Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma

Chương 102: Không hiểu ý gì cả!




Chương 102: Không hiểu ý gì cả!

“Có chứ, từng có những người muốn chấm dứt tất cả, không chỉ ở thành này mà rất nhiều thành khác! Nhưng mà chúng rất đông, rất mạnh, ai động đến con đường kiếm tiền thì chúng sẽ rất đoàn kết! Sau đó những người chống lại sẽ b·ị đ·ánh tan một cách rất quyết liệt và nhanh chóng!”



Ôn Vũ Đại nói, giọng có vẻ phẫn hận.



Lâm Thắng biết, một trong những người đã từng đứng lên chống lại đó có ông ta...



“Ba người vừa động vào bọn chúng nhưng chỉ là vài tên nhỏ, sẽ không làm ảnh hưởng đến phía trên. Bây giờ trốn đi, chúng không tìm thấy sẽ không sao cả! Đến đây thôi, về đi ngủ thôi, đừng làm chuyện gì ngu ngốc!” Ôn Vũ Đại nói xong thì nhanh chóng cầm đồ đi mất.



Ông ta như không muốn nói đến chuyện này nữa.



“Anh! Mình không giúp được gì sao?!” Lâm Ngọc Linh cầm tay hắn hỏi.



Lâm Thắng lắc đầu.



Hiểu rõ được tình hình rồi hắn mới cảm thấy nó rất phức tạp, hắn không thể giúp gì được, nếu hành động chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.



Sau đó, ba người không còn tâm tình đi dạo nữa, quay về khách sạn ngủ cho đến sáng hôm sạu.



...



Hôm sau.



Lâm Thắng, Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh ăn sáng trong phòng xong rồi ra ngoài định đi dạo quanh thành tiếp.



Hôm nay ba người quyết định nếu gặp những đứa bé đó thì không cho tiền nữa mà cho đồ ăn.



Nhưng mà, mới xuống đến tầng một thì hắn đã bị chặn lại bởi một thiếu nữ xinh đẹp.



“Chào buổi sáng!” Giang Như Nguyệt nhìn ba người mỉm cười nói.



Lâm Thắng không biết nói gì cho phải, hôm qua đã nói không quen rồi mà sao lại đến tìm mình tiếp?



“Chào buổi sáng!” Mạc Uyên mỉm cười đáp lại.



“Buổi sáng tốt lành nha chị gái xinh đẹp!” Lâm Ngọc Linh nói, thiếu nữ cảm thấy cô gái trước mắt rất dễ thân cận, không xấu tí nào.



“Em mời mọi người đi uống trà được không?!” Giang Như Nguyệt nói mục đích của mình, nói là ba người nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Lâm Thắng.





“Khô...!”



“Được!”



Lâm Thắng định từ chối thì Mạc Uyên đã đồng ý luôn rồi. Hắn không hiểu quay sang nhìn cô nàng.



Mạc Uyên mỉm cười với hắn mà không nói gì, dắt tay Lâm Ngọc Linh đi đến bên cạnh Giang Như Nguyệt.



“Chúng ta đi thôi!” Cô nói.



“A..!” Giang Như Nguyệt sững sờ, cô nghe ra Lâm Thắng định từ chối nhưng chị gái bên cạnh lại đồng ý, trong lúc này không biết phải làm sao.



“Cứ đi đi, anh ấy sẽ đi thôi, đúng không anh?!” Mạc Uyên nhẹ nhàng nói.



“Ừm, đi thôi!” Lâm Thắng đành phải đồng ý, không rõ nhưng vẫn làm thế bởi vì đó là ý của nàng dâu mà!



“Mời đi theo em ạ!” Giang Như Nguyệt dẫn đường, ánh mắt lóe lên từng tia cảm xúc vui mừng.



Mạc Uyên hơi mỉm cười nhìn cảnh tượng này, cô đồng ý lời mời của thiếu nữ bởi vì cảm nhận được sự quen thuộc trên người Giang Như Nguyệt, đó là nỗi cô đơn và muốn được trợ giúp.



Chắc hẳn thiếu nữ không còn ai để dựa vào nên mới tìm đến đây khi nhận ra người từng cứu mình. Không biết vì sao Giang Như Nguyệt nhận ra anh ấy được nhưng có lẽ Lâm Thắng đã chiếm một ví trí trong lòng, mang đến cho thiếu nữ cảm giác an tâm.



Lâm Thắng cứ bỏ mặc không quan tâm thì rất đáng thương. Ít nhất, nên cho cô nàng được an ủi một chút.



Hai mươi phút sau, ba người được Giang Như Nguyệt dẫn đến một quán trà lớn.



“Chào tiểu thư!”



Mấy cô nương tiếp đón thấy Giang Như Nguyệt đến thì nhanh chóng chào hỏi.



“Chuẩn bị cho ta một phòng!” Giang Như Nguyệt nói.



“Vâng thưa tiểu thư!”



Một nhân viên nhanh chóng mời bốn người vào trong một căn phòng trà nơi cao nhất, trong đây rất nhiều loại đồ đạc mang cảm giác yên bình, có vẻ như là phòng đắt tiền nhất rồi.





Đồ ăn đồ uống được mang vào ngay sau đó luôn, hành động quá nhanh.



“Chị chị! Quán trà này của nhà chị hả??!” Đợi nhân viên đi ra hết thì Lâm Ngọc Linh mở miệng hỏi.



“Đúng thế, em cứ ăn uống thoải mái đi, không mất tiền!” Giang Như Nguyệt mỉm cười nói với Lâm Ngọc Linh.



“Vậy thì em ăn liền!!!!”



Giang Như Nguyệt mỉm cười, sau đó bỗng nhớ ra gì đó, nhanh chóng đứng lên cầm tách trà rót vào ly rồi đưa đến trước mặt Lâm Thắng.



“Mời anh dùng!” Thiếu nữ cho hắn thấy mặt tốt nhất của bản thân.



“Cảm ơn!” Lâm Thắng hơi hơi mỉm cười đáp lại, không muốn những vẫn phải có lễ.



“Để chị tự làm đi!”



Giang Như Nguyệt định rót cho Mạc Uyên nhưng cô nàng ngồi ở đối diện, có hơi xa và động tác của thiếu nữ lại không được lưu loát, nhìn là biết không hay làm những việc tương tự. Nên Mạc Uyên đã nhanh chóng c·ướp lấy tách trà và tự rót cho mình một li, đồng thời cũng rót cho Lâm Ngọc Linh đang chăm chú ăn quả luôn.



Thiếu nữ hơi xấu hổ, tay hơi cuống một chút, tự trách mình sao không học làm một chút, tránh tình huống lúng túng như bây giờ.



Sau đó Mạc Uyên im lặng lại, cầm một quả lên nhấm nháp, định dành không gian nói chuyện cho hai người nào đó.



Qua một lúc sau, Giang Như Nguyệt đã thoát ra khỏi cảm giác thẹn thùng, mắt nhìn Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang ăn, không thích hợp nói chuyện thì nhìn sang Lâm Thắng. Thấy hắn ngồi im nhìn phía ngoài cửa sổ, cô định mở miệng nói chuyện nhưng bất chợt nhận ra, mình muốn gặp hắn nhưng lại không biết nói gì sau khi gặp...



Mới đầu vẫn có suy nghĩ Lâm Thắng vẫn sẽ từ chối, trong đầu chuẩn một đống lời thuyết phục. Nào ngờ đâu chuyện lại thuận lợi một cách nhanh chóng nhờ chị gái nhân yêu kia!



Chị gái?! Đúng rồi...mình chưa biết tên của họ mà!!!



“Em tên là Giang Như Nguyệt, còn mọi người?!” Giọng thiếu nữ rất êm tai.



“Lâm Thắng!”



“Chị là Mạc Uyên!”



“Cứ gọi em là Ngọc Linh, họ em giống anh!”



“Lâm...Thắng! Tên anh rất đẹp!” Giang Như Nguyệt mỉm cười nhìn hắn nói.





“Cảm ơn!” Lâm Thắng im lặng trong lòng, đẹp chỗ nào chứ...



Sau đó, không ai lên tiếng nói gì...



Giang Như Nguyệt bởi chưa chuẩn bị mà cạn lời, Lâm Thắng không muốn nói chuyện, Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh đang ăn đồ...



Mạc Uyên thở dài trong lòng khi thấy cảnh này, cô đặt quả trên tay xuống bàn.



“Như Nguyệt! Em là người ở đây nên biết có những chỗ nào dạo chơi tốt chứ nhỉ?!”



“À...vâng! Trong thành có rất nhiều nơi đẹp để đi dạo. Ở gần đây nhất là chợ, nơi đó dài rộng ngang một khu phố. Rất đông đúc và náo nhiệt, có đủ loại đồ kì quái hay ho, cực kì thích hợp cho dạo chơi!”



Giang Như Nguyệt thở nhẹ ra trong lòng, may mà chị Uyên hỏi để có chủ đề nói chuyện...nghĩ mãi mà không biết nên bắt đầu từ gì cho hợp lí.



“Chỗ khác nữa là một hồ lớn tên Hương Xuân, nơi đó luôn luôn có hoa đủ màu sắc nở rộ, đi ở bên bờ hay ngồi ở những chiếc đình giữa hồ đều có cảm giác thoải mái, không khí rất tươi mát!”



“Một nơi không kém đó là quảng trường trung tâm, luôn luôn đông đúc, ban ngày không sôi nổi như ban đêm nhưng vẫn thích hợp đến đó dạo chơi!”



Giang Như Nguyệt nhanh chóng nói ra ba nơi tốt nhất mà bản thân biết.



“Hể, nghe có vẻ rất hay, nhưng mà chị không biết đường! Em biết thì có thể dẫn bọn chị đến những chỗ đó được không?” Mạc Uyên mỉm cười nhìn thiếu nữ nói.



“Được ạ, không có vấn đề! Nhưng mà những chỗ đó rất rộng, không thể đi hết trong hôm nay đâu ạ!”



“Nay chưa hết thì mai đi tiếp, em vẫn dẫn đường chứ?!”



“Ok ạ!” Giang Như Nguyệt vui vẻ đồng ý, ánh mắt lén liếc Lâm Thắng, chỉ sợ hắn không muốn.



Thấy anh ta ngồi đó uống trà không nói gì thì âm thầm thở phào, không phản đối là cô vui rồi, hơi tiếc nuối là anh ấy có vẻ không hứng thú gì khi mình nói chuyện.



Thực ra, Lâm Thắng vấn rất để ý, để ý sao Mạc Uyên lại muốn tạo cơ hội cho Giang Như Nguyệt ở cạnh mấy người mình như thế.



Nhưng mà giờ không tiện hỏi, cô nàng cũng muốn thế nên hắn không biểu hiện gì, để cho những cô gái nói chuyện.



Lâm Thắng không biết người mà Giang Như Nguyệt muốn nói chuyện nhất là hắn cơ.



Mạc Uyên cảm thấy hơi hơi im lặng với Lâm Thắng, không hiểu ý gì cả, phải biết đáp một chút cho thiếu nữ vui chứ, không thấy cô ấy liếc trộm suốt sao.



...