Chương 114: Chuẩn bị!
Chuyện gì đang xảy ra???
Lâm Thắng đứng ở trên đường nhìn lên trời một cách không hiểu.
Ôn Vũ Đại đã biến mất trong tầm cảm nhận, không biết ông ta đi đâu rồi?!
“Sao tự nhiên sấm chớp vang dội thế này!!!”
“Trời sắp mưa??”
“Vừa trăng còn rất sáng mà!”
“...”
Những người trên đường phố cũng bị bất ngờ bởi sự thay đổi bất chợt của thời tiết, nhao nhao nhìn lên trời xem xét.
Ầm! Ầm!
Tiếng sấm vẫn vang lên liên tục, mức đồ ngày càng dày thêm, cả bầu trời đã chìm trong mây đen.
“Không phải mưa đâu! Có người đang độ kiếp đấy!!!”
Có người kiến thức cao thâm mở miệng giải thích, ánh mắt hâm mộ nhìn lên bầu trời.
!!!!
Một đống người tu luyện nghe được thì đã hiểu ra.
“Từ Anh Thai đỉnh cao lên cảnh giới tiếp theo mới bắt đầu có độ kiếp! Trong thành có cao thủ lên Thần Kiều sao?? Thành chủ? Viện trưởng học viện hay một thế lực nào khác?!”
“Chưa chắc là người trong thành, ai đó đi ngang qua độ kiếp thì sao?!”
“Dù đâu đi nữa người đó chính là cao thủ, chúng ta chỉ có thể ngước nhìn!”
“...”
Một đống Tụ Khí, Chân Linh, Kim Đan gật đầu đồng ý.
Nghe một lượt Lâm Thắng đã hiểu hết rồi, Ôn Vũ Đại đang độ kiếp lên Thần Kiều! Hắn biết mấy cảnh giới ru luyện nhưng lại không biết có cả độ kiếp nữa đấy!
Trong lòng hắn có chút tò mò, cảnh tượng đó trông như thế nào nhỉ??
“Đi xem là biết liền!” Lâm Thắng lẩm bẩm rồi nhảy lên mái nhà, phóng nhanh về hướng bên ngoài thành.
Trên đường đi hắn phát hiện cũng có rất nhiều người đang hướng về phía ngoài thành, đa số là Kim Đan, Chân Linh thấp quá không đi, Anh Thai thỉnh thoảng mới thấy.
Ong!!!
Lúc này trên đầu hắn bỗng xuất hiện một màn sáng, chỉ sau mấy giây nó đã bao phủ cả tòa thành, khổng lồ không thấy điểm cuối.
“Trận pháp?!” Lâm Thắng vừa chạy nhanh vừa quan sát, đây là lần đầu hắn thấy loại trận pháp bao trùm thế này, liệu có cản được sấm sét không?!
Năm phút sau, hắn đã đến cổng thành, bật hết tốc chạy nên mới nhanh được như vậy.
Lúc này ở đây đang chật kín người, ào ào đi ra ngoài thành để xem độ kiếp.
Hắn không nghĩ đến lại có nhiều người tò mò đến như vậy.
Nhảy xuống dưới đường đi theo dòng người ra ngoài, chỉ mấy phút sau đã đến một nơi mà tất cả đang tập trung.
Chỗ này cách tòa thành chỉ 5km, nhìn một vòng xung quanh ước chừng khoảng ba bốn trăm người đã đứng đây.
Nhìn thẳng về phía trước hắn bỗng thấy có hơn mười người riêng biệt với tất cả, không ai ở phía sau đi lên đứng cùng hàng với bọn họ.
Lâm Thắng nhìn chăm chú vào đó, những bảng thông tin hiện ra.
[ Tên: Ngô Phúc Long]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 188 ]
[ Cấp độ: Anh Thai hậu kì (Siêu Tuyệt)]
[ Chú: Thành chủ thành cấp trung Hoành Phương! ]
/
[ Tên: Lữ Hải Chiến]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 167 ]
[ Cấp độ: Anh Thai hậu kì (Siêu Tuyệt) ]
[ Chú: Viện trưởng Học Viện Đại Phương!]
/
[ Tên: Tứ Kim Thiền]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 155 ]
[ Cấp độ: Anh Thai đỉnh cao (Siêu Tuyệt)]
[ Chú: Viện trưởng Học Viện Thanh An! ]
/
[ Tên: ]
[...]
[ Cấp độ: Anh Thai trung kì (Siêu Tuyệt)]
[ Chú: Phó hội Thương Hội ...]
/
[ Tên: ]
[...]
[ Cấp độ: Anh Thai sơ kì (Cao Siêu) ]
[ Chú: Phó hội Thương Hội ...]
/
[...]
[ Kim Đan đỉnh cao (Cao Siêu) ]
[...]
Ánh mắt Lâm Thắng ngưng lại khi thấy được thông tin của mấy người đứng trước đó.
Thành chủ, viện trưởng, người phụ trách thương hội...toàn nhân vật có máu mắt.
Giờ đây hắn phải đánh giá lại thực lực của tòa thành này, nhiều cao thủ chưa được biết đến lắm, sáu gia tộc lớn...chưa là gì cả.
Lâm Thắng hít sâu một hơi, mình đã quá coi thường rồi, thực lực hiện giờ của bản thân vẫn chưa đủ!
Ầm!! Ầm!!
Những tiếng sấm lại vang dội khắp trời.
Lâm Thắng lấy lại tinh thần nhìn về phía xa xa, ở đằng đó có Ôn Vũ Đại, nếu ông ta độ kiếp thành công thì mình sẽ có một Thần Kiều?!
Lúc đó dù mình không có đủ thực lực vẫn có thể bớt được một đống áp lực!
Nhất định phải thành công!!
Ầm ~ Ầm ~ Đùng!! Đùng!! Đùng!!
Ba đạo sấm sét bỗng đánh xuống một khu vực xa xa khoảng 5km phía trước, bầu trời lóe sáng chói mắt.
Ôn Vũ Đại đang ở đó!
Sau khi ba đạo sấm sét đánh xuống thì tầng mây đen trên trời lấp lóe từng tia chớp như đang chuẩn bị cho đợt tiếp theo.
Đùng!!! X6
Đợi tiếp theo đánh xuống tập sáu đạo, Lâm Thắng thấy mà đổ mồ môi, trông quá đáng sợ.
Không biết ông ta có chịu được không!
Đợt thứ hai kết thúc bầu trời lại chớp lóe rầm rầm lâu và cuồng bạo hơn trước.
Mấy phút sau...
Ầm! Đùng!!! X9
Đợi thứ ba tận chín đạo sấm sét đánh xuống.
Lâm Thắng đang nghĩ Ôn Vũ Đại có còn nguyên vẹn không, hay thành tro mất rồi...
Tiếng sấm trên trời bắt đầu nhỏ dần, mây đen đang tản bớt ở đằng xa.
Vụt!!
Hơn mười nhân vật lớn bỗng phóng về phía sấm sét đánh xuống một cách nhanh chóng.
“Xem ra kết thúc rồi!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Mấy trăm người ở đây bắt đầu bàn luận sau sự im lặng nhìn sấm sét đánh xuống.
Quá ồn ào, tiếng nói vang lên bên tai liên tục khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Đang chờ tin tức của Ôn Vũ Đại nếu không hắn quay người về rồi.
Nghĩ ông ta gặp xui vậy thôi chứ trong lòng hắn đang rất căng thẳng.
“Quay về đi!” Một giọng nói bỗng vang lên bên tai.
Lâm Thắng thở nhẹ ra, mặt không biểu cảm quay người đi vào trong thành ngay lập tức.
...
Mười phút sau.
Lâm Thắng đẩy cửa nhà của Ôn Vũ Đại ra rồi bước vào bên trong.
Vừa bước vào một bước, mắt thấy người ngồi bên trong thì sững sờ đứng tại chỗ.
[ Tên: Ôn Vũ Đại]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 74 ]
[ Cấp độ: Thần Kiều sơ kì (Truyền Kỳ)]
[ Chú: ??? ]
Một người đàn ông trông khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên bàn uống trà, người khoác bộ y phục màu nâu nhạt, mái tóc dài đen thả phía sau lưng...nhìn rất giống thư sinh.
Lâm Thắng không tin vào mắt mình, tên thì giống đấy nhưng....vẻ bề ngoài lão già đâu? Ăn mặc sơ sài cũ nát đâu??? Tên không giống với bề ngoài tí nào!!!
“Bất ngờ quá à? Mấy chục năm trước ta còn là thiên tài ở thành cấp ca...trong hội đấy!”
Ôn Vũ Đại cười khẽ nói.
“Đúng là rất bất ngờ, không nghĩ đến ông già lại thành ba mươi tuổi chỉ trong một thời gian ngắn như vậy!” Lâm Thắng vừa bước vào tiếp vừa nói.
Hắn cố tình không để ý câu nói đã bị sửa lại.
“Thần Kiều có thể sống thêm một nghìn năm, ta vẫn còn trẻ, bề ngoài thế này rất hợp lí!”
Lâm Thắng kinh sợ trong lòng, sống thêm một nghìn năm...liệu mình có thể được như vậy không??
“Tiếp theo định làm như thế nào? Định hành động luôn? Ta khuyên cậu nên tổ chức hội trước, có một thế lực làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!” Ôn Vũ Đại nhìn Lâm Thắng nói.
“Có lẽ nên làm như vậy, anh đã từng có tổ chức rồi nên nhờ anh bày giải pháp tốt!” Lâm Thắng hít một hơi rồi nói.
Tỉnh táo suy nghĩ mọi thứ biết được cho đến bây giờ hắn nhận thấy mình cần lắng đọng tâm tính và kiến thức thêm rất nhiều.
“Cậu còn loại thuốc đó không?!” Ý là thuốc có thể hồi phục tàn phế mình từng dùng.
“Còn mấy trăm bình!” Lâm Thắng nói.
“***!!!” Ôn Vũ Đại trừng lớn mắt.
Loại thuốc có tác dụng đáng sợ đó có mấy bình đã cực kì chấn động rồi mà Lâm Thắng nói có tận mấy trăm bình, quá khiến người ta kinh sợ.
Loại thuốc tương tự ở thành cấp trung siêu siêu hiếm, thành cấp cao vẫn rất hiếm đấy, mang đi đấu giá có thể kiếm được hàng chục ngàn đến hàng trăm ngàn.
Mà có lẽ không đến, phải xem có tác dụng ở những cấp độ tu luyện nào, càng cao càng đắt tiền.
“Bình tĩnh bình tĩnh!”
Lâm Thắng bị giật mình bởi Ôn Vũ Đại bỗng hét lên, hắn cũng đã biết HP cấp C của mình siêu quý, dám nói ra vì đã có thể tin được nhau.
“Cậu rơi vào bí cảnh của siêu Đan Sư à!” Ôn Vũ Đại than thở.
Lâm Thắng từ chối cho ý kiến.
Sau đó Ôn Vũ Đại lấy tấm phù truyền tin ra thì thầm mấy phút.
“Ngày mai cậu cần phải tốn mấy chục bình thuốc đấy! Có nỡ không?” Ôn Vũ Đại cất phù nhìn Lâm Thắng nói.
“Không sao, nếu có thể dùng hết thì càng tốt!” Lâm Thắng nói.
Hắn nghĩ, dùng hết hơn hai trăm bình cấp C trong túi hệ thống thì chẳng phải mình sẽ có mấy chục cao thủ sao? Dùng vào chỗ tốt không hề tiếc tí nào!
Hết sẽ lại có thôi, chỉ cần chém yêu thú liên tục.
....