Chương 108: Phát hiện!
Sau đó, Lâm Thắng đã đi khỏi nhà của Ôn Vũ Đại.
Cuối cùng hắn không hề thử nghiệm cho ông ta dùng thuốc HP, ý nghĩ tốt nhưng còn cần phải xem xét kĩ hơn, hắn chưa thể đặt quá nhiều sự tin tưởng vào người mới gặp hai ngày.
Lợi dụng sự hận thù của họ đối với các gia tộc lớn để hợp tác tạm thời thì không sao. Còn định lâu dài phải có cơ sở niềm tin giữa đôi bên.
Lâm Thắng về khách sạn dặn dò hai chị em một chút rồi lại đi ra ngoài.
Vì có thêm quá nhiều việc phải làm nên hắn không thể theo kế hoạch lúc đầu.
Trước khi á·m s·át cần phải biết rõ địa hình nơi đó, hắn đang đi thăm dò nhà của bốn gia tộc lớn.
Phạm gia là mục tiêu đầu tiên, cũng là nơi gần nhất.
Suốt quãng đường Lâm Thắng luôn chọn những nơi vắng vẻ và dùng Skill Ẩn Nấp liên tục, tránh bị người khác thấy.
Nếu bị điều tra thì một chút thông tin của người lạ trong lúc vô tình cũng có thể là điều kiện hại c·hết một người.
Ba mươi phút sau.
Lâm Thắng đang ở trong một con hẻm sau Phạm gia, nơi đây ở gần nhất nhưng thành rộng lắm, vừa chạy chậm vừa né người nên bây giờ mới đến.
“Phạm gia...!”
Lâm Thắng nhìn lên, toàn là những ngôi nhà to lớn cầu kì cao hai đến ba tầng, đứng ở ngoài chỉ trông độ dài của tường thôi mà đã có thể ước lượng được đất của Phạm gia cực kì rộng.
Thám thính hết toàn bộ sẽ tốn kha khá thời gian.
“Không sao, mình có nhiều thời gian!” Lâm Thắng lẩm bẩm một tiếng rồi bắt đầu hành động.
Dùng cảm nhận xem những chỗ nào có người rồi nhảy qua tường vào bên trong luôn.
Với khả năng ẩn núp bây giờ thì dưới Anh Thai không thể phát hiện ra hắn trừ khi bản thân hắn chủ động để lộ, bao gồm cả ngày lẫn đêm.
Thời gian trôi qua hai mươi phút.
“Quá bình thường!” Lâm Thắng thầm nghĩ.
Hắn đã dạo quanh các nơi trong Phạm gia và không thấy bất kì chuyện kì lạ nào, mọi thứ ở đây đều rất bình thường.
Gia chủ và người mạnh nhất trong này chỉ là một ông già Kim Đan hậu kì, vừa nãy hắn đứng cách ông ta có mười mét mà không hề bị phát hiện.
Địa hình đã được thăm dò xong, cũng đã biết mặt và chỗ ở những thành viên nòng cốt của Phạm gia rồi thì Lâm Thắng rời khỏi đây đi đến gia tộc tiếp theo.
Quan gia rồi Đông gia và cuối cùng là Lý gia, đi hết một lượt bốn gia tộc thời gian đã chuyển sang chiều.
Lâm Thắng đang đứng ở trong một con hẻm vắng vẻ trầm ngâm.
“Suy nghĩ của mình sai hay mọi thứ luôn luôn như vậy?!” Hắn lẩm bẩm.
Không chỉ có Phạm gia rất bình thường mà cả bốn gia tộc đều rất bình thường, yên bình đến mức kì lạ.
Gia tộc lớn như thế mà bên trong lại chẳng có những cảnh tượng bắt nạt, cưỡng bức, làm chuyện mờ ám như trong suy nghĩ của hắn.
Thực lực cao tầng của Phạm gia mạnh nhất, gia tộc còn lại có một hoặc hai Kim Đan trung kì và hai đến ba Kim Đan sơ kì. Riêng Đông gia chỉ có mỗi hai Kim Đan sơ kì ở trong, còn lại không thấy.
Lâm Thắng lắc đầu, không suy nghĩ những vấn đề đó nữa, quay về chỗ Ôn Vũ Đại lấy danh sách rồi hỏi thêm.
Hắn không biết đó chỉ là yên tình trước giông tố, bốn gia tộc đã dặn tất cả người trong nhà đừng làm chuyện ngu ngốc trong mấy ngày này để tránh bị nắm đuôi sau tối hôm nay.
...
“Hửm!!”
Lâm Thắng đang di chuyển thì bỗng dùng lại nhìn xuống dưới chân.
Hắn cảm được dưới lòng đất khoảng năm mét có vài chục người đang tập trung trong một căn phòng.
“Khoan, loại khí tức này là...nhân yêu!”
Lâm Thắng nhíu mày lại, lúc mới cảm nhận được hắn thấy khí tức quen quen mà không nghĩ ra được gì. Khi tập trung vào một chỗ rồi bỗng dưng nhận ra khí thế trên những người ở dưới rất giống với của hai chị em.
“Quanh đây có nơi buôn bán nhân yêu!!!”
Ánh mắt Lâm Thắng xuất hiện vẻ tức giận, họ đâu phải để nuôi nhốt và bán như vậy!
Càng cảm nhận sâu hắn càng nhận thấy họ đang rất yếu giống như gần kiệt sức, trong lòng hắn lại càng tức giận thêm.
“Có thêm một chỗ phải diệt!” Lâm Thắng tự nhủ.
Nhớ kĩ chỗ này rồi bắt đầu tìm kiếm đường xuống, cảm nhận đường hầm rỗng bên dưới và đi theo nó. Chỉ sau mấy phút hắn đã thấy nơi cần tìm.
Đó là một căn nhà không lớn không nhỏ trong dãy phố vắng vẻ, hắn không cảm thấy có mấy người trong dãy phố này.
Trên đường cái có những chiếc xe thùng kín lớn, hắn đoán được ngay nó dùng để chở những nhân yêu đang bị nhốt bên dưới.
Lâm Thắng bước vào căn nhà có đường hầm thông xuống.
Trong đây có bảy người, bốn người canh ở trên và ba người canh ở dưới lòng đất.
Lúc Lâm Thắng đi vào bốn tên ở trên mặt đất đang ngồi với nhau chơi gì đó, tất cả chúng đều ở cấp độ Chân Linh, có mạnh có yếu.
“Ngươi đi báo tin đã nhận hàng mới chưa?!” Một trong bốn tên nói.
Lâm Thắng đứng yên ở một bên nghe.
“Chưa, không vội, đợi đến chiều tối đi!” Một tên khác trả lời.
“Bao giờ mới mang đám này ra đấu giá nhỉ?!”
“Nghe nói là bảy ngày sau!”
“Ầy, thế mấy ngày này phải cho chúng ăn uống tắm rửa đầy đủ chút!”
“Nhớ chăm sóc kĩ đó, đến ngày bán mà nhìn chúng không ra gì là bên trên phạt đấy!”
“Ok biết rồi, nào chơi tiếp, cược linh thạch đi!”
“...”
Lâm Thắng nhíu mày, thông tin có ích duy nhất mà bốn tên kia nói là thời gian họ sẽ bị bán đấu giá. Chỗ báo tin kia là chỗ nào? Thế lực đang phụ trách?
“Phải đợi để theo dõi tên đi báo tin mới được! Nhưng trước tiên...!”
Hắn nhìn về phía cửa vào một căn phòng phía sau, đường xuống hầm ở nơi đó.
Liếc sang bốn người kia, thấy chúng rất chăm chú không để ý xung quanh thì Lâm Thắng âm thầm đi vào căn phòng phía sau.
Vù ~
Tiếng một cơn gió nhẹ thổi vang lên, Lâm Thắng đã thành công vào trong căn phòng mà không có ai biết.
Sau đó hắn nhanh chóng bước đi vào đường hầm hướng xuống dưới.
Hết đoạn dốc là một hành lang thẳng, bên phải có căn phòng không cửa. Ba tên canh ở đây đều ngồi trong đó vào trạng thái tu luyện.
Lâm Thắng bước sâu vào trong không thèm để ý đến chúng.
Cứ cách khoảng mười mét trên hành lang sẽ được treo một viên đá thắp sáng nên dưới này không quá tối.
Đi được khoảng năm mươi mét hai bên hành lang xuất hiện từng chiếc phòng giam, các nhân yêu đang bị nhốt ở trong đó.
Bốn phòng, hai phòng bên phải có bảy nhân yêu và hai phòng bên trái có sáu nhân yêu. Tất cả đều là nữ, độ tuổi không giống nhau, thấp nhất là tám và cao nhất là hai mươi lăm.
Lâm Thắng quan sát từng người một, không thấy có ai bị gì nguy hiểm đến tính mạng thì thở nhẹ ra.
Tất cả đều rất yếu đuối vì đói, dựa vào nhau ngồi chung một chỗ, người rũ rượi xuống không hề có sức sống.
Như vậy cũng phải, rơi vào tình hình này mà còn bình thường được mới lạ.
Lâm Thắng đè nén sự tức giận trong lòng rồi quay người đi, hiện tại chưa thể cứu bọn họ được, trước tiên cần phải biết thế lực nào đang buôn bán nhân yêu trước rồi liệt vào danh sách cần g·iết.
Kế hoạch cần phải làm xong trong mấy ngày tới, không thể kéo quá dài.
Trên mặt đất.
“Thôi, huề vốn, không chơi nữa, ta đi báo tin đây!” Một trong bốn kẻ dậy nói.
Bọn chúng đã chơi hơn một tiếng rồi.
“Lỗ quá!”
“Ta cũng thế!”
“Hết linh thạch cmnr!!”
“...”
Tên đứng dậy không nghĩ nhiều mà quay người ra khỏi cửa đi về một hướng.
Hắn không biết mình vừa đi thì có một bóng người yên lặng theo sau.
Hai mươi phút trôi qua.
Tên đi báo tin bước vào trong một tòa nhà rất lớn, trên cửa nơi này ghi chữ ‘Thương Hội Ba Lan’ rất to.
“Một thương hội à!”
Lâm Thắng đứng ở ngoài đường quan sát, dòng người rất đông nên hắn không đáng chú ý.
Cảm nhận thấy tên đó được dẫn lên căn phòng cao nhất thì Lâm Thắng đã chắc chắn thương hội này đang phụ trách bán đấu giá nhân yêu.
Sau đó mặt không cảm quay người đi.
...
“Danh sách ở đây!”
Ôn Vũ Đại đặt một chồng tài liệu dày khoảng 3cm lên bàn.
Rất may là đám người ông ta không có tu vi nên không thể truyền thông tin vào quả cầu lưu trữ dùng thần thức đọc.
Lâm Thắng cầm từng tờ một lên xem.
Trên đó có rõ thông tin của từng người và những chuyện xấu đã làm.
“Ông có biết Thương Hội Ba Lan không?!” Lâm Thắng mở miệng hỏi.
“Không, có chuyện gì à?!” Ôn Vũ Đại lắc đầu rồi hỏi.
“Không!” Lâm Thắng hơi thất vọng xíu.
Nhưng mà không sao, mình có thể tự tìm điều tra.
Sự chú ý của Lâm Thắng nhanh chóng chuyển sang những thông tin được ghi trên giấy.
Đọc mấy tờ đầu hắn cau mày lại, đến tờ thứ mười sự tức giận hiện rõ trên mặt. Từ thứ hai mươi...đã thành sự kh·iếp sợ...
Ôn Vũ Đại lặng yên nhìn một màn này.
“Những thứ này là thật!”
Lâm Thắng đè nén một đống loại cảm xúc bất ổn trong lòng và trầm giọng hỏi.
“Thật, không tin cậu có thể dùng ít linh thạch đi hỏi một số người ngoài đường! Kết quả sẽ không làm cậu thất vọng đâu!” Ôn Vũ Đại bình tĩnh nói.
Tay Lâm Thắng cầm giấy run run, hắn mới xem một phần ba những đã sắp không thể chịu được.
...