Chương 100: Kì lạ!
“Xin hỏi...!”
Lâm Thắng dừng bước lại, hắn không cần nhìn ra phía sau vẫn biết được người đang nói là ai. Trong lòng rất kì quái, sao cô nàng lại chạy theo mình, chẳng lẽ nhận ra mình đã từng cứu?? Không đúng, hôm đó thiếu nữ này đang b·ất t·ỉnh mà!
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?!” Lâm Thắng quay người lại rồi Giang Như Nguyệt mới nói câu sau.
Ánh mắt cô nàng vui vui, hi vọng suy nghĩ trong lòng mình là đúng.
“Xin lỗi, có vẻ như là chưa!” Lâm Thắng nói, dù thế nào thì vẫn coi như không quen mới tốt.
Nghe được lời này của hắn thì ánh mắt Giang Như Nguyệt ảm đạm xuống.
“Anh hãy nhớ kĩ lại xem, 2 năm trước, đêm, trong khu rừng!” Thiếu nữ vẫn chưa hết hi vọng, nhìn vào mắt hắn hỏi tiếp.
“Chúng ta chưa từng gặp mặt, trong trí nhớ của tôi không có cô!” Mắt Lâm Thắng bình thản mà trả lời.
“Vậy...sao...!”
Giang Như Nguyệt dời ánh mắt đi, trong lòng buồn bã, không phải sao...
“Như Nguyệt! Có chuyện gì thế?!”
Sáu thanh niên đã chạy đến sau lưng cô nàng, thanh niên ‘đẹp troai’ đến bệnh cạnh ân cần hỏi, ánh mắt không tốt nhìn về phía Lâm Thắng rồi bỗng thấy hai thân hình bên cạnh thì sáng mắt lên.
“Tuyệt vời, quá ngon!!”
Diễn ra nhanh chóng trong một giây rồi mặt tươi cười nhìn sang Giang Như Nguyệt.
“Minh Thiếu Khanh, xin gọi tên đầy đủ của ta và đứng cách xa ra một chút!!”
Giang Như Nguyệt bước sang một bước rồi lạnh lùng nói.
“Không cần xa lạ thế đâu! Dù sao chúng ta đang có hôn ước mà!” Minh Thiếu Khang nói, ánh mắt còn liếc Lâm Thắng.
“Phiền phức rồi đây!” Lâm Thắng chửi bậy trong lòng.
Ánh mắt nhìn về phía Minh Thiếu Khanh không tốt tí nào bởi vì hắn nhận ra thái độ của thiếu niên này khi nhìn vào Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh, không khác những kẻ mang ham muốn ngoài đường.
“Cô nhận lầm người rồi, chúng ta thật sự chưa gặp nhau!” Lâm Thắng nói rồi dẫn hai chị em đi về phía quầy khách sạn.
“Khoan....!”
Giang Như Nguyệt đưa tay lên một chút rồi lại bỏ xuống.
Mình nhận lầm người sao? Không thể nào, bóng lưng kia, mái tóc ngắn kia, kiểu ăn mặc đó, tuy đồ khác màu nhưng vẫn kiểu đó, giống y như hình ảnh đã in sâu vào trong đầu mình.
Anh ấy nhất định là người đã cứu mình vào đêm hôm đó. Nhưng tại sao lại không muốn nhận chứ, sao lại nói không quen biết mình??
Mắt cô nàng buồn bã nhìn thân hình đang đi lên lầu kia.
“Như Nguyệt, em quen người đó hả!” Minh Thiếu Khanh mỉm cười nói nhưng ánh mắt đầy sự tức giận.
Thái độ của Như Nguyệt với tên đó rất không ổn, đây là lần đầu hắn thấy cô nàng chú ý người đàn ông khác nhiều như bây giờ.
Minh Thiếu Khanh ta mới là người cần được thiếu nữ chú ý nhiều nhất mới đúng!!
“Ngươi tránh xa ta ra!” Giang Như Nguyệt quát lên.
Tâm tình đang không tốt còn bị quấy rầy bởi tên mình ghét nữa, buồn còn thêm tức!!
“Mai mình sẽ quay lại!!”
Giang Như Nguyệt nhìn về phía tầng hai rồi quay người đi ra khỏi khách sạn.
Minh Thiếu Khanh đứng im tại chỗ nắm chặt tay, khuôn mặt tức giận rõ lên.
Vì một người đàn ông khác mà tức giận rồi quát vị hôn phu của mình như thế sao! Giang Như Nguyệt, ngươi hay lắm!
“Đại ca, chúng ta về học viện thôi, muộn là bị phạt đấy!”
Một thiếu niên đứng gần hắn nói.
“Đi, nhanh!”
Nghe được lời này thì Minh Thiếu Khanh giật mình, khuôn mặt hiện lên vẻ sốt ruột rồi chạy nhanh ra khỏi nơi đây, hắn không muốn bị ăn phạt đâu!!!
Diệp Thiên tựa ở cửa nhìn một màn này, mặt không cảm xúc như bức tượng.
“Cũng nên về học viện thôi! Về muộn bị tên yếu hơn bản thân bắt phạt thì rất phiền phức!”
Mấy thanh niên bước qua rồi hắn mới đi theo, hai năm trước vì không thể tìm được gì trong rừng nên đã đến thành cấp trung Hoành Phương này nhờ vào lời hứa của Giang gia để có thể gia nhập vào học viện.
Những thế lực là nơi có thể trợ giúp tu luyện một cách nhanh nhất, qua hai năm ngắn ngủi đã đến được Kim Đan rồi nhưng hiện quả đã giảm bớt, cần tìm nơi cao cấp hơn.
...
“Anh! Thiếu nữ đó là ai thế?!” Mạc Uyên mở miệng hỏi.
Bây giờ ba người đang ở trong căn phòng vừa thuê, Lâm Ngọc Linh đang lăn lộn trên giường, Mạc Uyên đứng sau Lâm Thắng bóp vai cho hắn.
“Em nhớ anh đã từng kể cứu một thiếu nữ vào hai năm trước chứ?!” Lâm Thắng nói.
“Thiếu nữ vừa nãy đấy à anh?!”
“Đúng vậy, là thiếu nữ đó!”
“Sao anh lại nói không quen biết?!”
Lâm Thắng trầm ngâm, hắn không biết phải giải thích sao nữa.
Xem tình hình, thiếu nữ đó có khả năng rất cao sẽ trở thành người của Diệp Thiên Tiên Đế, mà người dính dáng đến hay xui xẻo lắm.
Nói cho Mạc Uyên về những vấn đề đó hả...nó hơi khó tin..
“Không có gì lớn, anh chỉ không muốn nhiều chuyện thôi!” Lâm Thắng nói.
“Như vậy không tốt đâu, anh nên quen biết nhiều hơn, chỉ có mấy chị em bọn em thôi sẽ chán đấy!” Mạc Uyên ôm cổ hắn nói.
“Không chán tí nào!”
“Baka ~”
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, gõ cửa mới biết thôi, đứng bên ngoài gọi không nghe được bởi vì trận pháp cách âm hoàn toàn.
Mạc Uyên đi ra mở cửa, người bên ngoài là nhân viên mang đồ ăn cho họ.
Cô nàng lấy mang vào đặt lên bàn.
“Yey! Có đồ ăn rồi!” Lâm Ngọc Linh chạy nhanh đến từ trên giường.
Sau đó, ba người bắt đầu ăn bữa tối.
...
Khoảng 8 giờ tối.
“Hai người có muốn đi dạo đêm không?!” Lâm Thắng hỏi hai chị em.
Ba người đang ở bên cửa sổ tầng hai ngắm nhìn cảnh tượng xung quanh, rất đẹp, nhiều màu sắc và sôi nổi hơn cả ban ngày.
“Có ạ ~” Mạc Uyên và Lâm Ngọc Linh cùng hô lên, hai người đang rất muốn ấy chứ!
Thế là hai tay Lâm Thắng bị kẹp kéo đi trên đường cái, từ trên cao nhìn rất đẹp còn khi xuống đến nơi thì hơi chật chội.
Vẫn đi được một cách bình thường nhưng trong tầm mắt chỉ có người với người, chả ngắm được gì mấy.
Lâm Thắng cao còn đỡ, thiếu nữ Lâm Ngọc Linh hơi thấp thì rất bực bội, tầm nhìn đã bị lấp hết rồi.
“Đông quá!” Thiếu nữ kêu lên.
“Đúng là đông quá! Muốn ngắm cảnh mà toàn ngắm được người!” Mạc Uyên gật đầu nói.
“Chúng ta chuyển sang đường khác đi, đường chính đông đúc là điều không tránh khỏi!” Lâm Thắng nói.
Ba người rẽ vào những con đường khác, không phải đường trung tâm nên người đã ít đi.
Ít so với đường chính thôi chứ vẫn coi là đông trên một con phố.
Tầm mắt có thể thấy được hai bên đường rồi không còn toàn người là người nữa.
“Anh, nhìn kia!”
Đi dạo được một thời gian, qua mấy con đường trong từng dãy nhà thì Lâm Ngọc Linh bỗng kéo hắn nhìn về một nơi.
Lâm Thắng nhìn sang, ở bên đường cái đang có hai cậu bé 7 tuổi ăn mặc cũ kĩ ngồi ăn xin, người người đi qua mặc kệ.
Hắn nhíu mày lại, thành cấp trung, nơi giàu có phồn vinh toàn người tu luyện mà vẫn có ăn xin? Lại còn nhỏ như vậy??
Ba người tiến đến gần xem xét.
“A...anh chị cho em... xin một ít đồ ăn được không ạ?!”
Một trong hai cậu bé nói khi thấy có người đến gần.
Lâm Thắng quan sát, ngoài bẩn với mặc đồ cũ ra thì mọi thứ vẫn bình thường, không có vẻ như bị đói, nói mà ánh mắt trốn tránh, sợ hãi, không có sự hi vọng được cho đồ như trong ý nghĩ.
“Anh, hai cậu bé đáng thương quá! Anh cho họ ít tiền đi được không?!” Lâm Ngọc Linh kéo kéo tay hắn nói.
“Ừm, để anh cho!” Lâm Thắng nói rồi đưa cho mỗi cậu bé một viên linh thạch.
Hơi kì quái nhưng mặc kệ vậy.
“Cảm ơn hai anh chị rất nhiều!”
Hai cậu bé được cho linh thạch xong thì mắt sáng lên, nói cảm ơn rồi đứng dậy chạy nhanh về một hướng.
“Ơ...!” Lâm Ngọc Linh và Mạc Uyên hơi ngơ ra.
Lâm Thắng nhíu mày, người xung quanh nhìn về đây khi hắn cho hai cậu bé linh thạch, một số người còn lắc đầu như làm vậy không đúng. Chuyện gì đang xảy ra?!
“Cậu không nên cho những đứa bé trong thành thứ gì cả!” Một giọng nói vang lên sau lưng.
Ba người quay sang thì thấy đó là một ông già đang xách theo giỏ bánh.
“Tại sao lại không nên cho vậy ạ?!” Lâm Ngọc Linh tò mò hỏi, Mạc Uyên cũng muốn biết, còn Lâm Thắng thì chú ý hơn về thông tin của ông già trước mắt.
[ Tên: Ôn Vũ Đại ]
[ Chủng tộc: Người ]
[ Tuổi: 74 ]
[ Cấp độ: Anh Thai đỉnh cao ( Tàn phế )]
[ Chú: Phó hội cũ của hội sát thủ Ẩn Sát ]
Thông tin nhìn có vẻ rất mạnh nhưng hai chữ tàn phế đã loại bỏ sự mạnh mẽ đó rồi.
Sát thủ! Nghe rất thần bí và lạnh lẽo!
“Mấy người chỉ cần biết không nên cho đồ là được! Biết thêm sẽ mất cảnh quan và có thể rơi vào phiền thức đấy!” Ôn Vũ Đại nói rồi bước đi.
...