Chương 110: Gấp!
Trong thành cấp trung Hoành Phương, khoảng 11 giờ đêm muộn.
Đa phần các nơi đã tắt đèn dung nhập vào đêm tối, chỉ có đường lớn và các nơi đông đúc mới thắp đèn sáng như ban ngày.
Chuyển cảnh sang đến một căn nhà rộng lớn ở đâu đó trong thành, quy mô không kém nhà của bốn gia tộc lớn mà Lâm Thắng đã từng thăm dò.
Lúc này, ở một phía của căn nhà đang có mấy chục người mặc toàn đồ màu đen ẩn nấp trong bóng tối.
Nhìn là biết sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Tất cả hành động theo kế hoạch nhanh nhất có thể!”
Nói xong cả đám người lao vùn vụt vào trong ngôi nhà rộng lớn.
Tiếng kêu thảm thiết kêu lên nhưng chỉ một giây sau đã im bặt mất.
Ở một bên khác.
Trong khách sạn mà Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang ở, hai cô nàng nhân yêu đã nên giường ngủ ngon.
“Chào ngài binh vệ, xin hỏi ngài cần gì ạ?!”
Bên dưới sảnh chào đón hai binh bệ đi vào nơi đây, nhân viên rất giật mình nhanh chóng đến đón.
“Binh vệ cần tìm hiểu thông tin một chút! Có hai nhân yêu và một thanh niên ở trong khách sạn này phải không?!” Một binh vệ mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy thưa ngài binh vệ!” Nhân viên nhanh đáp lại ngay lập tức, binh vệ đến nhà phải giao nộp tất cả mọi thứ cho an toàn.
“Trong thành đang có một vụ án liên quan đến họ, bọn ta cần dẫn đến trụ sở binh vệ một chuyến, phòng của họ ở đâu?!”
“Mời ngày đi theo tôi!”
Mạc Uyên nói đúng, chỉ có binh vệ mới có quyền bắt người trong các nơi.
Nhưng, nếu binh vệ đã bị người xấu mua chuộc thì thế nào? Hoặc, binh vệ là người của các gia tộc lớn thì lại thế nào?
...
Chuyển cảnh sang vùng cao nguyên đá.
Đêm đã khuya và Lâm Thắng vẫn còn chờ ở trên mỏm đá.
Cho đến bây giờ Lâm Thắng đã không còn tin vào giờ giấc người khác hẹn nữa rồi, bảo chiều tối mà lại tận nữa đêm vẫn chưa thấy gì.
Bụng hắn đói lả cả rồi.
Nếu không phải thấy hai vị giáo sư không hốt hoảng thì hắn đã cho rằng bí cảnh xảy ra vấn đề, học viên không ra được nữa.
Lâm Thắng không biết rằng bí cảnh đó thật sự đã xảy ra vấn đề và người gây ra đó chính là lão tiên Diệp Thiên, hắn rút nguồn năng lượng chính của bí cảnh luôn rồi.
Ong!!!! Ong!!!
Đúng lúc này một tiếng động từ bí cảnh truyền khắp xung quanh.
Lâm Thắng và hai vị giáo sư đều đứng dậy nhìn chăm chú vào cánh cửa.
Mặt đất bắt đầu xuất hiện những rung động nhẹ theo tiếng vang.
Chỉ thấy cánh cửa bí cảnh sáng lên rồi bất ngờ mở toang, sau đó là từng chùm sáng bay từ trong đó ra bên ngoài và rơi xuống đất.
Ánh sáng tản đi, không ngờ rằng mỗi chùm sáng lại là một học viên.
Chíu! Chíu!!
Hàng chục hàng trăm ánh sáng lóe lên rồi biến mất, các học viên được hiển lộ ra dần dần.
“Cuối cùng cũng ra rồi!”
“Huhu! Ta nhất định sẽ không đi bí cảnh nữa, đáng sợ quá!”
“Haha! Thu hoạch quá lớn, ta lại trở lên mạnh mẽ!”
“...”
Mỗi học viên đều có loại cảm xúc khác nhau, vui, buồn, cảm giác may mắn vượt qua t·ai n·ạn,...
Lâm Thắng nhìn thấy Giang Như Nguyệt mặt lạnh lùng đứng ở một chỗ, trông rất cô độc.
Năm phút sau.
Những dao động của bí cảnh đã dừng lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu.
“Mọi người có thể ra ngoài một cách an toàn là tốt, tuy số lượng không như ban đầu....!”
Giáo sư bắt đầu diễn thuyết, các học viên bình tĩnh chăm chú nghe.
Lâm Thắng cạn lời nhìn cảnh tượng này, dù ở đâu học sinh đều phải nghe đủ loại diễn thuyết dài dòng xong quên ngay lập tức.
“Thật nhàm chán!” Lâm Thắng lẩm bẩm.
Nhưng mà đúng lúc này sắc mặt của hắn biển đối lớn, hai mắt nổi lên vẻ tức giận tột cùng và đầy sát ý.
Ầm!!!
Một tiếng động lớn vang lên, Lâm Thắng đã biến mất khỏi trên mỏm đá vừa đứng.
Tiếng động làm cho tất cả mọi người gần đó giật mình rồi nhìn sang...Nhưng họ lại không hề nhìn thấy gì và không biết một bóng người bỗng dưng xuất hiện trước mặt Giang Như Nguyệt.
Chưa đến một giây sau đó Giang Như Nguyệt đồng thời biến mất cùng với bóng người.
Duy chỉ có Diệp Thiên cảm nhận được gì đó rồi liếc nhìn xung quanh nhưng đành phải bỏ đi vì không phát hiện điều gì.
Vèo!!!!!
Một thứ gì đó lao với tốc độ không tưởng trên cao nguyên đá.
Nhìn rõ tận nơi sẽ thấy thứ lao vùn vụt này chính là Lâm Thắng và hắn đang ôm Giang Như Nguyệt vào trong ngực, thiếu nữ không dám mở mắt bởi tốc độ quá nhanh khiến cô chóng mặt.
Bản thân thiếu nữ vẫn mê mang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Thắng bất ngờ làm ra động tác khó hiểu như vậy bởi vì trước mắt hắn xuất hiện hai dòng chữ.
[ Phòng hộ bông tai đã bị t·ấn c·ông! ]
[ Phòng hộ vòng cổ đã bị t·ấn c·ông! ]
Hai thứ đồ đó đều đang ở trên người Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh, chúng bị t·ấn c·ông mang ý nghĩa hai cô nàng đang gặp phải nguy hiểm.
Trong lòng Lâm Thắng đang cực kì gấp và lo sợ, đồng thời cũng tức giận đến tột cùng. Cứ khi không có hắn ở bên họ lại gặp nguy hiểm.
Đáng c·hết! Hận thật chứ!!!
Chạy với tốc độ nhanh nhất có thể về hướng hai chấm đỏ ở bản đồ trong đầu hắn.
Sạt!!!
Lâm Thắng bỗng dừng gấp lại, kéo một vệt dài trên mặt cỏ, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía trước.
Giang Như Nguyệt cảm nhận được đã dừng lại, thiếu nữ mơ màng mở mắt ra, khi thấy mình đang trong ngực Lâm Thắng thì ngơ ngác.
Sao anh Thắng lại ở đây?
Lâm Thắng không để ý đến Giang Như Nguyệt, một tay thả cô nàng tự đứng xuống đất, tay kia lấy kiếm từ trong hệ thống ra, mắt vẫn lạnh lùng nhìn thẳng.
Thiếu nữ đứng thẳng trên đất mới phản ứng lại, yên lặng đưa mắt nhìn theo hắn.
Ở năm trăm mét phía trước có ba bóng người mặc đồ đen đang đứng giữa đường, nếu đoàn học viện đi qua đây nhất định sẽ bị chặn lại.
C·ướp bóc? Hay có ý đồ gì khác?
Ba người bên đó cũng phát hiện ra Lâm Thắng và Giang Như Nguyệt, chúng liếc nhau gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn rồi bước về phía trước.
Thiếu nữ thấy không ổn, nhìn sang ngay chỗ Lâm Thắng nhưng mà bên cạnh đâu còn bóng dáng của hắn.
Xoẹt!!!
Tiếng động nhẹ vang lên, những chiếc đầu bỗng lìa khỏi cổ người rồi lăn lông lốc trên đường, ánh mắt của chúng vẫn còn vẻ y như cũ.
Bịch!!
Xác không đầu đổ xuống sau hai giây, ba người chặn đường c·hết trong tức khắc.
Giang Như Nguyệt quay sang thấy một màn này mà trợn to mắt lên, trong lòng xuất hiện sự sợ hãi.
“A..!”
Nhưng, không đợi cô làm ra phản ứng tiếp theo Lâm Thắng đã xuất hiện bên cạnh và thiếu nữ cảm thấy mình bị nhấc bổng lên.
Vìu!!
Cảnh tượng xung quanh bắt đầu trôi nhanh đi! Cô lại bị hắn ôm vào ngực chạy.
Lần này Lâm Thắng đã suy nghĩ được kĩ hơn, lấy ma lực bảo vệ thiếu nữ khỏi môi trường xung quanh.
Như vậy sẽ không còn cảm thấy khó chịu và chóng mặt.
Hô!!
Giang Như Nguyệt hít sâu một hơi lấy lại tinh thần sau cảnh tượng đáng sợ vừa nãy.
“Sao anh lại ở đây?!” Thiếu nữ giọng hơi run hỏi.
Trong lòng có loại cảm giác rất khó hiểu.
“Mạc Uyên bảo anh đến bảo vệ em nhưng hiện giờ họ đang gặp nguy hiểm!” Lâm Thắng trầm giọng nén lại tâm tình trả lời.
Nghe vậy thì Giang Như Nguyệt sững sờ, trong lòng xuất hiện sự buồn bã và tội lỗi.
“Em xin lỗi, tất cả là tại em!” Giọng cô nàng nức nở, đầu cúi gục vào ngực hắn.
Cô đang oán bản thân vì mình mà ba người họ bị kéo vào trong tranh đấu giữa các gia tộc.
“Đừng tự trách, không phải lỗi của em!” Lâm Thắng nói, giọng vẫn nặng nề như cũ.
“Lỗi của em...!”
“...”
Lâm Thắng không nói gì nữa, giờ hắn không có tâm trạng đi dỗ cô nàng.
CMN! Sao lại là lúc này chứ!! Bọn khốn, ta sẽ khiến các người phải trả giá đắt!!
Giang Như Nguyệt chôn đầu trong ngực Lâm Thắng, đang tự oán trách mình nhưng cô bỗng nhận ra điều gì đó, khuôn mặt trắng bệch ngay lập tức.
Bị chặn đường...họ bị t·ấn c·ông...các gia tộc đã ra tay...
“A...Anh thả em ở... ngay cổng được không?” Giọng thiếu nữ mang vẻ tuyệt vọng nhưng đang cố che giấu.
“Được!”
Lâm Thắng đồng ý ngay không nghĩ gì khác bởi vì cổng thành đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Mạc Uyên, Ngọc Linh...thời gian đã qua mười phút! Lâm Thắng cắn chặt răng.
...