Nhìn mớ giá trị thanh danh tăng lên vùn vụt, Khương Thành phải phí rất nhiều
nơ-ron mới tính đại khái ra được bao nhiêu điểm tiên nguyên.
Điểm tiên nguyên đến hơn bảy ngàn tỷ suýt chút đã làm hắn mù mắt.
Thu hoạch vượt qua bất cứ lần thu hoạch nào của hắn trước đây.
Hơn nữa, giá trị thanh danh vẫn đang tiếp tục tăng.
Tuy biên độ không mạnh mẽ như lúc ban đầu nhưng cứ như tăng không ngừng
vậy.
“Ai có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ca còn chưa làm màu mà, thậm chí còn chưa ra tay nữa…”
Chuyện này hoàn toàn vượt xa dự tính của hắn.
Vì thế nên hắn cũng lơ luôn lời nói sau đó của Huyễn Vương.
“Sau một tháng, Thiên Lân Quân sẽ tiếp tục tiến công, đến khi thu hồi được
Minh Tái vực.”
Nhìn vô số tiên nhân đang thảo luận long trời lở đất, hắn rót tiên lực để áp chế
tất cả giọng nói lại.
“Các ngươi cũng không cần lo lắng.”
“Tử Tiêu điện có lệnh, tất cả các tông môn, thế gia, quân tộc có thể tiếp tục ở lại
sinh sống ở nơi đang dừng chân.”
Mệnh lệnh này lại lần nữa châm ngòi cho cả trường.
Rất nhiều tiên nhân định nhân thời gian một tháng này mà di chuyển tông môn
của sơn môn đến một nơi khó phát hiện.
Sau khi Thiên Cung đánh hạ Minh Tái vực thì còn có thể cho bọn họ sống cuộc
sống bình thường sao?
Có chuyện tốt đẹp thế à?
Thiên Cung đổi tính rồi hả?
Đến cả Thiên Lân Quân ở đằng sau hắn ai ai cũng khó hiểu.
Nếu như không phải Huyễn Vương đang nắm lệnh truyền tin của Thiên Cung
thì e bọn họ cũng sẽ nghi ngờ đây là đang truyền mệnh lệnh giả rồi.
“Nhưng các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm.”
“Từ nay về sau, Minh Tái vực chính là lãnh địa của Thiên Cung.”
“Tất cả tông môn, thế gia, quần tộc trong cảnh thậm chí là mạo hiểm đoàn cũng
phải đăng kí vào sổ, tiếp nhận sự giám sát của Thiên Cung.”
“Bình thường cũng phải cống nạp, không được làm những việc không được
phép, lúc chiến đấu phải nghe theo sự điều phái của Thiên Cung.”
Những tiên nhân bên dưới lại lần nữa dâng lên làn sóng nghị luận.
Tin tức này quá lớn rồi, lớn đến mức bọn họ không thể tiêu hóa nỗi.
Vốn dĩ nhưng tiên nhân ở đây còn dự định rời khỏi Minh Tái vực để đến Khiếu
Mang vực.
Nhưng bây giờ rất nhiều người lại cần cân nhắc lại một chút rồi.
Là ở lại tốt hay đi sẽ tốt, đây đúng là một quyết định khó khăn.
Khương Thành chẳng có tâm tư mà nghĩ đến việc tin tức này sẽ đem lại sự thay
đổi gì cho Nguyên Tiên giới, cũng không thèm quan tâm Minh Tái vực sau này
sẽ ra sao, bởi vì đó không phải phạm vi nghiệp vụ của hắn.
Không lâu sau, hắn và những đệ tử Phi Tinh Đường đã tụ họp lại với nhau.
Đám người Cuồng Hải tông và Ma Huy, Đỗ Thường đều sẽ về Khiếu Mang
vực, người ngoại lệ duy nhất chính là Đoạn Hà.
Nhìn Thành ca, tên Đạo Thánh nắm giữ kịch bản vai chính này u uất.
“Khương chưởng môn, tại sao ta không thể về Phi Tiên môn?”
Nếu không phải trước đó Thành ca thưởng cho hắn đạo khí bát giai và bí bảo
thượng phẩm thì hắn đã nghi ngờ bản thân mình bị thất sủng rồi.
“Thế giới bên ngoài rất lớn, lẽ nào ngươi không muốn đi xem thử sao?”
Khương Thành cười híp mí vỗ vai hắn.
“Ta có một kì vọng khác về ngươi.”
Đoạn Hà hiểu như không hiểu.
Nhưng mà lời nói này đối với hắn như tiêm máu gà.
Hóa ra Khương chưởng môn không bảo bản thân quay về là có nguyên nhân
đặc biệt riêng sao?
Trước khi chia xa, Khương Thành lại nhớ đến một chuyện.
“Đúng rồi, ngươi chủ tu quy tắc gì?”
Hắn nhớ ra huyền văn của mình có thể trói buộc với người khác.
Như thế không những sẽ giúp đỡ được người khác mà đồng thời cũng có lợi cho
bản thân.
Chỉ là một huyền văn chỉ có thể trói buộc với một người, đến nay số người được
trói buộc rất ít.
Mãng Dã với quy tắc lực, Thương Linh với quy tắc tốc độ, Kỷ Linh Hàm với
quy tắc băng, Huyền Minh với quy tắc thủy, Dịch Thần với quy tắc hệ âm, La
Viễn với quy tắc hệ dương, Đường Như với quy tắc hệ hỏa, Mâu Vũ với quy tắc
luân hồi.
Tổng cộng có tám người.
Ồ, còn có một người mà Thành ca chưa hề kì vọng đó là Tam Nhãn Hổ với quy
tắc giết chóc.
Những người này lúc đó tu vi không cao, tuy có cho huyền văn của hắn thăng
cấp một chút, nhưng biên độ tăng cấp cũng không cao.
Điều khiến hắn khó hiểu đó là sau khi những người này đến Thiên Tôn, Chí
Tôn, Đạo Tôn rồi cũng chẳng hề gia tăng biên độ bổ trợ cho huyền văn của hắn
nữa.
Mà huyền văn của hắn sau khi tăng lên, những người này lại vẫn tiếp tục có
được quy tắc cảm ngộ bên này của hắn.
“Thế này thì có hơi bất công mà.”
“Lẽ nào ta có được sự bổ trợ từ bên mấy người đó chỉ có một chút lúc trói buộc
thôi sao?”
Theo như vậy thì vẫn nên tận lực tìm kiếm người trước mắt có cảnh giới cao để
trói buộc.
Mà Đoạn Hà bây giờ lại là Đạo Thánh.
“Khởi bẩm Khương chưởng môn, là quy tắc hủy diệt!”
Đoạn Hà cung kính đáp rồi lại hỏi một cách mong chờ: “Ngươi định chỉ điểm ta
tu luyện sao?”
“Chỉ điểm?”
Thành ca cười khua tay.
“Thế thì phiền phức quá.”
“Chỉ là thêm một chúc phúc cho quy tắc hủy diệt của ngươi thôi.”
Nghe thấy hắn bảo phiền phức, Đoạn Hà còn có chút thất vọng.
Nhưng sau khi nghe câu sau thì hắn lại trở nên mừng rỡ vô vàn.
Khương chưởng môn nói thêm một chúc phúc thì sẽ có sự thăng cấp lớn
nhường nào rồi chứ.
Nghĩ đến năm ấy gia tăng tư chất, mấy chúc phúc đó đã trực tiếp thay đổi quỹ
đạo nhân sinh của hắn.
“Ha ha, vậy quá tốt rồi, mau bắt đầu đi.”
Những người khác ở cạnh bên lập tức bùng nổ.
“Hóa ra lại có một chúc phúc nữa?”
“Khương chưởng môn, ngươi thế là không được rồi.”
Đám người Vi Hành và Ma Huy, Đỗ Thường hoàn toàn không thể bỏ qua.
“Thế này là cưng bên nhiều bên ít rồi.”
“Bọn ta cũng muốn chúc phúc.”
“Phải, bọn ta cũng muốn…”
Bọn họ vừa ra đã khiến những người ở Phi Tinh Đường và Cuồng Hải tông ngớ
cả ra.
Các ngươi tốt xấu gì cũng là những tiền bối cấp bậc Đạo Thánh, có thể có chút
phong phạm của Đạo Thánh không?
Hơn nữa đây là một siêu cấp cường giả có thể giết chết Thần Quân trong chớp
mắt đấy, các ngươi lằng nhằn trước mặt hắn mà không sợ hắn mất kiên nhẫn mà
phát nộ à?
Nếu như đám người Vi Hành, Ma Huy nghe được tiếng lòng của bọn họ thì nhất
định sẽ nói các ngươi không hiểu Khương chưởng môn chút nào.
Thành ca bị vây chặt như nên có phần dở khóc dở cười.
“Được rồi được rồi, sau khi các ngươi trở về thì ta sẽ thống nhất sắp xếp sau.”
Huyền văn của hắn chủ yếu là giữ lại cho đệ tử Phi Tiên môn mà.
Tổng cộng ba ngàn huyền văn, đệ tử bốn đời đầu của Phi Tiên môn thì hơn một
ngàn người, dư da.
Dẹp lui mọi người xong, hắn tiện tay bố trí một kết giới, nghiêm túc nói cho
Đoạn Hà biết ý nghĩa của việc trói buộc huyền văn.
Ví dụ như việc này tương đương với việc ngươi sẽ trở thành một Tiên Đế dưới
quyền hắn.
Tuy Đoạn Hà trung thành với hắn vô cùng, nhưng quyền được biết vẫn phải có.
Quả nhiên, Đoạn Hà đồng ý không chút do dự.
“Không có gì phải do dự cả.”
Hắn cười hi hi nói: “Trở thành Tiên Đế dưới ngươi là mong ước của ta.”
Thành ca hài lòng.
“Vận khí của ngươi rất tốt, huyền văn hủy diệt của ta không lâu trước đây mới
xuống cấp.”
Quá trình trói buộc rất thuận lợi.
Huyền văn hủy diệt vừa xuất hiện Đoạn Hà lập tức đã cảm nhận được lời kêu
gọi vô cùng mạnh mẽ.
Từ trên huyền văn ấy, hắn cảm nhận được một khí tức của quy tắc hủy diệt
không thuộc về mình.
Vô cùng thân thuộc mà cũng lạ lẫm vô cùng.
Nguyên nhân thân thuộc là bởi nó là quy tắc hủy diệt, là lẫm là bởi nó là cảm
ngộ thuộc về Thành ca, khác xa so với cảm ngộ của chính bản thân hắn.
Không cần Thành ca dạy phải làm sao, Đoạn Hà đã biết làm sao liên kết được
với huyền văn đó.
Cảm giác đó giống như nhìn thấy một căn nguyên hủy diệt khác vậy.
Tuy nó không phải thuần túy như căn nguyên hủy diệt chân chính, cũng khong
có lực to lớn tràn trề mạnh mẽ như hạch tâm căn nguyên.
Nhưng nó hoàn toàn mở rộng ra với mình, không xa lạ như căn nguyên hủy
diệt.