Nếu chỉ xét về cảnh giới bình quân thì Phi Tiên Môn hoàn toàn không đảm
đương nổi cái danh tông môn đứng đầu.
Số lượng chiếm nhiều nhất vẫn chỉ là Thiên Tôn.
Mới đợt trước lúc Trúc Tiên cung bố trí tiền tuyến cho trận đại chiến, cái cấp
bậc này còn chẳng đủ tư cách để mà Tiên Phủ đích thân chiêu mộ nữa kìa.
Chỉ được xem như pháo hôi gom cho đủ số lượng mà thôi.
Nhưng ở mặt khác, sức chiến đấu cao cấp của Phi Tiên Môn cũng mạnh đến
không tưởng.
Đệ tử đời thứ hai bao gồm luôn Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần, có tổng cộng hai
mươi hai người.
Đệ tử đời thứ ba ngoại trừ bốn người Đoạn Hà, Dịch Thần, Miêu Dạ, Từ Tử
Xuyên được nuôi dưỡng bên ngoài thì có năm mươi bốn người.
Đệ tử đời thứ tư có khoảng chừng chín trăm năm mươi mốt người.
Trong số những người này, có sáu Đạo Thánh, còn một nghìn không trăm hai
mươi mốt người còn lại toàn bộ đều là Đạo Tôn.
Điều này mà đặt ở bất kỳ tông môn nào khác đều là chuyện vô cùng khó tin.
Phải biết rằng, mới vừa rồi khi vô số tông môn của Minh Nhai Thiên bắt tay
cùng nhau tấn công cứ điểm đầu tiên của Thiên Lân Quân, cũng chỉ được có
khoảng hơn bảy trăm Đạo Tôn.
Sau khi gom hết các môn đồ lại, Khương Thành lại càng chắc chắn hơn về suy
đoán trước đó.
Đó chính là “tỷ lệ thành tài” của các môn đồ ở bốn đời đầu quá cao rồi.
Tính ra, nhóm người Nguyên Chân, Nguyên Thịnh trong Trung Tiên giới cũng
không trễ hơn bốn đời đầu bao nhiêu.
Bọn họ cũng đã trải qua thời đại dài đằng đẵng từ lúc Cổ Tiên giới và Nguyên
Tiên giới được cải tổ lại cho đến nay.
Nhưng trong số một trăm mấy nghìn môn đồ bọn họ, chỉ có được năm Đạo Tôn,
còn lại đại đa số đều là Thiên Tôn, Chí Tôn.
Đây mới là tình huống bình thường.
Vậy mà bốn đời đầu của Phi Tiên Môn toàn bộ đều bắt đầu từ Đạo Tôn, không
một ai là ngoại lệ, điều này rõ ràng không bình thường chút nào.
“Đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy?”
“Chẳng lẽ thật sự là do số mệnh của ca bao trùm lên bọn họ?”
“Hay là vì ta đã đích thân đề cao tư chất của mỗi người bọn họ?”
“Hoặc là do bọn họ cứ phi thăng từ dưới Hạ giới lên?”
Bất kể là suy đoán nào, hắn cũng đều cảm thấy không quá đáng tin.
“Tuy là không đoán ra chân tướng, nhưng chắc chắn trong này có chứa một bí
mật lớn!”
“Thôi vậy, dẫu sao cũng là chuyện tốt.”
Rất nhanh hắn đã ném chuyện này ra sau đầu.
Ngày hôm nay, hắn triệu tập hết Mạc Trần và đệ tử đời thứ hai, ba và bốn lại.
Trong đại điện, một nghìn không trăm hai mươi bảy môn đồ năm xưa cùng nhau
phi thăng lên từ dưới Hạ giới đều tề tụ đông đủ, cũng xem như là sự rầm rộ
hiếm có.
“Đáng tiếc bọn Đoạn Hà và Dịch Thần không ở đây, bằng không chúng ta đã
đông đủ rồi.”
“Chứ còn gì nữa, mấy năm này ta nằm mơ cũng mong có được ngày hôm nay.”
“Thật hiếm có mà, năm đó lúc còn ở hạ giới, làm gì mà nghĩ tới vô số năm sau
còn có thể được ngồi chung một chỗ như thế này…”
Khương Thành lãnh đạo đợi cho mọi người cảm khái tàm tạm rồi mới bắt đầu
vô thẳng vấn đề.
“Hôm nay gọi các ngươi tới, là có một chuyện nhỏ…”
“Chuyện nhỏ gì?”
Chúng đệ tử bày tỏ sự tò mò, đám người chuyên nịnh hót cũng bắt đầu hành
động.
“Chuyện của Khương chưởng môn sao lại gọi là chuyện nhỏ được?”
“Đúng vậy, mỗi câu của Khương chưởng môn đều là trọng điểm, phải ghi chép
lại về sau ắt có lợi lớn.”
“Chuyện nhỏ của lão nhân gia ngươi đối với bọn ta là chuyện lớn bằng trời…”
Khương Thành bị cắt ngang có chút bất lực.
Bản thân hắn lại không thể đả kích tinh thần hăng hái tâng bốc của bọn họ, chỉ
đành đợi cho bọn họ tâng bốc xong.
Xét về mặt ý nghĩa nào đó, cũng xem như là hắn bị cắn trả rồi.
“Khụ, là thế này, ta vẫn còn một cái chúc phúc chưa thêm cho các ngươi.”
Hắn vừa nói xong lời này, đám người Vi Hành, Ma Huy và Đỗ Thường lập tức
trở nên kích động.
“Cuối cùng cũng đến lượt bọn ta rồi sao?”
“Ha ha, sau khi quay về ta luôn đợi ngày này đó!”
“Lần trước Đoạn Hà làm chúng ta ghen tỵ chết đi được.”
Còn về những người khác như đám Đan Thái, Ngụy Miêu, Tần Sướng cho đến
Lâm Ninh, Mạc Trần, toàn bộ đều ngu ngơ không hiểu ra sao.
Nhưng điều đó cũng không gây trở ngại việc bọn họ kích động.
“Chúc phúc của Khương chưởng môn chính là thăng cấp thoát thai hoán cốt đó
nha!”
“Trời ạ, hóa ra đến cấp bậc Đạo Tôn rồi mà Khương chưởng môn vẫn có thể
giúp chúng ta thăng cấp hả?”
“Không hổ là Khương chưởng môn mà…”
“Lần này là chúc phúc gì đây?” Kỷ Linh Hàm cũng vô cùng hăng hái.
Thành ca phất phất tay với nàng.
“Lần này không có phần của ngươi.”
“Hả? Tại sao chứ?”
“Ngươi đã có rồi, chính là cái trói buộc quy tắc băng ấy.”
Lúc này Kỷ Linh Hàm mới bừng tỉnh ngộ.
Năm đó sau khi trói buộc với Huyền văn băng, nàng nhận được trợ giúp vô
cùng to lớn.
Sau đó cứ thế thăng cấp đến cấp bậc Thiên Tôn, so với những người khác thuận
lợi hơn gấp trăm nghìn lần.
Bởi vì trên phương diện quy tắc chủ gần như không hề có khái niệm về bình
cảnh.
Mấy năm trước khi Khương Thành bước ra từ không gian Thiên Đạo, nàng lại
đột nhiên nhận được một lượng lớn cảm ngộ mới về hệ băng, thậm chí rất
nhanh đạt đến cấp bậc Đạo Thánh.
Kèm theo đó, căn nguyên đồ đằng hệ băng của nàng cũng thấp thoáng vượt qua
giới hạn của Đạo Thánh.
Nói trắng ra chính là đồng nghĩa với việc Khương Thành mang theo nàng cùng
bay lên.
Huyền văn hệ băng của Thành ca càng mạnh, nàng sẽ có được càng nhiều, gần
như là hưởng đến hết đời.
“Còn có La Viễn, Đường Như, năm đó lúc ở Cổ Tiên giới ta cũng đã giúp các
ngươi trói buộc rồi.”
Khương Thành liếc nhìn hai người này, trước mắt đều đã là Đạo Thánh hết rồi.
“Ba người các ngươi, lần này giúp ta đăng ký với duy trì trật tự là được rồi.”
“Vâng ạ!” La Viễn và Đường Như cười hì hì đứng hai bên trái phải.
Hai người bọn họ đã sớm được trói buộc Huyền văn Dương và Huyền văn hỏa
rồi, những năm này cũng được lợi vô cùng lớn.
Lần này đến những người khác cũng bùng nổ.
Ấn Tuyết Nhi là người đầu tiên nhảy ra.
“Được lắm nha, Khương chưởng môn, vậy mà ngươi lại lén lút thiên vị cho ba
người bọn họ.”
“Còn có ba người các ngươi, vậy mà lại giấu bọn ta nhiều năm như vậy, đáng
ghét chết được!”
“Ta nói mà, thiên phú của La sư huynh cũng không cao hơn ta là bao, mà sao
mấy năm nay đột nhiên lại thăng cấp nhanh như vậy chứ.”
Đến cả Lâm Ninh cũng âm thầm nhìn về phía Thành ca.
Mặc dù không nói một câu nào, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là có chút tổn
thương.
Thật ra cái nàng quan tâm không phải là bản thân không có.
Mà là đến cả Kỷ Linh Hàm cũng có, vậy mà nàng lại không có.
Vừa so đã thấy ngay khoảng cách địa vị trong lòng của Thành ca, làm nàng có
chút thương cảm.
Khương Thành bị ánh mắt ai oán của nàng nhìn cảm thấy có chút chịu không
nổi.
Chỉ có thể phát giận lên những người khác.
“Được rồi được rồi!”
“Các ngươi mà còn làm ồn nữa thì cứ đợi tiếp đợt sau đi.”
“Năm đó không thêm cái chúc phúc này cho các ngươi là bởi vì đa số mọi
người đều không có mặt.”
Khi ấy hắn mới từ Băng giới về đến Cổ Tiên giới, lúc đó bên cạnh chỉ có mười
mấy đệ tử Phi Tiên Môn, những người khác đều đang ở các chân giới khác.
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Ninh mới hóa buồn thành vui, khoác tay lên cánh
tay hắn.
“Nếu nói như vậy, vậy là không phải ngươi cố ý không cho ta, cũng không phải
là quên ta đúng không?”
Thành ca co rút khóe miệng.
Trong lòng thầm nhủ não của ngươi toàn nghĩ cái gì thế hả?
“Tất nhiên không phải rồi, ta vẫn luôn để dành vị trí quy tắc ám cho ngươi mà!”
Câu trả lời tiêu chuẩn này khiến cho Ninh muội muội vừa ý đến cảm động.
Khương Thành cũng bắt đầu phổ cập cho mọi người ý nghĩa của việc trói buộc
huyền văn.
“Trên cơ bản chính là, sau khi các ngươi trói buộc một quy tắc nào đó của ta, thì
sẽ có được mọi cảm ngộ của ta đối với quy tắc đó.
“Dưới tình huống được ta cho phép, thậm chí còn có thể trực tiếp nhận được lực
quy tắc gia trì của ta.
“Nhưng mỗi người chỉ có thể trói buộc một quy tắc mà thôi.”
“Hơn nữa một quy tắc cũng chỉ dùng được cho một người.”
Sau khi hắn phổ cập xong, bất kể là Mạc Trần hay là những đệ tử khác đều bày
tỏ được mở rộng tầm mắt.
“Còn có chuyện thế này sao?”
“Sao ta cứ cảm giác chuyện này có chút giống với móc nối căn nguyên nhỉ?”
“Đúng rồi, ta cũng thấy vậy, hơn nữa còn có thể nhận được lực quy tắc gia trì
của Khương chưởng môn, vậy chẳng phải là mượn dùng căn nguyên hay sao?”
“Đúng rồi, chúng ta hơn một nghìn người, Khương chưởng môn có bao nhiêu
quy tắc đây?”