Vài ngày sau đó Vương Nguyên đã nghỉ học để ở nhà chăm sóc anh chuyện náo loạn ở trường tổng hợp Diamond đã được giải quyết ổn thỏa cậu phải cố gắng thuyết phục và năng nỉ anh, anh mới bỏ qua cho những người ở đó. Âu Văn Tịnh biết được tin cậu sẽ nghỉ học lâu nên trong lòng cảm thấy có chút hối hận vì đã bày ra trò đó khiến y không thể thấy mặt cậu trong thời gian dài. Doãn Thinh Thinh thì buồn phiền khi người bằng hữu dễ thương không ở bên chỉ có thể gọi điện nói chuyện mà thôi .....
Vương Tuấn Khải ngồi xem thông tin trên laptop ở dưới sảnh. Vì tay phải bị thương nên giờ mọi hoạt động của anh đều có Vương Nguyên giúp đỡ. Như cậu đã nói là sẽ chăm sóc anh nên bây giờ cậu đang làm nhiệm vụ đút trái cây cho anh.
"Tuấn Khải...A..." Vương Nguyên một tay đưa miếng táo đã gọt sẵn cho anh cái miệng bé xinh há ra ý như muốn anh há miệng để cậu có thể đút miếng táo một tay cấm miếng táo khác cắn một miếng.
Vương Tuấn Khải ngưng việc đang làm lại quay sang nhìn cậu. Hành động của Vương Nguyên hệt như cậu đang đút một đứa bé ăn Thấy anh nhìn cậu chằm chằm Vương Nguyên nhíu mày cất tiếng "Anh sao vậy? Không ăn sao ?? Vậy thì em ăn" Cậu lại cắn thêm miếng nữa vừa nhai vừa đặt miếng táo kia vào đĩa..
"Lại đây." Vương Tuấn Khải đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm miếng táo cắn dở. Vương Nguyên khó hiểu xích lại.
Anh nghiêng người cắn trọn miếng táo của cậu. Cặp mắt to tròn ngây ngốc nhìn anh hai gò má chợt ửng hồng chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng trước "Anh ăn miếng này." Đôi mắt màu hổ phách tà mị ngước nhìn cậu bị ánh mắt ấy quyến rũ tim Vương Nguyên đập liên hồi mặt càng đỏ hơn ngay lúc này cậu không biết nên nói cái gì nữa. Chỉ lặng yên nhìn anh.
Vương Tuấn Khải nhéo má cậu tươi cười cất tiếng để lộ hàm răng trắng đều "Da mặt em thật mỏng."
"Mặc...kệ em." Cậu xấu hổ bặm môi nói.
Nhìn cậu như vậy Vương Tuấn Khải lại nổi hứng muốn chọc ghẹo cậu.
"Nguyên Nhi..."
"Hửm?"
"Đi tắm thôi..."