Chương 116: !
Hơn ba giờ sáng, trong thị trấn.
(Ghi giờ để dễ xác định thời gian nào, dị thế giới trong truyện không có giờ cụ thể:v )
Một bóng người lao vụt từ ngoài vào mà không ai hay biết, bóng người này băng qua từng mái nhà không gây một tiếng động.
Gia đình bị giẫm phải vẫn an yên ngủ ngon mộng đẹp.
Sau một quãng đường dài bóng người đã dừng lại ở trên một tòa nhà hình tròn, leo đến cửa sổ của căn phòng nào đó rồi đẩy mạnh vào.
Oạch!!!
Tiếng khóa cửa sổ bị gãy vang lên.
Vù!!!
Người đang nằm trên giường trong phòng bỗng bật dậy lao về phía bóng người vừa nhảy vào từ cửa sổ.
Một tia sáng lóe lên, đó là một thanh kiếm sắc bén trong đêm tối.
“Em đây!!!”
Lâm Thắng đứng yên bên cửa sổ đưa tay cầm nhẹ vào thanh kiếm rồi lên tiếng nói.
Ánh trăng chiếu vào, thần thức và ánh mắt của Sở Minh Ngọc đã nhìn rõ được người đột nhập vào phòng mình.
“Sao em lại ở đây lúc này?!”
Sở Minh Ngọc sửng sốt hỏi, tay thu kiếm lại, mắt nhìn hắn tràn đầy không hiểu, còn có chút mừng rỡ...
“Em sẽ giải thích sau, bây giờ em cần chị đi theo em đến một thành cấp trung!” Lâm Thắng đưa tay sờ vào má Sở Minh Ngọc nói.
“Được, đợi chị một chút, viết lời nhắn cho hai cô nàng kia!” Sở Minh Ngọc đồng ý ngay, không biết chuyện gì nhưng vẫn hiểu được hắn đến vào thời gian này thì cực kì gấp.
Làm một cô gái thông minh phải biết đọc tình huống. Hơn nữa cô không còn nhìn thấy sự vui tươi với mọi thứ như thường ngày trong mắt hắn, thay vào đó là sự căng thẳng, có thêm chút lạnh lùng.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!
Lâm Thắng gật đầu đi đến bàn ngồi xuống.
Chạy nhanh liên tục hơn ba tiếng đồng hồ khiến chân hắn đang nhức nhưng vẫn trong tầm chịu được.
Và một phút sau, Sở Minh Ngọc đã viết lời nhắn xong rồi đi đến trước mặt.
“Chị xong rồi, chúng ta đi thôi!” Cô nàng nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy tình cảm nhìn hắn.
“Chị lên đây!”
Lâm Thắng hơi hơi cười với Sở Minh Ngọc rồi đứng dậy quay lưng hạ thấp người xuống.
Sở Minh Ngọc hiểu ý và leo lên lưng hắn ngay, cả nửa người trước dán chặt vào, tay vòng qua ôm lấy cổ.
Sau đó Lâm Thắng nhảy ra khỏi cửa sổ tiếp tục chạy nhanh, Sở Minh Ngọc yên lặng nằm trên lưng ngắm nhìn cảnh tượng lướt qua mắt.
...
Trời tờ mờ sáng.
Mạc Uyên dậy đầu tiên, cô nàng liếc nhìn xung quanh một lượt rồi cẩn thận xuống giường, tránh làm hai thiếu nữ thức giấc.
Lâm Thắng không có ở đây Mạc Uyên hiểu được hắn đang bận làm gì đó quan trọng, việc chăm lo sẽ do cô đảm nhiệm.
Cô đến bên giường của Giang Như Nguyệt, thương tiếc nhìn thiếu nữ một lát rồi đi ra khỏi phòng.
Hai mươi phút sau, Mạc Uyên quay lại với một mâm đồ ăn trên tay.
Lúc này Lâm Ngọc Linh đã tỉnh lại, thiếu nữ ngồi trên giường ngẫm nghĩ gì đó,
Thấy Mạc Uyên đi vào thì nhìn sang, hai người nhìn nhau hiểu ý yên lặng không hề lên tiếng.
Thiếu nữ Lâm Ngọc Linh xuống giường sửa sang lại quần áo đầu tóc, Mạc Uyên đi đến gấp gọn chăn gối lại.
Ẽo ~
Tiếng cửa phòng mở bỗng vang lên.
Hai cô nàng nhanh chóng quay sang nhìn, mặt hiện lên vẻ vui mừng ngay lập tức bởi thấy người đi vào chính là Lâm Thắng và Sở Minh Ngọc.
Sở Minh Ngọc đã được Lâm Thắng dặn phải yên lặng nên cô chỉ mỉm cười gật đầu với hai chị em thay cho chào hỏi.
Lâm Thắng đi đến ôm Mạc Uyên và Ngọc Linh vào lòng một cái rồi buông ra cho ba cô gái bên nhau, hắn ngồi xuống ghế cho đôi chân đang đau nhức được nghỉ, trên trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi mệt mỏi.
Ba cô nàng đứng tụm lại với nhau, định mở miệng thì thầm thì bỗng dừng lại, quay người nhìn sang giường của Giang Như Nguyệt, Lâm Thắng cũng nhìn sang.
Chỉ thấy cơ thể thiếu nữ trong chăn động một chút rồi hai mắt từ từ mở ra.
“Em sao rồi?!” Mạc Uyên nhanh chóng đi đến hỏi thăm.
Lâm Thắng và Lâm Ngọc Linh cũng đi đến quan tâm, Sở Minh Ngọc không biết thiếu nữ là ai nhưng thấy tình trạng không ổn cũng đến quan tâm xem xét.
Giang Như Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn bốn người, ánh mắt đờ đẫn, vài giây sau thì đỏ lên, hai dòng nước bắt đầu trào ra.
Thấy vậy bốn người cảm giác rất thương xót trong lòng, tinh thần của thiếu nữ đang cực kì bất ổn.
Lúc này cần phải có người an ủi thiếu nữ.
“Anh hãy an ủi em ấy đi, giờ em ấy chỉ có thể dựa vào anh thôi!” Mạc Uyên đến nói thầm bên tai Lâm Thắng.
Hắn nhìn cô nàng rồi nhẹ gật đầu, ngồi xuống giường cầm lấy tay của thiếu nữ. Rất lạnh và cứng.
Mạc Uyên thương cảm, cô kéo Lâm Ngọc Linh và Sở Minh Ngọc đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì thế Uyên? Cô bé đáng thương đó là ai?!” Sau khi ra đến hành lang Sở Minh Ngọc mở miệng hỏi.
Mạc Uyên than nhẹ một tiếng rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Trong phòng.
Lâm Thắng ngồi trên giường, hắn đã ôm Giang Như Nguyệt vào lòng, lúc nào thiếu nữ đang nắm chặt lấy áo hắn gào khóc, tiếng khóc làm cho người ta cực kì thương tiếc.
Mới đầu thiếu nữ chỉ chảy nước mắt, dần dần chuyển sang thút thít khiến Lâm Thắng cảm thấy khó, xong rồi từ thút thít đã sang nức nở thành tiếng, hắn đành phải đỡ thiếu nữ dậy ôm vào trong ngực, sau đó thành tình trạng như bây giờ.
Không biết nói lời nào để an ủi nên chỉ còn cách dùng hành động.
Mười phút sau, tiếng khóc của thiếu nữ đã nhỏ dần, hai mắt đỏ lử đã sưng lên.
“Anh, em cần phải về, ông và mọi người đang chờ em đưa tiễn!” Giang Như Nguyệt nằm trong ngực Lâm Thắng mở miệng nói.
Giọng đã bị khàn do gào khóc một thời gian, hắn nghe mà cảm thấy đau lòng.
“Được, anh đưa em đi!” Lâm Thắng nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh!”
Giang Như Nguyệt ngồi thẳng dậy, miệng hơi mỉm cười nói.
Lâm Thắng biết đây chỉ là gắng gượng thôi, ánh mắt đờ đẫn của cô nàng đã nói lên tất cả.
Thiếu nữ đưa chân xuống giường xỏ giày vào rồi đứng lên, Lâm Thắng ở bên cạnh đỡ lấy hai bên vai.
Bước đi được vài bước, Lâm Thắng cảm thấy có vẻ ổn thì buông tay ra định khoác lên người thiếu nữ thêm chiếc áo nhưng bỗng nhiên cô nàng ngã khụy xuống khiến hắn hết hồn vội vàng ôm đỡ lấy.
“Em thật vô dụng...!”
Thiếu nữ lại nức nở chảy nước mắt.
Bây giờ Giang Như Nguyệt cảm thấy mình nên đi c·hết, sống để làm gì nữa chứ, quá vô dụng. Đến sức để đứng thôi mà còn không có thì có thể làm được gì tiếp.
Lúc này ba cô gái đi vào bên trong, Sở Minh Ngọc đã hiểu chuyện gì xảy ra, lòng cực kì thương xót.
Và cũng nhớ đến Lâm Thắng không phải là loại ngoài biết dùng lời để an ủi, làm chỗ dựa thì được.
Thế nên ba người đi vào định nói những lời an ủi thiếu nữ.
Lâm Thắng đỡ Giang Như Nguyệt lên ghế, trải qua một phen tận tình khuyên bảo của ba cô gái, lấy hắn làm chỗ dựa thì thiếu nữ đã khá hơn nhiều.
Hắn có nhắc nhất định sẽ báo thù, cô nàng nghe được điều này trong lòng đã có quyết tâm. Lâm Thắng đã tốn sức làm cho mình nhiều đến như vậy mà ở đây khóc lóc bỏ cuộc đúng là ngu ngốc.
Ăn sáng xong sức khỏe được hồi phục hơn nửa, Giang Như Nguyệt nhanh chóng về nhà của mình, theo sau là bốn người Lâm Thắng đi giúp đỡ.
Nhưng cả quá trình thiếu nữ đã tự ôm hết việc, không cho họ động tay bởi việc này là việc bản thân nhất định phải tự làm.
Bốn người tôn trọng ý kiến và đứng ở gần Giang Như Nguyệt để canh chừng, có gì không ổn sẽ hành động ngay.
Tất cả xác đã được thiêu và gửi vào trong tử đường của Giang gia, bình thường chỉ có dòng chính được mang vào nhưng Giang Như Nguyệt đã đặt hết ở bên trong.
Thiếu nữ làm theo đúng quy trình đưa tang của thế giới này xong rồi quỳ gối mãi ở trong tử đường.
Trong lúc này binh vệ có việc phải bàn giao nhưng đã bị bốn người Lâm Thắng cản lại, có thể giao cho hắn hoặc đợi một thời gian sau.
Giang Như Nguyệt đang rất cần được yên lặng.
...