài tìm kiếm bảo vật thay đổi tư chất.
Nhưng mà không biết họ đã đi đâu từ đó đến bây giờ không thấy trở về hay liên lạc với gia tộc.
Sau một thời gian ngẫm nghĩ hắn đã chấp nhận sự thật.
“Cốt truyện này quá quen trong tiểu thuyết rồi..!”
Lâm Thắng thở dài, hắn đoán sau đó có vài người phát hiện mình không c·hết thì lại bắt đầu dùng đủ loại mưu kế đến hại mình.
Mà còn tệ hơn là hắn không biết làm thế nào để ngăn cản những chuyện đó, não hắn không to như những nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Lúc hắn đang suy nghĩ linh tinh thì trước mặt sáng lên, một màn ảnh to như ipad hiện ra, trên đó có dòng chữ:
Bắt đầu khởi động giao diện
……..