Chương 103: Quyết tâm!
Lúc này Lâm Ngọc Linh cởi bỏ chiếc áo choàng ra cho thoải mái, điều này đã làm lộ chiếc váy kì lạ trong mắt Giang Như Nguyệt, sự chú ý của cô nàng chuyển đến đấy.
“Ngọc Linh! Bộ y phục của em đẹp thật đấy! Em mua nó ở đâu thế?!” Giang Như Nguyệt nhìn chăm chú mở miệng hỏi.
Cô chưa từng thấy loại y phục này, nhìn hơi giống đồ mặc thường ngày nhưng những đường nét may lại rất khác, những phần nối liền nhau tạo nên một sự hấp dẫn ánh nhìn.
Phía trên hơi để hở phần xương quai xanh và tay áo chỉ đến vai mang cảm giác cực kì phù hợp với phái nữ, hiển lộ ra một loại vẻ đẹp mới tinh.
Mới nhìn lần đầu mà Giang Như Nguyệt đã thấy thích thú với cách ăn mặc này rồi.
“Anh Thắng làm cho em đó! Đẹp lắm đúng không chị?!” Lâm Ngọc Linh vui vẻ trả lời.
“Vậy sao! Anh tài giỏi thật đấy!”
Mắt Giang Như Nguyệt sáng lên nhìn sang Lâm Thắng, không ngờ hắn lại có thể nghĩ ra cách ăn mặc như thế.
“Khục...chỉ là một chuyện nhỏ thôi! Mặc như vậy sẽ thoải mái và mát mẻ hơn!” Lâm Thắng hơi hơi xấu hổ, chỉ có hắn biết những kiểu dáng đó không phải là bản thân mình nghĩ ra.
Được khen không có tí cảm giác vui vẻ nào, chỉ có thẹn thùng mà thôi.
Giang Như Nguyệt định mở miệng khen tiếp nhưng mà...
Cốc! Cốc!
“Thưa tiểu thư!”
Tiếng nhân viên của quán trà vang lên ngoài cửa.
“Xin lỗi! Đợi em một chút!”
Giang Như Nguyệt đứng dậy mở miệng nói, Lâm Thắng gật đầu tỏ vẻ không sao.
Cô nàng bước đi đến cửa, trong lòng có chút bất an, bình thường không có chuyện gì thì nhân viên sẽ không tìm người chủ như mình.
Một khi đã tìm thì chắc chắn phải có chuyện gì đó họ không thể xử lí được.
“Xảy ra chuyện gì rồi chị Hồng?!”
Giang Như Nguyệt mở cửa ra, thấy cô nhân viên thì mở miệng hỏi.
Cô gái được gọi là chị Hồng không nói gì, ánh mắt nhìn sang một bên.
Giang Như Nguyệt cũng nhìn theo sang bên đó.
“Chào buổi sáng nha Giang tiểu thư, trùng hợp ghê, chúng ta lại gặp nhau ở đây!”
Chỉ thấy có bốn thanh niên cũng trạc tuổi đi về hướng này.
“Chỉ sợ không phải là trùng hợp!” Giang Như Nguyệt lạnh lùng nói, mặt cô nàng đã chuyển sang trạng thái người lạ chớ đến gần.
“ y dô, trùng hợp thật mà! Không biết chúng tôi có thể vào ngồi uống trà cùng Giang tiểu thư được không?!”
Bốn thanh niên đến gần cửa thì dừng lại, cả đám mỉm cười bất hảo nhìn Giang Như Nguyệt.
“Không thể! Ngươi biến đi Phạm Hải, nơi đây không chào đón ngươi!”
Giang Như Nguyệt đưa tay hơi kéo cửa lại, không muốn cho bốn thanh niên thấy cảnh tượng trong phòng.
“Giang tiểu thư kéo cửa che gì thế, giấu tình nhân hả? Có vị hôn phu rồi mà lại hẹn một người đàn ông khác là không tốt đâu nha! Tin này mà truyền ra thì rất hot đấy!!”
Thanh niên Phạm Hải mỉm cười, tay vẩy vẩy cây quạt trong tay.
“Ngươi theo dõi ta?!”
Giang Như Nguyệt cực kì tức giận, cùng là hàng ngũ sáu gia tộc lớn mà bị đối xử khó coi như vậy, dám phái người theo dõi mình.
“Không không, chỉ là người hầu nhà chúng ta trùng hợp nhìn thấy thôi!”
Một thanh niên khác nói.
“Các ngươi trùng hợp hơi nhiều đấy Đông Minh! Các ngươi coi thế nào thì tùy, truyền đi như lời vừa nói cũng được, ta không thèm quan tâm! Giờ mời các ngươi cút khỏi đây!”
Giang Như Nguyệt nhịn cảm giác muốn ra tay chém c·hết bốn tên khốn trước mắt.
“Chúng ta sẽ đi! Nhưng mà trước tiên muốn xem ‘tình nhân’ của Giang tiểu thư thế nào đã!”
Phạm Hải nói rồi xông vào, ba người khác cười đi theo.
“Biến...!”
Giang Như Nguyệt cản nhưng sức của một mình cô không thể nào chọi với bốn được, nhanh chóng bị đẩy vào phòng.
“Úi, có đồ ngon!”
Cả bốn tên vào phòng, tầm nhìn của chúng tập trung hết vào Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên, ánh mắt sáng lên, vẻ dâm tà trên mặt hiện rõ ra.
Lâm Thắng bị không thèm nhìn luôn.
Hai cô nàng bị nhìn khiến họ sợ hãi, nhanh chóng trùm kín lại bằng áo choàng, cùng lúc Lâm Thắng đã đứng dậy đi đến trước Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên, trong lòng hắn đã không bình tĩnh tí nào.
“Các ngươi mau cút! Đừng để ta gọi người!”
Giang Như Nguyệt xông đến phía trước bốn tên quát lớn, lần này không nén tức nữa. Cô quyết không để chúng gây gổ với ba người Lâm Thắng.
“Giang tiểu thư, cô nghĩ bốn người chúng ta đến mà không chuẩn bị gì sao? Nếu bây giờ người của Giang gia mà tới thì sẽ có bên khác tiếp đón! Vậy nên giờ hãy im lặng đi!”
Phạm Hải nói rồi động tay ngay lập tức, hắn vung tay ra đẩy mạnh về phía Giang Như Nguyệt, một luồng gì theo đó mà ra, tên này dùng linh lực đánh rồi.
Bịch!!
Phạm Hải đánh bất ngờ nên Giang Như Nguyệt chỉ kịp vận dụng một ít linh lực đỡ lấy.
Cú đánh của hắn khiến cô nàng lùi hẳn sang một bên.
Lâm Thắng không biểu cảm nhìn cảnh tượng này, trong lòng chửi bậy liên tục.
Tình huống bây giờ rất giống với nữ chính dẫn nam chính đi chơi rồi gặp vài tên thiếu gia của gia giộc khác châm chọc gây gổ.
Nhưng mà mình đâu phải nhân vật chính, Diệp Thiên rơi vào tình huống này mới đúng chứ?!
Hắn không lo gì với bốn tên thiếu gia trong phòng, hai Chân Linh trung kì và hai sơ kì, đánh nhẹ cái là xong.
Nhưng mà đánh xong kiểu gì cũng sẽ bị gia tộc của chúng tìm đến báo thù cho mà xem, tình cảnh quá quen thuộc.
“Phiền phức!” Lâm Thắng mắng thầm.
Hắn không sợ đánh cả gia tộc chúng nhưng mà cảm thấy rất phiền phức, muốn an ổn dẫn hai chị em đi dạo thôi mà sao khó đến vậy?!
“Này nhà quê, giao hai con nhân yêu đó cho bọn ta rồi quỳ xuống xin tha! Nếu tâm tình tốt thì còn có mạng mà rời khỏi đây!”
Phạm Hải nhếch miệng nói với Lâm Thắng.
Hắn không cảm nhận được bất kì linh lực nào trên người tên nhà quê trước mặt, như thế chỉ có hai loại khả năng. Một là Lâm Thắng đã Kim Đan, hai là không có tu vi gì.
Phạm Hải chắn khả năng thứ hai hơn vì trông Lâm Thắng chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, trẻ vậy không thể nào là Kim Đan được.
Ăn mặc cũng quá bình thường, nhìn chỉ hơi có tí tiền, lạ mặt thé thì chắc là người dưới thành cấp thấp. Có lẽ hai nhân yêu phía sau hắn cũng mua ở đó.
Một tên nhà giàu không có tu vi mà thôi, không cần phải sợ. Phạm Hải chẳng quan tâm sao Lâm Thắng lại quen biết với Giang Như Nguyệt.
“Bốn tên khốn kh·iếp! Dám động đến họ thì ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt!!!”
Giang Như Nguyệt đứng vững lại sau cú đánh vừa nãy, cô lạnh giọng nói rồi lấy một thanh Pháp Khí kiếm ra, vận dụng linh lực chuẩn bị t·ấn c·ông.
“Giang tiểu thư, Giang gia đã không còn đủ lực lượng để nằm trong sáu gia tộc đứng đầu! Cô định khiến bốn gia tộc lớn chúng tôi đây trả giá kiểu gì?!”
Đông Minh và hai tên còn lại cũng lấy Pháp Khí của mình ra.
Vừa vận dụng linh lực vừa cười nhẹ hỏi Giang Như Nguyệt.
Nghe được lời này thì cô nàng mím môi, Đông Minh nói đúng, mình không có lực lượng gì để chống lại bốn tên thiếu gia của bốn gia tộc lớn này.
Ánh mắt chuyển sang nhìn Lâm Thắng, trong đầu không biết nghĩ gì.
Lâm Thắng nghe vậy thì thở dài, cô nàng không có lực lượng mà nói to quá.
Nhưng mà những điều đó là cảm xúc muốn bảo vệ ba người bọn họ, hắn không hề coi thường phần đó.
Giang Như Nguyệt không có lực lượng không sao cả, hắn có!
“Chuyện hôm nay chỉ dính đến riêng ta, không liên quan đến gia tộc! Dù có bị g·iết c·hết ta sẽ không hối hận!”
Lâm Thắng định ra tay thì cô nàng đã hành động nhanh hơn, nhanh chóng đứng trước mặt rồi vung kiếm chém Phạm Hải.
“Anh ấy đã cứu mạng mình! Giờ có phải liều c·hết cũng không sao cả, chỉ cần không để ba người họ bị bốn gia tộc chú ý đến và rời khỏi là ổn!!” Giang Như Nguyệt quyết tâm trong lòng.
Cô định liều c·hết để kéo theo bốn tên này, đánh nhau bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ nhưng khi liều mạng lại khác, trừ khi bọn chúng cũng dám liều mạng.
Vút!!
Cú chém của Giang Như Nguyệt sượt qua cổ của Phạm Hải, hắn né một cách rất nhanh chóng.
“Giang tiểu thư, cô đừng có hối hận về những lời mình đã nói đấy!”
Phạm Hại vừa lùi vừa nói.
Cả bốn tên thiếu gia thu lại vẻ cười đùa, chúng biết Giang Như Nguyệt định làm nghiêm túc.
Chẳng lẽ tên nhà quê kia thật sự là tình nhân của cô ta nên mới dám làm như vậy?!
Bốn tên thiếu gia cảm thấy không tốt lắm, chúng chỉ muốn điều tra xem Giang gia sẽ tiếp xúc với những ai, có mời trợ giúp mạnh mẽ nào đó không thôi!
Gia tộc của họ cấm tự tiện động thủ g·iết người của Giang gia, vẫn chưa đến lúc.
Giang Như Nguyệt không nói gì, lao thẳng đến dùng những chiêu thức hiểm ác chứng minh quyết tâm của mình.
...