Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 112: Đến Giang gia




Chương 112: Đến Giang gia

Vù!!



Lâm Thắng chạy về hướng của Giang gia theo bản đồ trong trí nhớ.



Bên dưới đường đông nghịt nên hắn phải chạy trên những mái nhà, bị thấy mặc kệ, giờ không phải lúc để ý những thứ đó.



Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh được hắn ôm lấy đặt ở hai bên vai, như thế vẫn tốt, không ảnh hưởng gì đến việc đi đường.



“Ưm...!”



Lúc này cơ thể Mạc Uyên bỗng run run lên, sau đó cô nàng mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh được hai giây thì trợn to mắt, cơ thể căng cứng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi...



“Bình tĩnh, anh đây!”



Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Mạc Uyên giật mình, nghiêng đầu lên nhìn thấy Lâm Thắng mới thả lỏng người ra, lòng đã an tâm trở lại.



“Ngọc Linh không sao chứ anh? Để em xuống được không? Đi như thế này rất vướng víu cho anh!” Mạc Uyên nhẹ nhàng nói, mắt nhìn Lâm Ngọc Linh ở bên cạnh,cô muốn xem tình hình của thiếu nữ.



“Ngọc Linh không sao! Em cứ thả lỏng ra, anh đang cần đi nhanh!” Lâm Thắng nói.



“Có chuyện gì thế anh?!” Mạc Uyên hỏi, cô nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.



“Nếu anh không nghe lầm...Giang gia đã bị diệt rồi!” Lâm Thắng trầm giọng nói.



“Sao lại....!” Mạc Uyên trợn to mắt lên khi nghe được câu đó, trong lòng rất kinh hãi.



“Như Nguyệt!!”



“Có lẽ em ấy không sao...! Anh đang chạy đến Giang gia, mọi chuyện để giải thích sau!”



“Vâng...!”



...



Giang gia, một trong sáu gia tộc có tài lực đứng hàng đầu thành cấp trung Hoành Phương.





Nhưng đêm nay, nơi đó đã xảy ra một chuyện làm chấn động cả tòa thành.



Giang gia bị người lạ xâm nhập t·ấn c·ông diệt cả nhà trong sự không biết gì của binh vệ, cuộc t·ấn c·ông chớp nhoáng diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.



Đến khi có sự chấn động vang khắp xung quanh các binh vệ mới biết mà đến nhưng rất tiếc đã chậm.



Khuôn viên của Giang gia đã hoàn toàn đổ nát, xác người nằm lê lết khắp nơi, mùi máu tươi bay khắp trong không khí. Gần một trăm người từ lớn đến bé từ già đến trẻ không còn sống sót một ai, binh vệ đi vào điều tra báo cáo như vậy.



Nhưng khi binh vệ đang xử lí hiện trường bỗng có một bóng hình xuất hiện ở cổng Giang gia, bóng hình đó cứ đứng ngơ ngác ở đó không hề bước vào bên trong.



Mấy binh vệ ra kiểm tra xem đó là ai, khi thấy rõ mặt mũi của bóng hình đó thì tất cả trở lại tiếp tục làm công việc của mình...



Lúc này, một người đàn ông trung niên bước từ trong Giang gia ra cổng và đứng bên cạnh bóng người.



“Giang tiểu thư, xin lỗi, binh vệ đến muộn, không cứu được người nào. Tài sản...đã bị chúng c·ướp hết, chỉ còn khuôn viên này!”



Ông ta hơi hơi cúi xuống nói, trong giọng có sự tức giận và áy náy.



Khải Thanh Thương đang rất tức giận, hỏa trong lòng ông ta cực kì lớn.



Thân là đội trưởng binh vệ khu vực phía Bắc nơi đây mà xảy ra chuyện cực kì lớn như thế này lại không hề hay tin gì. Chỉ đến khi có lệnh đến xử lí hiện trường mới rõ ràng tất cả.



Giang gia bị t·ấn c·ông, chắc chắn động tĩnh gây ra không hề nhỏ mà chẳng binh vệ nào nhận ra. Như thế chỉ có một khả năng, cuộc t·ấn c·ông này đã được lên kế hoạch từ trước, binh vệ tuần ở khu vực này bị điều đi ngay trước lúc đó, những người có thể ra lệnh cho binh vệ dưới quyền của ông ta mà không báo trước chỉ có bên trên.



Suy nghĩ một chút là đoán được ngay phía trên ngầm đồng ý để cuộc diệt tộc này diễn ra! CMN! Binh vệ bảo vệ đã thành quái gì rồi vậy??



Khải Thanh Thương nắm chặt nắm đấm, nghiến chặt hàm răng.



Giang Như Nguyệt không nói gì, cô cứ đứng yên tại chỗ như bức tượng, hai mắt trống rỗng như đã không còn sự sống.



Khải Thanh Thương thấy cảnh này thì càng tức thêm, có đôi khi, c·hết tất cả sẽ đỡ tàn nhẫn hơn. Tuy mất quan điểm nhưng sự thật là vậy. Chỉ còn có một người còn sống nhìn những chiếc xác của người thân đ·ã c·hết hết mới thực sự tàn nhẫn nhất.



“Giang tiểu thư, ba ngày sau tôi sẽ đưa tro cốt của tất cả bọn họ đến đây...”



Khải Thanh Thương nói rồi đi vào trong Giang gia, ông ta cảm thấy cực kì hổ thẹn khi đứng đây. Ra lệnh cho hai binh vệ trông coi Giang Như Nguyệt rồi tiếp tục thu thập manh mối.





Nơi xa ở phía sau, trên một mái nhà bỗng có ba người xuất hiện ở đây.



Lâm Thắng dừng ở trên mái nhà cuối cùng, từ xa xa hắn đã thấy được Giang Như Nguyệt đứng ở cửa nhà mình.



Trong lòng rất lo nghĩ bởi không biết tâm trạng hiện giờ của thiếu nữ thế nào.



“Anh! Đến đó đi, Như Nguyệt đang rất cần người ở bên!” Mạc Uyên đứng sau Lâm Thắng ân cần nói, Lâm Ngọc Linh cũng đã tỉnh dậy, cô nàng biết tình hình cực kì xấu nên ngoan ngoãn dựa vào lòng chị và không nói gì, ánh mắt buồn thiu nhìn bóng lưng phía xa xa.



“Đứng đây chờ anh!” Lâm Thắng nhìn hai chị em một chút rồi gật đầu mở miệng.



Mang tâm tình trầm trọng nhảy xuống đường đi đến chỗ Giang Như Nguyệt, không hề thu lại ma lực đang phát tán ra bên ngoài.



Lâm Thắng vừa nhảy xuống đường thì những binh vệ ở đó đã phát hiện ra hắn, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm.



Không chỉ có binh vệ mà còn rất nhiều người xem tình hình trong bóng tối chú ý đến.



“Đứng lại, binh vệ đang xử lí vụ án, người không liên quan mau rời khỏi!!”



Lâm Thắng không quan tâm đến binh vệ hay những người ẩn nấp trong bóng tối, vẫn cứ bước về phía Giang Như Nguyệt, ma lực trên người phân tán ra một cách mạnh hơn.



Vù!!!



Một luồng khi thế bao trùm khắp, mắt Lâm Thắng lạnh lùng liếc xung quanh một giây.



“Mau đi gọi đội trưởng!” Mấy binh vệ ở gần đó giật mình, luồng khí thế quá mạnh, sắc mặt tái đi và hốt hoảng kêu lên.



Những người xem trong bóng tối cũng giật mình khi Lâm Thắng phát ra khí thế.



Người thanh niên kia cực kì nguy hiểm!



Lúc này Lâm Thắng đã đến bên cạnh Giang Như Nguyệt, hắn không biết nói gì cho phải, đây hẳn là cú sốc cực lớn đối với thiếu nữ.



Nhẹ nhàng đưa tay đặt lên hai vai cô nàng, cứng ngắc và lạnh lẽo là điều hắn cảm nhận được trong lúc này.



Người Giang Như Nguyệt bỗng run run lên, thiếu nữ từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, mắt đối mắt khiến cho Lâm Thắng cực kì giật mình.





Thiếu nữ, không có cảm xúc gì trên mặt, hai mắt trống rỗng...như cái xác không hồn.



Trong lòng hắn nặng nề hơn, tình trạng như thế này quá tồi tệ, một sự tức giận bắt đầu nổi lên.



!!!



Đúng lúc này Giang Như Nguyệt bỗng khụy cả người xuống, Lâm Thắng sững sờ kịp đưa tay ôm lấy thiếu nữ vào lòng và nhanh chóng kiểm tra.



“Mọi thứ trên cơ thể vẫn rất ổn, chỉ bị b·ất t·ỉnh....Cú sốc quá lớn chưa thể chấp nhận được!” Lâm Thắng thở dài trong lòng, sau này thiếu nữ sẽ rất cực khổ.



“Cậu là ai? Có quan hệ gì với Giang tiểu thư?!” Giang Thanh Thương đi ra đúng lúc thấy thiếu nữ ngã vào lòng Lâm Thắng, nhanh chóng lên tiếng dò hỏi.



Trong lòng nghi ngờ về thân phận của người thanh niên này, ông ta biết tinh thần của Giang Như Nguyệt đã bị sụp đổ nhưng vẫn kiên cường đứng đó, giờ lại bỗng ngã vào lòng một người...



“Tôi...là người yêu của cô ấy!” Lâm Thắng trầm ngâm một lát rồi nói.



Khải Thanh Thương nhìn hai người không nói gì, ông ta đang suy nghĩ tính chân thật của nó.



Giờ Giang Như Nguyệt không còn thứ gì để cho người mang ý đồ bất hảo tiếp cận. Thân thể? Vẫn chỉ là một thiếu nữ, với cả thanh niên này mạnh không kém mình, có lẽ thân phận không thấp, muốn tìm gái quá đơn giản...



“Cậu thu lại khí thế đi, người của tôi không chịu được đâu!” Khải Thanh Thương nhìn hắn nói.



Lâm Thắng gật đầu thu lại ma lực, không cần thiết thể hiện sức mạnh cho những kẻ ngu ngốc biết điều nữa.



“Cậu nên dẫn Giang tiểu thư đến khách sạn nào đó nghỉ ngơi, nơi đây tạm thời không thích hợp để ở. Chúng tôi sẽ lo việc đốt tang, hậu sự còn lại cần Giang tiểu như tự mình đi làm...” Khải Thanh Thương nói tiếp.



“Tôi biết rồi!” Lâm Thắng nhìn Giang Như Nguyệt trong ngực mình mấy giây rồi ngẩng đầu trả lời, tâm tình rất phức tạp.



“Tạm thời cứ như vậy, cậu hãy chăm sóc cô ấy!” Khải Thanh Thương nói xong rồi lại đi vào bên trong.



Lâm Thắng đưa mắt theo bóng lưng ông ta thẳng vào bên trong Giang gia, lúc không chú ý không biết, vừa nhìn vào đó ánh mắt hắn căng lên, lòng có một cảm giác rất lạnh lẽo.



Hắn đang nhìn thấy gì?? Hàng chục xác c·hết được binh vệ đặt thành hàng trong khuôn viên, có người già, có người trẻ, cả...những đứa trẻ cực kì nhỏ tuổi...



Hô hấp trở nên trầm trọng, trong lòng rất rung động và cảm thấy lạnh lẽo. Đây là...sự tàn nhẫn bình thường nhất của thế giới này sao?!



...