Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1728




Bởi vì có sự tồn tại của Khương Thành mà ngay từ đầu Đoạn hà đã có được tiến

độ huyền văn là 100%.

Nếu như huyền văn của Khương Thành là căn nguyên thật sự thì bây giờ Đoạn

Hà đã thật sự giống như trở thành nguyên tổ hủy diệt rồi.

Làn sóng quy tắc hủy diệt vô biên rót vào đầu hắn.

Giống như đám người Kỷ Linh Hàm, Đường Như, Mâu Vũ, Đoạn Hà đã có

được nền móng cực cao cho bản thân.

Hắn đã là Đạo Thánh rồi.

Trình độ lĩnh ngộ với quy tắc hủy diệt này của hắn vốn đã sánh được với huyền

văn thập tứ trọng rồi.

Vốn không thua gì Khương Thành.

Nhưng đạo quy tắc lại như mây và biển, đâu rồi cũng vào đấy.

Cho dù là cảm ngộ cùng một giới thì cũng có nơi hắn chưa đến được.

Tri thức quy tắc như biển kia nếu như dựa vào việc tu luyện thì không biết phải

qua mấy trăm triệu năm mới có thể có được.

Bây giờ lại xuất hiện trước trong đầu hắn rồi.

Không cần hắn phải tốn công khổ luyện cũng không cần từ từ hiểu.

Giống như mở khóa trước một phần kí ức vốn sẽ thuộc về hắn vậy.

Sau khi mọi thứ hoàn toàn kết thúc, Đoạn Hà mở mắt ra.

Trong mắt hắn là sự vui mừng tột độ.

Lần thu hoạch này thật sự quá lớn.

Hắn đột nhiên mở pháp tắc không gian của bản thân ra, trụ đồ đằng khổng lồ

đen kịt sừng sững, mà trụ căn nguyên hủy diệt kia thì lại triển lộ một cách to lạ

thường.

Không những mơ hồ đã vượt qua giới hạn của mức Đạo Thánh.

Tại trung tâm của căn nguyên đồ đằng kia lại có một lăng tinh trong suốt.

Mặc dù mọi người không hiểu đó là gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khi

tức thần bí bất phàm trong đó.

Giống như, đó là một thứ cấm kị!

“Trời ơi!”

“Đây, chuyện này sao có thể?”

“Mới chớp mắt một cái thôi mà đã đột phá rồi?”

Nhưng môn đồ của Cuồng Hải tông và Phi Tinh Đường cũng nhìn không hiểu

đã xảy ra chuyện gì, suy cho cùng thì vừa rồi cũng bị kết giới ngăn cách, không

thấy được gì cả.

Nhưng thực lực của Đoạn Hà gia tăng thì bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ.

Sức chiến đấu của Đoạn Hà trước đó là một Đạo Thánh bình thường, có thể

sánh được với một bộ phận các Thần Quân, nhưng dưới sự áp chế của lực thiên

đạo thì hắn không thể qua nỗi những Thần Quân lão làng.

Còn bây giờ, e rằng hắn đã không thua bất cứ vị Thần Quân nào rồi.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà lại đột nhiên thăng cấp cực

lớn, hoàn toàn đã đổi mới nhận thức của mọi người.

Nhưng đối với đám người Vi Hành, Ma Huy mà nói thì dù cho Khương chưởng

môn có làm gì thì cũng là đương nhiên.

Khi mọi người tâng bốc thì Khương Thành cũng đã có được lợi ích cực lớn cho

riêng mình.

Huyền văn hủy diệt vốn đã đạt đến thập tứ trọng của hắn giờ đây trên thanh tiến

độ từ con số không đã bay đến 57% rồi mới dừng lại.

“Ôi vãi, tăng nhiều vậy à?”

Phải biết rằng một huyền văn từ thập tứ trọng tăng lên thập ngũ trọng không

mất mấy ngàn tỷ điểm tiên nguyên thì chẳng thể làm được.

Nhưng giờ cho Đoạn Hà trói buộc một chút mà vô hình chung đã tiết kiệm ít

nhất những sáu bảy chục triệu điểm tiên nguyên.

Còn về bản thân từ từ cảm ngộ tư luyện… chuyện như thế này Khương chưởng

môn chưa bao giờ nghĩ đến.

Sau khi tiễn Đoạn Hà đi, hắn đưa những người Phi Tiên môn một đường trở về.

Mà trên đường lại gặp được một vài đồ tử đồ tôn của đám người Đỗ Thưởng,

Bùi Sanh, đội ngũ cũng to ra không ít.

Diệp Minh và Diệp Đường trên đường này vẫn lo lắng bất an.

Suy cho cùng thì có đến mấy Đạo Thánh và mấy trăm Đạo Tôn tọa trấn ở tổng

bộ Phi Tiên môn.

Bản thân sư tôn trong mắt bộn họ chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử đời thứ tư mà

thôi.

Một tông môn bá cấp như Phi Tiên môn chắc chắn tiêu chuẩn phải rất cao nhỉ?

Mà bản thân mấy Chí Tôn Thiên Tôn mình, còn có người thậm chí chỉ mới Đế

Cảnh thất trọng nữa.

Đừng nói đến một tông môn đỉnh cao như Phi Tiên môn, dù cho là những tông

môn trung đẳng thì cũng khó mà đủ tư cách.

Sau khi đến tổng bộ có phải sẽ bị vứt bỏ không?

Tuy Khương lão tổ bình dị dễ gần nhưng chỉ là một mình hắn thôi, ai biết được

những tiền bối khác ở tổng bộ có tính khí thế nào chứ?

Khi bọn họ đến biên giới của Khiếu Mang vực bên này, số người trong đội ngũ

đã lên đến hơn hai ngàn người, đến từ mười tông môn và gia tộc của các chi

nhánh Phi Tiên môn.

Đám cấp cao của Phi Tiên môn là Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Mạc Trần đã sớm

đến chờ ở đây.

“Cuối cùng các ngươi cũng trở lại rồi.”

Kỷ Linh Hàm mang theo mấy trăm người đến nghênh đón.

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

Đám người La Viễn, Đan Thái, Tần Sướng ở đằng sau đã chủ động chạy vào

đám người.

“Ha ha, đây là mấy hậu bối đồ đệ đồ tôn của các ngươi sao?”

“Được đấy được đấy.”

“Hoan nghênh các hậu bối, về đến Phi Tiên môn thì các ngươi coi như là về nhà

rồi.”

“Đề là người một nhà cả, sau này đừng có xa cách ha.”

Đám đệ tử Phi Tinh Đường ngơ ra.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ những Đạo Tôn và Đạo Thánh cao hơn

mình đến bốn năm bối phận này lại chủ động nhiệt tình đến đón tiếp mình một

cách tập thể đến thế.

Quy cách cao đến mức khó tưởng.

Đám người Vi Hành, Ma Huy ở một bên vừa nói chuyện mừng gặp gỡ với đám

người La Viễn vừa bận rộn giới thiệu các đệ tử.

Đám người Diện Minh liên tục hành lễ, bị yêu đến mức phải sợ.

“Mọi người đừng xem nhau như người ngoài nhá, ha ha ha…”

Đám người Đan Thái, Ngụy Miễu vênh váo một cách hiếm thấy.

“Bối phận ta cao thế ư?”

“Lại chả phải à, cảm giác có hậu bối thật không tệ.”

“Sớm biết thế thì ta mấy năm trước cũng nhận vài đồ đệ rồi…”

“Sau này tu luyện có gì thắc mắc đều có thể đến tìm Thái sư thúc tổ.”

“Có gì cần ở Phi Tiên môn thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói.”

“Bị bắt nạt nhớ bảo bọn ta chống lưng cho, đảm bảo các ngươi sẽ vững vàng ở

Khiếu Mang vực.”

Những lời quá bộc trực này hoàn toàn không giống với dáng vẻ của các trường

bối sư môn nói.

Nhưng hơn hai ngàn đệ tử Phi Tiên môn này nghe được lại cảm thấy ấm lòng vô

bờ bến.

Bọn họ vốn đến từ những tông môn và gia tộc khác nhau nhưng dường như

trong ngày đầu đã có cảm giác thân thuộc đến lạ.

Còn về đám môn đồ Cuồng Hải tông theo qua đây ở một bên thì phải nói là

ngưỡng mộ đố kị.

Nhưng mà cũng hết cách, bọn họ đâu phải Phi Tiên môn.

Quán Đào Đạo Tôn chua xót cảm thán.

“Đi thôi, đi thôi.”

“Chúng ta có thể được Khương tiền bối đích thân đưa đến đây đã là vinh hạnh

lắm rồi.”

“Về sau vẫn nên nghĩ làm thế nào để đứng được ở Khiếu Mang vực thôi.”

Thực thế thì bởi họ được Khương Thành đích thân đưa đến nên sau này sẽ được

không ít ưu đãi ngầm.

Suy cho cùng thì nhưng tông môn xung quanh cũng đâu biết Cuồng Hải tông có

phải là người của Khương chưởng môn hay không.

Trong khoảng thời gian sau đó, những môn đồ phân tán ở bên ngoài của Phi

Tiên môn cũng lần lượt trở về.

Không ít người giống như Vi Hành lập tông môn ở bên ngoài, thậm chí có

người còn khai chi tán diệp tạo thành gia tộc nữa.

Bây giờ mang theo người nhà về tổng bộ, cũng khiến cho một tông môn chỉ có

mấy ngàn người trở nên càng ngày càng náo nhiệt.

Đặc biệt là sau khi chi Nguyên Chân Nguyên Tịnh ở Trung Tiên giới năm đó

quay về thì số lượng người của Phi Tiên môn đã đến con số hơn năm trăm ngàn

người.

Tu vi của năm trăm ngàn người này phải gọi là so le vô cùng.

Cảnh giới thấp nhất vốn không phải là Mặc Vu Vi có cảnh giới Đế Cảnh thất

trọng của Phi Tinh Đường nữa mà là một tằng tôn hậu bối của Thư Dương

Bình, trước mắt chỉ ở Chuẩn Đế mà thôi.

Nế như đếm hết những phân chi phân tán bên ngoài thì trong năm trăm ngàn

người này từ Chuẩn Đế đến Đế Cảnh nhất trọng nhị trọng, thậm chí cả Đạo

Thánh cũng đều có.

Có vài Đế Cảnh tám trọng tứ trọng sau khi trở về tổng bộ mới phát hiện bản

thân hóa ra lại có một đám sư huynh sư tỷ cấp đến từ những phân chi khác.

Cảnh tượng kì lạ này e rằng chỉ xuất hiện ở Phi Tiên môn mà thôi.