Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 109: Tâm loạn!




Chương 109: Tâm loạn!

Người trong những gia tộc lớn gây quá nhiều tội ác khiến người ta phẫn nộ. Sơ ý l·àm c·hết n·gười rồi mặc kệ, bị kiện thì diệt cả nhà. Muốn gì đó không được thì c·ướp rồi g·iết, kiện lại diệt cả nhà. Nhìn ngứa mắt thì đánh, phản kháng sẽ bị g·iết, trẻ con của những nhà này sẽ bị cho vào trại nuôi.



Lứa trẻ còn làm ác hơn, chúng dám làm chuyện c·ướp người giữa ban ngày, cứ xinh đẹp là sẽ bị chúng hại, có chồng hay không đều như vậy, thậm chí cả những thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi...Và vài ngày sau đó người ta sẽ phát hiện ra xác của những cô gái ở xó hẻm hay dưới sông trong tình trạng tàn tại...



Đấy mới chỉ là những tội ác bên ngoài thường thấy, còn có rất nhiều nhưng Lâm Thắng không dám đọc tiếp.



Cảm giác ngực bị đè nén rất khó chịu.



“Thấy thế nào? Bọn chúng có đáng c·hết không?” Ôn Vũ Đại nhìn Lâm Thắng hỏi.



Lâm Thắng không nói gì, trong đầu hắn đang là những dòng tội ác kia.



“Đấy mới chỉ là những thứ trong năm năm gần đây, nếu sưu tập đủ hết thì sẽ gấp mấy chục lần chỗ này!” Ôn Vũ Đại nói, ánh mắt đầy sự tức giận và không cam lòng.



“Trước đó ông là Anh Thai đỉnh cao đúng không? Thực lực của đám gia tôc này chỉ có Kim Đan thôi mà sao lại thất bại?” Lâm Thắng hỏi.



Hắn bỗng nhớ đến cấp độ trước kia của Ôn Vũ Đại và cấp độ của gia chủ bốn gia tộc lớn, sự chênh lệch của đôi bên quá lớn, hơn nữa thành chủ đứng đầu cũng chỉ có Anh Thai trung kì.



“Đó là bởi vì vị trí lúc đầu của tôi không ở trong tòa thành này!”





Ôn Vũ Đại trầm ngầm một lát rồi nói tiếp.



“Xưa kia Ẩn Sát là tổ chức đa thành, chủ yếu là thành cấp trung. Lúc đầu tôi phụ trách ở một thành có lực lượng mạnh hơn nơi đây rất nhiều!”



“Vào một hôm trước ngày tổ chức sụp đổ tôi bị phái đến thành Hoành Phương này đảm nhiệm người đứng đầu chi nhánh để phát triển nó mạnh mẽ!”



“Nhưng ai ngờ đó lại là kế của những thành cấp trung, phân tán lực lượng mạnh của tổ chức ra để xử từng người một. Vừa mới đến đây đã bị t·ấn c·ông bởi hai Anh Thai đỉnh cao của thành khác mai phục sẵn, không kịp trở tay nên rơi vào lưới ngay!”



“Sau đó chi nhánh ở đây bị nhổ ra và xét xử cùng nhau!”



Ôn Vũ Đại thở dài, chỉ trách lúc đó ông ta mất cảnh giác bởi thực lực của thành Hoành Phương rất yếu.



“Thông tin về những kẻ cần g·iết đã có rồi, cậu định làm gì tiếp?”



“Mấy hôm nữa sẽ động thủ, tôi cần thời gian để suy nghĩ các biện pháp xử lí hậu quả!”



Không chỉ có những đứa trẻ và còn có những cô gái nhân yêu nữa. Hắn cần thêm thời gian để điều tra về Thương Hội Ba Lan, lại có thêm việc cần chuẩn bị.



“Cẩn thận là trên hết!”





“...”



...



Lâm Thắng bước đi trên đường cái, tâm tình của hắn không được tốt lắm.



Sau cảnh tượng yên vui trước mặt lại là những thứ tàn ác đến tận cùng. Dù ở đâu có tiền và có quyền sẽ làm được rất nhiều thứ không ai ngờ tới...



Lâm Thắng bỗng dưng dừng trước lại.



Sao mình lại quan tâm đến những chuyện đó như vậy? Chúng đâu liên quan đến mình, rước vào chỉ tổ phiền phức và sầu não thôi!



Nhưng mà, cảm giác đè nén trong lòng hiện tại là sao? Nó quá sức với tâm tính của mình nên nhất thời không thể chấp nhận?



“Anh bạn à! Sao lúc nào cũng thấy anh vui vẻ quá vậy? Chưa thấy anh buồn phiền bao giờ! Tôi đây có rất nhiều chuyện rắc rối, lòng lúc nào cũng nặng trĩu, phải tìm đến rượu để tiêu đi!”



Lâm Thắng bỗng nghe được giọng của hai người đàn ông đang đi chậm chạp bên đường.



Một người say khướt không đứng nổi đang nói những lời khiến hắn hơi quan tâm vì lòng hắn cũng đang nặng trĩu, một người khác đang dìu người say bước đi, mặt anh ta rất tươi vui.



“À, lí do tôi lúc nào cũng vui vẻ là bởi vì tôi đã nỗ lực hết sức mình để giải quyết những nỗi rắc rỗi, phiền liên quan đến mình. Có chuyện gì đó khiến lòng không an ổn nhất định phải giải quyết nó đi. Chỉ khi không còn lòng ta mới yên ổn. Uống rượu như anh chỉ quên đi lúc say thôi, lúc tỉnh sẽ lại nhớ đến lại buồn phiền thêm!”



Tiếng nói đi xa dần theo bước chân của hai người đàn ông.



Lâm Thắng ngửa mặt lên trời, ánh mắt bình tĩnh lại.



Đúng rồi, nếu thấy phiền thì giải quyết đi là được mà! Không còn sẽ không phiền! Mình hoàn toàn có năng lực, có đủ sức mạnh để làm điều đó!



Mình đang khó chịu không hoàn toàn bởi vì những chuyện tà ác mà là những kẻ làm chuyện tà ác đó vẫn lông nhông bên ngoài.



Sự bất công của thế giới khiến bất kì ai cũng sẽ có cảm giác như vậy!



Lúc này hắn cảm thấy tâm tính của mình xảy ra một chút biến hóa! Có phần nghĩ đến những biện pháp giải quyết nặng nề hơn so với trước chỉ nghĩ đến những thứ yên bình và an ổn.



Những mà...vẫn chỉ thế thôi.



...



Mặt trời đang lặn dần xuống, Lâm Thắng bước đi ra khỏi cổng thành để đi đến bí cảnh đón Giang Như Nguyệt về.



Phần nhiệm vụ mà Mạc Uyên mong muốn hắn làm vẫn chưa kết thúc.





Lâm Thắng vừa đi khỏi vài phút thì ba bóng người cũng đi về hướng đó.



“Anh, không đợi con bé đó về nhà rồi g·iết một thể được à, đang có hai giáo sư của học viện đi cùng đấy!!”



“Không được, lão già đó mà liều mạng không quan tâm đến người dân xung quanh để hộ tống con bé chạy đến học viện thì sẽ rất khó g·iết, thậm chí còn thất bại kế hoạch đấy!”



“Em hiểu rồi! Chúng ta đi thôi! Con bé đó cũng lớn rồi nhỉ, hehe!”



“...”



Hai mươi phút sau.



Hắn vẫn ở chỗ như lúc sáng, đứng từ đây quan sát nơi cổng bí cảnh.



Chỉ có những chiếc xe trống rỗng và hai giáo sư, những học viên vẫn chưa hề đi ra. Lâm Thắng nhảy lên một mỏm đá ngồi xuống chờ đợi.



Cao nguyên này chủ yếu là từng lớp đá màu xám. Gió thổi vi vu cộng thêm trời tối dần khiến người ta cảm giác như đang ở trong một nghĩa địa.



Lâm Thắng không có việc gì làm nhắm mắt lại dưỡng thần.



Thời gian dần dần trôi đi, khoảng một tiếng sau.



Lâm Thắng hơi nhíu mày, giờ khoảng bảy giờ tối rồi mà vẫn chưa xong?? Như Nguyệt nói chỉ đến chiều tối thôi mà!



“Có lẽ thêm một khoảng thời gian nữa!” Lẩm bẩm một tiếng rồi nhắm mắt chờ tiếp.



Một tiếng nữa lại trôi qua, lần này Lâm Thắng đứng hẳn dậy nhìn xuống dưới của bí cảnh.



Nơi đó vẫn chỉ có những chiếc xe và hai giáo sư.



“Quá muộn!”



Giờ không phải là chiều tối mà sắp đêm tối mất rồi.



Hắn vẫn có thể đợi nhưng sợ Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh lo lắng thôi.



“Hi vọng hai chị em không bị sợ hãi!” Lâm Thắng nghĩ.



Bên dưới cửa bỉ cảnh, hai vị giáo sư đang cau mày suy nghĩ.





“Xảy ra chuyện gì rồi, bí cảnh đã mở trễ hai giờ đồng hồ!”



“Không biết, tình trạng này chưa diễn ra bao giờ!”



“Có nên gọi thêm phó viện trưởng đến xem xét không?!”



“Báo cáo trước xem ngài ấy nói gì!”



“Ok!”



Một vị giáo sư lấy tờ phù chú ra nói thì thầm. Vài phút sau tờ phù chú đó bỗng sáng lên.



“Phó viện trưởng nói có lẽ do năng lượng trong bí cảnh đã giảm xuống đến mức độ không thể tự động mở cửa!”



“Như vậy thì các học viên...!”



“Không phải lo, đến khi hết sạch năng lượng thì bí cảnh sẽ tự đẩy những thứ không thuộc về nó ra bên ngoài!”



“Thế là yên tâm rồi! Đây là bí cảnh hết hạn trong sách sao, rất hiếm có tình trạng này!”



“Đúng vậy, một bí cảnh sẽ tồn tại được khoảng vài trăm năm, không ngờ lại bị ngay trước mắt và thuộc sở hữu của học viện!”



“...”



Bên trong bí cảnh.



Dưới một hang động nào đó đang có một đám học viên ở đây, bao gồm cả Giang Như Nguyệt và Diệp Thiên.



Chỉ thấy giữa hang động này có một chiếc hồ nhỏ phát sáng và Diệp Thiên đang ngồi trong đó.



“Nguồn linh năng gốc của bí cảnh này không tồi! Nhưng mà cơ thể này chỉ hấp thu được đến Kim Đan đỉnh cao là quá tải, còn lại cho hết vào Vạn Minh Tiên Lô để hấp thu sau vậy!”



Diệp Thiên lẩm bẩm rồi trước mặt hắn xuất hiện một chiếc bình nhỏ, nó bắt đầu hút hết thứ mà hắn gọi là nguồn linh năng của bí cảnh.



Đám học viên còn lại đã ngất xỉu hết ở bên bờ, chỉ còn Giang Như Nguyệt đang ngây người nhìn Diệp Thiên ở giữa hồ.



“Thì ra Diệp Thiên mạnh như vậy!” Giang Như Nguyệt thở dài một tiếng rồi quay người đi ra khỏi hang động.



Người trước kia yếu hơn mình nhiều đã vượt qua rất rất xa! Giang Như Nguyệt, mày thật vô dụng và yếu đuối!



Mắt thiếu nữ đỏ dần lên và rơm rớm nước, một bóng người nhỏ nhắn cô độc bước đi trong đêm tối.



“Chẳng lẽ phải nhờ anh ấy thật sao? Kéo anh ấy vào phiền phức riêng của nhà mình...!”



....