Vương Tuấn Khải nhìn vợ nhỏ khóe miệng giương lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ Vương Nguyên đứng dậy xắn tay áo lên cởi áo giúp anh. Chiếc áo sơmi nằm gọn trên móc treo. Khuôn mặt cậu vô cùng nghiêm túc gỡ miếng băng trên vai anh ra. Nhìn vợ nghiêm túc như vậy Vương Tuấn Khải có chút bất ngờ khi cậu làm việc gì đó thì luôn nghiêm túc như vậy sao ?
"Có đau lắm không ?" Vương Nguyên nghiêng người hỏi.
"À...cũng đau." Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày .
"Anh....à...em....cái..." Cậu như đang muốn nói cái gì đó nhưng lại xấu hổ không dám lên tiếng.
Cứ ngập ngừng mãi thấy cậu như vậy Vương Tuấn Khải lạnh nhạt cất tiếng "Tháo thắt lưng ra."
"Hơ..." Vương Nguyên giật mình khuôn mặt thoáng đã đỏ ửng. Cậu run run tháo thắt lưng cho anh chiếc thắt lưng nhanh chóng bị rút ra.
Thấy cậu không ngừng run rẩy Vương Tuấn Khải mới lên tiếng "Em cần anh chỉ từng chút sao ? Với lại...em cần gì phải run như vậy ? Em đang suy nghĩ cái gì đen tối sao ?"
"Kh...không có ! Em không suy nghĩ gì hết !" Vương Nguyên giật mình vội lắc đầu xua tay phủ nhận.
"Thật vậy sao ?"
"Ư...ừm..."
"Vậy tiếp tục đi !"
Cậu ngẩn người tiếp tục ? Tức là cậu phải giúp anh cởi hết đồ ra sao ? Vương Nguyên mím môi cậu nhắm mắt lại sau khi cởi bỏ hết đồ giúp anh Vương Nguyên nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác đưa khăn tắm cho anh quấn lất phần hông. Vương Tuấn Khải cười khẽ đưa tay cầm lấy lợi dụng lúc cậu quay đi chỗ khác dùng hai tay thong thả quấn khăn. Tay phải vẫn hoạt động bình thường.
Đợi khi cậu cất tiếng hỏi đã xong chưa anh lại buông tay phải xuống giả vờ nhăn nhó trả lời "Xong rồi."
"Anh....bước vào bồn tắm đi."