Chương 101: Sự thật!
Ba người Lâm Thắng đứng tại chỗ nhìn Ôn Vũ Đại bước đi, trong lòng vẫn chưa hiểu lắm về những lời của ông ta.
“Chúng ta đi tiếp đi!” Lâm Thắng nói.
“Vâng!” x2
Cảm thấy kì nhưng không liên quan đến mình nên không cần để ý quá làm gì.
Sau đó, qua mấy con đường khác, họ lại thấy vài đứa trẻ ngồi ăn xin bên đường. Độ tuổi khoảng từ 7 đến 12, có nam có nữ, tất cả chúng đều mặc đồ giống nhau và điểm chung lớn nhất là không hề có tư chất tu luyện trong bảng thông tin.
“Anh...!” Mạc Uyên đưa mắt nhìn bé gái được cho linh thạch rồi chạy về một hướng như bao đứa khác, cô đã cảm thấy không thích hợp.
“Ừm, có gì đó mờ ám! Chúng ta yên lặng đi theo sau thử xem!” Lâm Thắng gật đầu nói.
Lâm Ngọc Linh cũng hiểu hiểu ra rồi, yên lặng nghe lời đi theo.
Một thời gian ngắn qua đi, bé gái đã chạy vào trong một căn nhà nhỏ, ngoài bé gái đó hắn còn thấy những đứa trẻ mình từng cho linh thạch đi từ trong đó ra.
Ba người đứng nấp ở chỗ không xa nhìn một màn này, Lâm Thắng nhíu mày, dùng cảm nhận ngay lập tức xem trong căn nhà đó có gì.
Bé gái đang đứng ở trong đó, đang đưa linh thạch cho một người đàn ông, phía sau hắn ta còn ba người khác, tất cả đều có khí thế trên người, không mạnh, chỉ ngang mức Tụ Khí.
“L...linh thạch đây ạ!” Bé gái hơi hơi sợ đưa viên linh thạch cho người đàn ông trước mình.
“Hôm nay mấy đứa nhóc này khá đấy! Kiếm được gần mười linh thạch rồi!” Kẻ đó cầm lấy linh thạch nói.
“Người cho chúng mày linh thạch trông như thế nào?!” Một tên khác ngồi trên ghế hỏi.
“Là một anh trai và hai chị gái có tai ạ!” Cô bé run run trả lời.
“Mấy đứa khác cũng nói như thế! Xem ra là người mới đến đây!”
“Nhân lúc tên đó chưa nhận ra điều không thích hợp thì phải moi thêm một ít! Mày hãy chạy đến trước con đường mà ba người đó đi qua ngồi xuống ăn xin tiếp! Tao dặn mấy đứa kia trước rồi, chúng mày có thể ngồi sát nhau!”
Bốn tên trao đổi với nhau, muốn móc thêm linh thạch của Lâm Thắng.
“N...nhưng mà...hôm nay cháu chưa được ăn...có linh thạch rồi nên...!”
“Mày cứ đi đi! Xong đêm nay tao sẽ cho ăn!”
“Nhưng...!”
“CMN điếc à!!!” Tên đứng trước mặt quát lên, vung tay định tát vào mặt cô bé.
Cô bé sợ hãi nhắm tịt mắt lại!
Vút!!!
A!!!!
Tiếng kêu thảm vang lên, cô bé giật mình mở mắt ra thì thấy kẻ định đánh mình đã ngã ngồi xuống đất, tay phải b·ị đ·âm xuyên bởi một thanh băng.
Ba tên còn lại hoảng sợ đứng dậy chạy đến xem tình hình.
Cộc! Cộc!
Tiếng bước chân vang lên, tất cả người trong này quay sang nhìn.
Một thanh niên và hai cô nàng nhân yêu xinh đẹp đang đi vào trong này.
“Chúng mày là ai!”
Một tên trong đó đứng dậy quát lên, hai tên khác cũng đứng dậy làm chuẩn bị.
Lâm Thắng nhìn bốn tên đàn ông trước mắt, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất tức giận.
Người to cao khỏe mạnh thậm chí còn có tu vi mà lại bắt trẻ con bình thường đi ăn xin kiếm tiền cho bản thân, hành động này rất đáng chém.
Mạc Uyên bước nhanh lên ôm lấy cô bé kéo về sau một chút.
“M...!”
Mấy tên kia thấy thế định mở miệng nói gì đó nhưng mà Lâm Thắng đã xuất hiện ở trước mặt chúng, một quả đấm thẳng vào mặt và một cú lên gối vào bụng!
Bịch! Bịch!!
Ặc! Ặc!
Ba tên đau đớn ngã xuống đất co quắp lại, kêu không thành tiếng, thêm cả tên đang hoảng sợ ôm tay b·ị đ·âm xuyên là bốn.
“Chúng mày rất đáng c·hết!!” Lâm Thắng lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt cô bé đang được Mạc Uyên bảo vệ, đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ.
“Không sao rồi! Không phải đi ăn xin nữa!” Mỉm cười nói.
Nhưng mà, cô bé không có vui vẻ vì được giải thoát, trên mặt toát ra sự sợ hãi nặng nề hơn trước.
Lâm Thắng không hiểu, tại sao lại sợ như vậy?!
“Mày hãy đợi đấy!”
Lúc này mấy tên kia run run đứng dậy chạy trốn khỏi chỗ này.
Lâm Thắng mặc kệ không thèm quan tâm bọn chúng, chỉ cần cứu được mấy đứa nhóc rồi mang cho binh vệ xử lí là ổn.
Nhưng mà, cô bé bỗng thoát khỏi tay Mạc Uyên, nhanh chóng chạy ra ngoài theo bước bốn tên kia.
“Này!!!”
Ba người không hiểu sao, phi ra muốn giữ lại cô bé...
“Để cô bé đó theo chúng đi!”
Ra đến đường, chuẩn bị túm được cô bé thì một giọng nói vang lên.
Ba người dừng lại nhìn sang thì thấy Ôn Vũ Đại đang đứng ở lề đường nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.
Trong lúc này cô bé chạy xa hơn mất rồi, Mạc Uyên định đuổi tiếp nhưng Lâm Thắng đưa tay ngăn cản, mắt nhìn Ôn Vũ Đại nói.
“Rốt cuộc những chuyện này là như thế nào?!”
“Haiz, ba người đã dính vào phiền phức rồi nên nói cho biết cũng không sao, còn có thể chuẩn bị ứng phó trước!” Ôn Vũ Đại thở dài.
Ông ta đặt giỏ bánh của mình xuống đất, sau đó lôi ra một tấm thảm nhỏ và ngồi lên.
“Đúng! Bánh bao thịt yêu thú, bột làm từ gạo trồng ở trên linh thổ! Thích hợp với người tu luyện, một linh thạch năm cái! Mua không?!” Ôn Vũ Đại chỉ giỏ bánh của mình nói với ba người.
Lâm Thắng chửi bậy trong lòng, mặt làm biểu cảm như đang bị táo bón.
Đang nghiêm túc còn quảng cáo bánh bao, đúng làm cạn lời.
“Có ạ!!”
Nhưng mà Lâm Ngọc Linh lại không theo tình huống nghiêm túc, hô lên đáp lại Ôn Vũ Đại.
Lâm Thắng xụ mặt, đưa tay bóp lấy hai bên mặt của thiếu nữ.
“Sao em lại tham ăn như thế chứ!”
“Ô..ô..!” Lâm Ngọc Linh bị bóp đến kêu loạn lên.
Mạc Uyên đứng đó không biết nên nói gì cho phải.
“Đừng căng thẳng, mấy đứa nhóc đó vẫn ổn thôi!” Ôn Vũ Đại nói.
“Căn cứ vào đâu mà ông nói vậy?!” Mạc Uyên hỏi.
Lúc này Lâm Thắng đã yên lại, hắn muốn biết thêm về chuyện đang xảy ra, không quên lấy hẳn mười cái bánh bao cho Lâm Ngọc Linh.
“Những đứa trẻ đó đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi!” Ôn Vũ Đại vừa cất linh thạch vừa nói.
“Ở quanh đây có mấy đứa, chắc ba người đã thấy hết chúng rồi! Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, bên khu vực khác còn rất nhiều, đều phải đi ăn xin cho mấy tên bất lương!”
Nghe vậy thì trong lòng ba người rất kinh ngạc, đồng thời cũng có tức giận. Nhiều đứa trẻ bị lợi dụng như vậy!!
“Binh vệ không quản chuyện này sao??!!” Mạc Uyên hỏi.
Ôn Vũ Đại lại không trả lời vấn đề này.
“Trong những đứa trẻ đó, có số ít là con cháu của gia tộc lớn, vì không có tư chất tư luyện nên bị bỏ rơi, chủ yếu là con thứ, con của vợ nhỏ, con của tình nhân bên ngoài! Không có tư chất tư luyện luôn bị coi thường, ở nơi toàn người tu luyện còn nặng hơn, thậm chí còn ảnh hưởng đến danh tiếng, địa vị trong gia tộc!!”
“Đấy là tầng trên, tầng thấp hơn một chút thì là con của những gia đình bình thường bị dính bẫy nợ nần với vài nơi có thế lực lớn, nợ đến mức cả đời không thể trả nổi và sau đó bị g·iết! Nếu con của họ có tư chất tu luyện thì sẽ b·ị b·ắt tu luyện làm hộ vệ, tay sai, không có tư chất thì như ba người thấy đấy, ăn xin cho chúng!”
“Còn phần nhỏ nữa là mới sinh ra đã bị bỏ rơi, không biết bố mẹ là ai, đến từ đâu. Tất cả những đứa trẻ như vậy được một bang phái thu nhận nuôi dưỡng làm công cụ kiếm tiền cho chúng, ăn xin chỉ là tuổi nhỏ, lớn hơn sẽ đi làm việc tay chân nặng nề hơn!”
“Mặc dù bị coi là công cụ kiếm tiền nhưng bọn nhỏ vẫn có chỗ ăn, chỗ ngủ, không đến mức c·hết đói, ngủ lang thang. Bởi vậy binh vệ mà mới không quản đến! Binh vệ, không thu nhận trẻ mồ côi, đa phần chỉ trị an!”
“Hơn nữa, sau lưng những bang phái bẫy các gia đình đi vào khuôn khổ có bóng dáng của gia tộc lớn! Dù có xảy ra chuyện đều bị che lấp rất kĩ càng, binh vệ biết mà không có bằng chứng để làm thôi!”
Ôn Vũ Đan nói xong thở ra một hơi, hai tay nắm chặt lại, mắt rất lạnh, không rõ ông ta đang nghĩ gì.
“Ngoài binh vệ...không có ai quản chuyện này sao?!” Lâm Thắng nói.
Ba người bọn họ nghe xong thấy rất khó chịu, sau một nơi xinh đẹp như vậy lại là những trò bẩn thỉu thối nát.
...