Chương 115: Chuẩn bị (2)
“Rất tiếc, không thể dùng hết của cậu!” Ôn Vũ Đại cũng đoán được ý nghĩ của Lâm Thắng nhưng mà người phế cũ trong hội còn không đến hai mươi...Những thành khác có lẽ vẫn còn...
“Giờ thì cậu định thành lập hội sát thủ riêng thôi hay cần một vỏ bọc ở bên ngoài. Nếu mỗi hội sát thủ cần phải ẩn nấp trốn kĩ, còn có vỏ bọc thì không cần trốn quá nhiều, chỉ xóa dấu vết sau mỗi lần hành động là ổn! Vỏ bọc còn có thể đánh lạc hướng truy tìm!” Ôn Vũ Đại bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.
“Cầm làm việc vẹn toàn nên chúng ta cần một vỏ bọc!” Lâm Thắng nói.
“Được, vỏ bọc bên ngoài có thể là thương hội, quán rượu, quán trà, gia tộc,...thậm chí là thanh lâu. Cậu muốn chọn cái nào?”
Lâm Thắng trầm ngâm, rất nhiều lựa chọn nhưng hắn cần một loại có thể trải rộng khắp các thành để vừa tìm kiếm thông tin vừa làm các cứ điểm...trong số đó thương hội thích hợp nhất.
Nếu chọn thương hội cần phải có đồ bán, không chỉ một loại. Thương hội hay bán những gì?! Công pháp...mình không có, bỏ qua phần này! Pháp Khí...có thể bán, mình có rất nhiều hơn nữa cũng rèn được! Đan dược...có thể thuê Luyện Đan Sư, có nên bán HP không, nó có thể chữa thương được...MP chưa biết có tác dụng gì hay không! Các loại khác...
Lâm Thắng càng nghĩ càng cảm thấy thành lập thương hội không dễ tí nào, có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ chu đáo.
“Nghĩ được không?!” Ôn Vũ Đại hỏi.
“Tôi định thành lập thương hội!” Lâm Thắng trả lời.
“Thương hội à...không dễ cho lắm. Cần phải có một người cầm đầu thông minh, biết đọc tình hình thị trường, biết cách kinh doanh tốt....cậu làm được thế không?!”
Lâm Thắng không trả lời, thở dài một hơi trong lòng, hắn chẳng biết gì về những điều Ôn Vũ Đại vừa kể...
Người thông minh, biết cách kinh doanh...
Bỗng mắt hắn sáng lên, trong đầu hiện ra một bóng người.
“Tôi không làm được nhưng bên cạnh tôi có người đáp ứng đủ những điều đó!!” Lâm Thắng nói.
“Có người như vậy thì tốt rồi! Cậu định đặt nơi thành lập thương hội ở đâu? Nhà trong thành này không hề rẻ chút nào!”
Lâm Thắng lại rơi vào trong suy nghĩ, địa điểm thương hội...
“Chiếm thương hội đã có sẵn được không!” Lâm Thắng bỗng hỏi.
“Được, chỉ cần chủ thương hội đó ‘tự nguyện’ chuyển nhượng khế ước đất!” Ôn Vũ Đại trầm ngâm một chút rồi nói, còn nhấn mạnh hai chữ.
“Ở đây có một thương hội tên là Ba Lan, tôi định xử luôn cả thương hội này, chúng ta sẽ chiếm lấy nơi đây làm trụ sở nếu có thể!” Lâm Thắng lấy bản đồ ra chỉ vào một nơi nói.
“Thương hội đó làm gì mà cậu muốn xử?!”
“Chúng buôn bán nhân yêu!” Lâm Thắng trầm giọng nói.
Ôn Vũ Đại nghe vậy đã hiểu.
“Trong hội của tôi không cho phép ai động đến nhân yêu, họ cũng như chúng ta, không phải đồ để buôn bán!” Lâm Thắng nói thêm.
“Người như cậu rất ít, suy nghĩ cho nhân yêu. Vấn đề này sẽ được thêm vào khế ước của hội!” Ôn Vũ Dại mở miệng nói.
“Chúng ta cần chiếm thương hội đó trông bảy ngày!” Lâm Thắng nghĩ đến những nhân yêu sắp bị mang đi bán.
“Không có vấn đề, tôi sẽ tự đi điều tra xem thực lực và nguồn gốc của thương hội đó!” Ôn Vũ Đại gật đầu nói.
“Như vậy trước tiên hãy làm những việc có thể làm trước. Cậu nói đã xử xong bọn nuôi nhốt trẻ mồ côi đúng không, giờ cần phải tiếp nhận nơi đó trước lúc sáng để tránh loạn!”
“Cần trụ sở nhanh chóng nên việc điều tra thương hội Ba Lan cũng phải làm luôn trong ngày! Hai việc này tôi có thể làm được!”
“Việc điều tra sẽ rất nhanh thôi nên cậu hãy gọi người bên cạnh biết kinh doanh đến thành một cách nhanh nhất để tiếp nhận khế ước đất! Còn nữa, việc này không liên quan lắm nhưng cậu vẫn nên chú tâm đi làm!”
Ôn Vũ Đại sắp xếp những thông tin và đưa ra những điều cần làm ở trước mắt. Không hổ là người đã từng quản lí một tổ chức lớn, phân việc rất rõ ràng và hợp lí.
“Chuyện gì?!” Lâm Thắng hỏi.
“Hậu sự của Giang gia, bây giờ cả Giang gia chỉ còn lại Giang Như Nguyệt nên tất cả vấn đề hiện tại như khế ước đất, các nơi kinh doanh, việc lọ hậu sự và hướng đi sau này sẽ đổ hết lên vai cô nàng tiểu thư đó!”
“Với tình trạng hiện tại cậu có nghĩ một thiếu nữ có thể chịu đựng được và làm hết không? Hơn nữa có rất nhiều kẻ đang nhắm đến những gia sản của Giang gia, dù không ai dám ra tay ngay nhưng về lâu nếu không có người bảo vệ thì kết quả rất xấu đấy!”
Ôn Vũ Đại nghĩ rất xa, nếu Lâm Thắng trở thành chỗ dựa của cô nàng tiểu thư đó thì mọi cửa hàng của Giang gia sẽ nằm trong sự kiểm soát của hội.
Hắn biết người đơn giản như Lâm Thắng sẽ không nghĩ đến vấn đề này, không nhắc rõ để cho Lâm Thắng cảm thấy mình đang lợi dụng cô nàng Giang Như Nguyệt, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.
Dù đã biết trước được kết quả!
Lâm Thắng gật đầu, tình cảnh của Giang Như Nguyệt đang rất nguy hiểm, hắn cần phải ở bên bảo vệ cô nàng.
“Giờ tôi sẽ đi qua chỗ những đứa trẻ! Đến khoảng trưa cậu hãy đến nơi đó. Những thành viên khác của hội cần thuốc của cậu!” Ôn Vũ Đại nói.
“Vậy thì hẹn trưa mai!” Lâm Thắng đứng dậy nói.
Sau đó Ôn Vũ Đại đã biến mất khỏi căn nhà, Lâm Thắng cũng rời khỏi đây về khách sạn đang thuê.
Nhẹ nhàng đi vào phòng, ba cô gái đã chìm vào giấc ngủ sâu, Lâm Thắng ngồi trên giường suy nghĩ tiếp.
Giờ hắn cần đón Sở Minh Ngọc đến đây một cách nhanh nhất, sự thông minh của chị ấy rất thích hợp ngồi vị trí lãnh đạo thương hội. Kinh nghiệm kinh doanh cũng có thể sẽ nghĩ ra những thứ có ích cho hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Vũ Đại đã đến Thần Kiều, điều tra thương hội đó sẽ không mất nhiều thời gian, cùng lắm là một ngày. Có khi đến tối sẽ ra tay luôn được.
Như vậy Sở Minh Ngọc cần ở đây trước hôm sau để tiếp nhận và quản lí những thứ trong thương hội đó, hắn có thể tiếp nhận nhưng không muốn lộ mặt cho những người khác biết sự tồn tại. Ôn Vũ Đại và những thành viên sát thủ cũng không thể lộ ra ngoài, rất nguy hiểm.
Lâm Thắng đứng dậy suy nghĩ, xe yêu thú vừa đi vừa nghỉ ở các thành trên đường mất khoảng hơn mười tiếng để đến được thành cấp trung Hoành Phương này.
Tốc độ chạy của hắn nhanh hơn chiếc xe rất nhiều nhưng để ổn và được dài lâu thì chỉ có thể nhanh hơn gấp đôi hoặc gấp ba..cũng có nghĩa hắn chỉ mất ba hoặc bốn tiếng để chạy về đến thị trấn đón Sở Minh Ngọc.
Cả đi cả về mất khoảng sáu đến tám tiếng, giờ mới hơn nửa đêm nên xong việc sẽ đúng lúc trời vừa sáng hôm nay.
Lâm Thắng nhìn ba cô gái đang ngủ, lúc hắn dẫn Giang Như Nguyệt về đây chắc chắn sẽ bị những thế lực trong thành biết, bao gồm cả vệ binh.
Ôn Vũ Đại đã nói giờ không có kẻ dám nào động đến thiếu nữ ngay nên hôm nay sẽ an toàn, hắn có thể đi đón Sở Minh Ngọc mà không cần quá lo.
Nhíu mày suy nghĩ một thời gian rồi hắn vẫn quyết định đi đón Sở Minh Ngọc! Cố gắng về đến đây lúc trời vừa sáng!
Ra ngoài, đóng cửa, xuống đường và bắt đầu hành động.
...
Lúc này, trong một căn phòng bí mật của Đông gia.
Có tám người đang ngồi ở dưới này, đây đều là các nhân vật chủ chốt của bốn gia tộc, Phạm gia, Đông gia, Quan gia và Lý gia.
“Quan Hành, Lý Văn và Lý Lang được người của học viện Thanh An phát hiện đ·ã c·hết ngoài thành, Giang Như Nguyệt vẫn còn sống về đến Giang gia! Kế hoạch làm những khế ước đất của Giang gia thành vô chủ đã thất bại!” Gia chủ Đông gia nói, ông ta tên là Đông Nam.
“***!! Làm đến vậy rồi còn thất bại ở phút cuối, tức thật chứ!!” Gia chỉ Phạm gia đập bàn nổi nhận, ông ta chính là Phạm Cường.
“Người g·iết ba người họ chính là thanh niên đã xuất hiện ở bên cạnh Giang Như Nguyệt đêm nay, nghe thám tử báo hắn phát ra khí thế không kém Kim Đan trung kì!” Gia chủ của Quan gia tên Quan Trường nói.
“Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào với số khế ước đất này, chúng đã mất tác dụng, binh vệ sẽ cấp lại khế ước khác cho Giang Như Nguyệt!” Gia chỉ Lý gia nói, ông ta tên Lý Dương.
Lý Dương vừa nói xong thì tất cả nhìn về phía hai người ngồi ở đầu bàn.
Đó là hai ông già, cũng là hai chiến lực Kim Đan hậu kì của Phạm gia và Đông gia.
“Chỉ có thể chờ! Lúc này không thể ra tay với Giang Như Nguyệt. Mấy tên đội trưởng đang muốn tìm sơ hở để hành động lắm đấy!” Đông Quang mở miệng.
“Không động Giang Như Nguyệt thì động những kẻ khác. Tên thanh niên đó là mục tiêu hàng đầu, còn lại hãy chèn ép đe dọa những nhân viên trong cửa hàng của Giang gia rời đi, không để cho chúng kinh doanh tiếp!” Phạm Chính nói.
“Cứ như vậy mà hành động!”
“...”