Chương 113: Chữa khỏi!
Trong một khách sạn nào đó.
Lâm Thắng nhẹ nhàng đặt Giang Như Nguyệt lên giường và đắp chăn cho thiếu nữ.
“Hai em cũng nghỉ ngơi đi!” Hắn nói với hai chị em Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang lo âu đứng ở sau.
“Anh đừng làm quá sức nhé!” Mạc Uyên đi lên ôm lấy hắn nhẹ nhàng nói.
“Anh biết rồi!” Lâm Thắng cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nàng.
“Anh nhất định phải trả thù cho chị Nguyệt đấy nhé!” Lâm Ngọc Linh nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Anh sẽ cố hết sức!” Lâm Thắng cũng cho thiếu nữ một cái ôm.
Sau đó hai chị em đã lên giường ngủ, lúc này Lâm Thắng bước chân đến ngồi xuống bên giường của Giang Như Nguyệt, ánh mắt trầm trọng ngắm nhìn thiếu nữ đang có biểu cảm khó chịu trên mặt, từng hình ảnh nhìn thấy trong hôm nay lướt qua.
Qua một thời gian, hắn lấy một chiếc trâm cài tóc từ trong túi hệ thống ra cắm lên tóc của thiếu nữ. Làm xong thì hắn đứng dậy mắt trở nên lạnh lùng và bước ra bên ngoài.
Hắn xuống đường lớn rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ ở bên cạnh, đi thẳng đường khoảng một trăm mét rồi đứng trước một căn nhà.
Ầm! Ầm!
Lâm Thắng đưa tay lên đập mạnh vào cửa, dù không lễ phép nhưng giờ không phải là lúc để ý nó.
“Ai vậy!”
Qua vài giây sau một tiếng nói vang lên từ trong nhà, ánh sáng cũng được bật bên.
Kẽo!!!
“Có chuyện gì mà nửa đêm rồi còn làm phiền ông già này?!” Ôn Vũ Đại mở cửa ra, thấy người đứng ngoài là Lâm Thắng thì không hiểu mở miệng hỏi.
“Giang gia đã bị diệt!” Lâm Thắng mở miệng nói, giọng có chút nặng nề.
“Đi vào đã!” Ôn Vũ Đại nhíu mày, đứng sang bên cạnh cho hắn đi vào bên trong.
Lâm Thắng không nói gì nhấc chân đi vào đến bàn ngồi xuống.
“Mọi chuyện là như thế nào?!” Ôn Vũ Đại ngồi xuống đối diện nghiêm túc hỏi.
Lâm Thắng bắt đầu kể ra những chuyện hắn được trải nghiệm từ lúc chiều tối.
“Như vậy bốn gia tộc đã ra tay trước dự tính của cậu! Cảm giác như thế nào?!” Ôn Vũ Đại nghe xong không có biểu cảm gì.
“Lạnh lẽo! Tàn nhẫn!” Lâm Thắng nắm chặt tay trầm giọng nói.
“Nó rất bình thường, chỉ có những người chưa trải sự đời như cậu mới cảm thấy vậy!” Ôn Vũ Đại cười nhạt nói.
Thương tiếc? Đau lòng? Tức giận? Không hề có!
Lâm Thắng không nói gì, lời của Ôn Vũ Đại không sai.
“Thế cậu định làm gì tiếp theo?!” Ôn Vũ Đại liếc nhìn Lâm Thắng nói.
“Giết!!” Lâm Thắng ngẩng đầu lên nhìn Ôn Vũ Đại, ánh mắt rét lạnh như một con sói hung tàn.
“Cậu đang bị phẫn nộ che đầu óc đấy!” Ôn Vũ Đại nhìn thẳng hắn, ánh mắt rất bình thản.
Lâm Thắng từ từ bình tĩnh lại, cảnh tượng những xác c·hết cứ hiện lên trong đầu khiến sự tức giận tràn ngập khắp tâm trí, rất khó chịu, rất muốn cầm kiếm đi chém g·iết...
“Muốn g·iết hết chúng nhỉ?! Không có vấn đề gì, còn rất đơn giản, cứ cầm kiếm lên rồi đi, xong việc sẽ hết tức hết hận!”
“Chuyện này không có đúng sai, chỉ có ai mạnh hơn thôi! Tất cả đều biết điều này khi nhận thức được sự tàn khốc của thế giới, vậy nên chém g·iết lẫn nhau là điều rất hiển nhiên!”
“...”
...
Ôn Vũ Đại lạnh nhạt nói một đống lời nghe mà khó chịu, nhưng chúng đã lọt hết vào tai của Lâm Thắng.
Lúc này trong nhà rất yên lặng, Ôn Vũ Đại đã nói xong, cầm li trà lên uống, Lâm Thắng ngồi im tại chỗ không biết suy nghĩ gì.
“Làm thế nào để có thể tin tưởng một người lạ tuyệt đối?!” Lâm Thắng bỗng hỏi.
Ôn Vũ Đại sững sờ, tự nhiên hắn hỏi điều này để làm gì?!
“Có hai cách để tin một người lạ! Cách thứ nhất là để cho người đó thề với trời không phản bội. Cách thứ hai là hai bên lập một khế ước bằng tính mạng, nội dung cũng là tuyệt đối tin tưởng không phản bội nhau! Người nào làm trái lời thề hoặc khế ước đều sẽ bị sét đ·ánh c·hết!”
Không hiểu nhưng ông ta vẫn trả lời Lâm Thắng.
“Chúng ta lập một khế ước đi!” Ánh mắt Lâm Thắng lóe lên nhìn Ôn Vũ Đại nói.
“Để làm gì?!” Ôn Vũ Đại nhíu mày hỏi.
“Chuyện tôi có khả năng lúc chiều tối tôi nói!” Lâm Thắng suy nghĩ rồi nói.
“Chuyện có khả năng...chữa khỏi cho ông già này??” Ôn Vũ Đại trợn to mắt, ông ta đã nhớ lại cuộc nói chuyện làm người ra kinh ngạc lúc chiều.
“Đúng vậy, nhưng không chắc chắn một trăm phần trăm. Dù không chắc chắn tôi vẫn phải cần được giữ bí mật!”
Ôn Vũ Đại rơi vào trong suy nghĩ, không chắc chắn một trăm phần trăm giống như chỉ là thử nghiệm...
“Thôi, ông già này không còn gì cả, thử thì thử! Cậu muốn lập khế ước như thế nào?!” Ôn Vũ Đại quyết định nói, ánh mắt kiểu liều ăn nhiều.
“Tôi sẽ không hại và không bắt ông đi làm những chuyện không muốn. Còn ông sẽ không để lộ bất kì bí mật nào của tôi, trung thành với tổ chức sát thủ nếu được chữa khỏi thành công!”
Lâm Thắng mở miệng nói, điều này đã được hắn suy nghĩ từ trước. Ít nhưng quyết định rất nhiều thứ.
“Được, làm luôn!”
Sau đó Ôn Vũ Đại lấy giấy bút ra viết một tờ khế ước với nội dung Lâm Thắng vừa nói.
“Chỉ đơn giản như thế này??” Lâm Thắng thấy mà ngây người.
“Đúng, đơn giản như vậy thôi. Chỉ cần viết ‘Lập khế ước dưới sự chứng giám của trời, đánh đổi bằng tính mạng..’ sau đó ghi nội dung và kí tên bằng máu là được!” Ôn Vũ Đại nói rất bình thường.
Lâm Thắng còn tưởng phải chuẩn bị rất hoành tráng, vẽ hoa văn, lời khấn trời đất, hiến tế,...có tinh thần móc tiền mua đồ luôn rồi...ai ngờ chỉ cần đúng một tờ giấy.
“Thế giới huyền huyễn đúng là rất huyền huyễn!”
“Kiểm tra một lượt xem có vấn đề gì không! Không có thì chúng ta sẽ kí tên bằng máu!” Ôn Vũ Đại đưa tờ giấy cho Lâm Thắng.
“Ổn rồi!” Lâm Thắng kiểm tra một lượt rồi gật đầu nói.
Hai người nhanh chóng rạch tay viết tên của mình lên tờ khế ước, ba giây sau đó tờ khế ước bỗng bay lên không trung và bị tan biến dần.
Lâm Thắng rất kinh ngạc với một màn này, không cảm thấy cơ thể có gì khác thường cả.
“Tiếp theo làm gì nào?!” Ôn Vũ Đại nói, ông ta đang rất tò mò bước kế.
Lâm Thắng lấy lại tinh thần rồi lấy bốn bình HP từ trong túi hệ thống ra đặt lên trên bàn. Cấp độ theo thứ tự là F-E-D-C, hồi 10-20-30-40% HP!
“Những dịch màu đỏ này chữa khỏi tàn phế được sao?!” Ôn Vũ Đại nhìn chăm chú vào chúng trên bàn.
“Không biết, dịch này có thể chữa được thương thế bình thường, thương nặng như tàn phế chưa thể bao giờ!” Lâm Thắng nói.
“Dùng như thế nào!”
“Mỗi lọ có từng cấp độ khác nhau! Ông hãy thử bình này trước!”
Lâm Thắng đưa cho Ôn Vũ Đại bình cấp F đầu tiên.
Ôn Vũ Đại nhận lấy rồi mở nắp ra ngửi, không mùi gì lạ. Sau đó ngửa đầu lên dốc thẳng vào miệng, không có vị gì, như nước bình thường nhưng hơi đặc.
Đang định nói chẳng có tác dụng gì thì một loại năng lượng bỗng bùng nổ trong cơ thể khiến ông ta cảm giác rất thoải mái.
“Năng lượng sinh mệnh!!” Ôn Vũ Đại kinh ngạc kêu lên.
“Thế nào? Có tác dụng không?” Lâm Thắng vội vàng hỏi.
“Đan điền vẫn phế, không có tác dụng! Nhưng sức sống được tăng lên một phần nhỏ! Loại dịch sinh mệnh này cậu lấy được từ đâu?!” Ôn Vũ Đại hỏi.
“Trong một bí cảnh!” Lâm Thắng trả lời.
“Rất giống sự kết hợp của Thọ Đan và Thương Đan!”
“Có lẽ là vậy, còn ba bình, tác dụng của chúng mạnh hơn lọ vừa uống, ông hãy thử xem!”
“Ok!”
Sau đó, lọ cấp E, hồi 20% HP, vẫn tăng một ít sức sống nhưng đan điền của Ôn Vũ Đại vẫn phế. Đến lọ D – 30% vẫn vậy.
Hàng C – 40% Lâm Thắng bắt đầu căng thẳng, lọ này mà không có tác dụng nữa thì kế hoạch lâu dài của hắn sẽ tan biến.
Ực!
Ôn Vũ Đại uống vào, Lâm Thắng nhìn chằm chằm.
!!!
Bỗng ông ta căng cứng người và trợn to mắt lên, ánh mắt hiện vẻ vui mừng tột độ.
“Có tác dụng!! Có tác dụng rồi!! Đan điền đang được chữa trị từ từ!” Ôn Vũ Đại hưng phấn lên.
Lâm Thắng giật mình rồi hưng phấn theo...sau đó nhớ ra gì đó rồi nhanh chóng lấy thêm hai lọ HP cấp C ra.
“Uống thêm hai bình này, một bình vẫn chưa đủ đâu!”
Ôn Vũ Đại không chần chờ tí nào, uống hết ngay lập tức.
Một bình là 40% chưa đủ, hai bình cũng chỉ có 80% chưa hoàn mỹ, ba bình thừa 20% nhưng không sao cả.
Dưới sự nhìn chăm chú của Lâm Thắng thì Ôn Vũ Đại đang ngồi xuống đất nhắm mắt cảm nhận sự quay về của sức mạnh, không khí trong phòng rung động khắp cả.
Khí thế trên người ông ta ngày một tăng cao, Lâm Thắng cảm thấy đã vượt qua mình rất nhiều.
Khoảng năm phút sau, khí thế trên người Ôn Vũ Đại đang tăng mạnh bỗng nhiên dừng lại như đã đạt đến đỉnh điểm.
Tưởng đã xong thì thấy sắc mặt của Ôn Vũ Đại thay đổi một cách nhanh chóng, hiện lên vẻ hoảng sợ rồi xông ra ngoài ngay lập tức.
Lâm Thắng ngây người không hiểu chuyện gì, nhấc chân nhanh chóng chạy theo xem.
Vừa ra đến đường ập vào mắt hắn là bầu trời đang hình thành những đám mây đen khổng lồ, trong cảm nhận Ôn Vũ Đại lao về phía ngoài thành một cách nhanh chóng.
Ầm! Ầm!
Tiếng sấm sét bỗng vang vọng khắp trời và lấp lóe trong những đám mây đen.
...