Chương 111: Giết hết!
Cái Lương Bang, một bang phái trong thành nằm dưới sự điều khiển của mấy gia tộc lớn, chuyên xử lí những chuyện đen tối của vài người không tiện nhúng tay.
Đây cũng là nơi mà những đứa trẻ đi ăn xin trở về sau một ngày dài ở ngoài đường.
Khu vực của Cái Lương Bang rất rộng lớn và chia làm bốn khu.
Những đứa trẻ được chúng cho hết vào trong một tòa nhà bên trái, nhìn sâu vào bên trong chỉ thấy hàng chục đứa trẻ nằm lê lết dưới sàn nhà ngủ.
Tòa nhà ở khu vực bên phải là nơi ở của những tên Cái Lương Bang, ở giữa là chỗ dành cho thành viên cao tầng.
Và khu vực sau cùng được những tên thiếu gia lấy làm chỗ vui chơi.
Lúc này có hai binh vệ đi vào tòa nhà sau cùng đó, trên vai chúng đang vác hai thân hình xinh đẹp.
Người bị vác không ai khác chính là Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh, họ đã bị đ·ánh b·ất t·ỉnh rồi được mang đến đây.
“Mở cửa xuống hầm, hai hàng này được các thiếu gia dặn dò trông coi kĩ!” Tên binh vệ vác Mạc Uyên nói với một người đàn ông trung niên gầy gò đi phía sau.
“Vâng thưa ngài!” Người đàn ông gầy gò nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa căn nhà rồi dẫn hai binh vệ đi xuống một căn hầm.
Vừa xuống đến nơi ập vào mắt là một lồng sắt lớn, bên trong... có hơn mười thiếu nữ trong tình trạng rất tồi tệ.
Tất cả đều chỉ mặc một chiếc áo như khăn quấn tạm vào người, hai mắt không còn sức sống ngồi đơ ở một chỗ. Có mấy thiếu nữ trần trụi nằm dưới đất với hàng tá vết bầm tím trên người, trông là biết đã bị h·ành h·ạ một cách dã man.
Keng!!!
Nghe thấy tiếng động những thiếu nữ nhìn về phía bên này, sau đó mắt hiện lên vẻ hoảng sợ nhìn mấy người đang đi vào, co rúc lui nhanh về phía sau.
Hai binh vệ và người đàn ông gầy gò cười dâm tà nhìn một lượt trong phòng.
“Các thiếu gia có cần những hàng này nữa không Thái Bình?!” Tên binh vệ đặt Mạc Uyên xuống đất rồi nhìn về phía người đàn ông gầy gò nói.
“Thưa Phạm Quân đại nhân, các thiếu gia nói đã chơi chán rồi, các huynh đệ có thể dùng thoải mái!” Thái Bình nhếch miệng cười đáp, ánh mắt dâm hiện rõ liếc những thiếu nữ trong đây.
Các thiếu nữ bị hắn liếc run sợ rúc lại với nhau, ánh mắt tuyệt vọng không dám nhìn lên.
“Hê, vậy thì chuẩn bị cho ta hai phòng trống, hôm nay hai bọn ta phải chơi cho đã! Làm binh vệ nín lâu quá rồi, còn không thể đi đến khu xuân lâu nữa chứ!” Phạm Quân liếm môi nói.
Binh vệ bên cạnh nghe thấy có phần của mình thì mặt vui mừng rõ ra, ánh mắt không cố kỵ đánh giá tìm mồi ngon.
Lâm Ngọc Linh đã được hắn đặt nằm cạnh Mạc Uyên ở một bên.
“Phạm Quân đại nhân nên lấy ba đến bốn đứa mới có thể thỏa mãn chơi được, ngài là Kim Đan nên mấy thiếu nữ bình thường này không chịu được lâu đâu!” Thái Bình xoa xoa tay cười nhìn Phạm Quân nói.
“Ta biết, để xem nào, đứa kia, kia, kia và kia! Sau khi chuẩn bị phòng thì dẫn chúng vào!” Phạm Quân chỉ bốn thiếu nữ có sức sống hơn những người còn lại.
“Huhu...!”
“Không...”
“Tha cho ta đi....”
“...”
Bốn người bị chọn tuyệt vọng kêu lên.
“Hê, càng giãy dụa càng có hứng hơn! Chọn lấy vài đứa mà chơi đi Lý Xương!” Phạm Quân nói với binh vệ bên cạnh.
“OK!”
Sau đó Thái Bình dẫn Phạm Quân và Lý Xương đi về căn nhà chính giữa, cho hai người vào hai căn phòng trống chờ. Còn ông ta đi gọi thêm mấy người đi xuống hầm bắt những thiếu nữ đã bị chọn lên.
“Sáu đứa kia, mau dẫn lên, hai đại nhân đang chờ đấy!” Thái Bình chỉ vào sáu thiếu nữ.
“Vâng thưa bang chủ!”
Ba người đàn ông bước vào lồng thẳng đến vị trí của sáu thiếu nữ, định bắt họ đi.
“Đừng...!”
“Xin hãy tha cho ta...”
“Huhu..không...”
Mấy thiếu nữ giãy giụa khóc lóc cầu xin.
“Nhanh tay lên!” Thái Bình mặt không biểu cảm nói.
Sau đó, sáu thiếu nữ bị kéo đi ra khỏi lồng giam lên mặt đất, tiếng kêu thảm biến mất dần, chỉ còn Thái Bình ở dưới này.
Ông ta nhìn một vòng trong đây rồi bước đến bên cạnh Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh.
“Ngon thật!” Ông ta hứng lên ngay lập tức khi nhìn thấy cơ thể nở nang bị giấu kín sau những lớp vải của Mạc Uyên. Vẫn có thể nhận thấy dáng vóc hoàn mỹ dù bị che đi.
“Á!!!!”
Đúng lúc này, những tiếng hét to vang lên ở phía trên.
Thái Bình giật mình chạy nhanh ra khỏi hầm xem có chuyện gì.
Vừa đi lên ập vào mắt ông ta là một thanh niên đang cầm kiếm đứng ở trong sân, dưới chân hắn ta có ba bộ xác đã mất đầu, xung quanh là những thiếu nữ hoảng sợ ôm bụng nôn oẹ.
“Có kẻ đột nhập!” Thái Bình hét lớn lên, ánh mắt cảnh giác nhìn vào thanh niên trước mặt.
Trong mắt ông ta thanh niên trước mắt trông rất đáng sợ, khuôn mặt dữ tợn cầm kiếm đứng giữa vũng máu với ba chiếc xác.
Không cần Thái Bình hét thông báo, khi ba thiếu nữ kêu lên rất nhiều người đã tỉnh lại, từng phòng đều được thắp sáng.
Hàng loạt người cầm v·ũ k·hí chạy xuống sân từ tiếng cảnh báo của Thái Bình.
Lâm Thắng đang cực kì phẫn nộ bởi vì hai chị em b·ị b·ắt đến đây, lại còn thấy được cảnh tượng rất tàn nhẫn, những thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đã bị h·ành h·ạ đến mức sụp đổ tinh thần.
Hắn không nhịn được mà ra tay chém g·iết ba tên đang kéo họ đi đâu đó.
Cảm nhận được khí tức của Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang rất ổn ở bên dưới khiến lòng hắn an tâm phần nào. Đồng thời cũng nhận thấy những khí tức tàn tại giống y sáu thiếu nữ bên cạnh ở gần hai chị em...không cần đoán, họ đều là những n·ạn n·hân đã bị h·ành h·ạ.
Giờ hắn đã tận mắt chứng kiến kết quả của tội ác, sự tàn nhẫn của thế giới này.
Lòng đang phẫn nộ đến đỉnh điểm, ý nghĩ muốn g·iết hết những kẻ gây ra những điều đó ngày một tăng mạnh.
“Nhìn bộ dáng này của ngươi thì chắc là tình nhân của Giang Như Nguyệt nhỉ!”
Một giọng nói vang lên, Phạm Quân hạ từ trên xuống trước mặt Lâm Thắng ba mét.
Lúc này Lâm Thắng đã bị mấy chục người cầm v·ũ k·hí trong tay bao vây lại, sáu thiếu nữ sợ hãi dính vào nhau không dám động.
“Nhìn ngươi đang rất tức giận nhỉ! Để ta nói cho một tin nhé! Giang gia đã không còn trên thế gian này nữa rồi, vị tiểu thư xinh đẹp của ngươi đ·ã c·hết ở ngoài thành! Thế nào? Bất ngờ không?!” Phạm Quân cười lạnh nói, hắn không coi Lâm Thắng ra gì.
Nhưng mà,Phạm Quân vừa dứt lời....
Oanh!!!!!
Trên người Lâm Thắng bộc phát một luồng khí thế cực mạnh khiến tất cả người ở đây bị đè áp xuống đất ngay lập tức, không kịp phản ứng và ngũ giác bị mất đi đến chín phần.
“C·hết đi!”
Sát ý từ trên người Lâm Thắng tỏa ra bao trùm xung quanh, giọng nói khàn khàn nghe ghê rợn hết cả người.
Tâm thái Lâm Thắng đã bùng nổ khi nghe được lời của Phạm Quân, hắn mới vừa chuẩn bị thôi mà Giang gia đã không còn, giờ nhịn thế nào được nữa!
Vung kiếm lên chém bay đầu Phạm Quân dưới ánh mắt khủng hoảng của hắn ta.
Sau đó ánh mắt Lâm Thắng trở nên chăm chú, áp lực xung quanh bỗng trở nên mạnh hơn, và rồi..
Bành! Bành!!
Từng người ở đây bị ép thành một bãi...
Lâm Thắng đứng yên trong mấy chục giây, tất cả những người vừa đứng bao vây hắn đã không còn.
Chỉ là một đám Tụ Khí và Chân Linh, dùng ma lực đè ép c·hết ngay tức khắc.
Sáu thiếu nữ đã bị khí thế của Lâm Thắng làm ngất xỉu, đấy là hắn đã tránh họ rồi nếu không kết quả cũng trở thành bãi...
“C·hết tiệt!”
Lâm Thắng lao nhanh xuống căn hầm chỗ của Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh, xác nhận hoàn toàn không có gì đáng ngại thì nhấc bổng hai người lên, hắn muốn chạy đến Giang gia xem tình hình thế nào.
Giang Như Nguyệt...ra sao rồi, thiếu nữ có chịu được kết quả đã xảy ra không...
Sự tức giận trong lòng hắn vẫn chưa nguôi đi, ý muốn g·iết người còn rất nồng nặc…những kẻ cầm đầu giờ đang nằm ngủ an ổn...
Lâm Thắng vừa vọt lên sân thì bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bên phải của mình, hắn cảm nhận được hàng chục đứa trẻ đã dậy trong căn nhà nhưng lại không hề dám ra ngoài.
Liếc sân toàn bãi...và máu, mùi tanh nồng nặc bay trong không khí...hắn nhẹ nhàng đặt hai thân hình xuống rồi dơ tay lên.
“Hỏa Thuật!”
Ngọn lửa lao ra như một làn sóng từ tay Lâm Thắng, nó đốt hết những thứ bẩn thỉu trên mặt đất, sau vài giây ở đây chỉ còn tro bụi và mùi khét.
Xong việc hắn lại nhấc hai chị em lên và di chuyển nhanh chóng khỏi chỗ này.
Mọi thứ ở đây sẽ được hắn xử lí sau.
...