Tiệc tối kỷ niệm 30 của thương hội Nghi thị, Thiệu Anh Lộc sẽ đưa Sầm Tuệ San cùng tham dự, Chu Minh Huy và người nhà cũng tham gia. Dụ Tễ tới đó giả làm bạn trai Chu Bạch Lộ, khó tránh khỏi khiến người liên tưởng đến chuyện công khai yêu đương.
“Làm ơn làm ơn,” Chu Bạch Lộ ở đầu bên kia đáng thương vô cùng mà cầu xin cậu: “Tiểu Dụ, cậu giúp tôi một lần đi.”
Dụ Tễ suy nghĩ hồi lâu, đáp ứng Chu Bạch Lộ nhưng lại nói: “Nhưng mà sau lần này, chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm cách giải thích rõ ràng quan hệ.”
Chu Bạch Lộ ậm ừ trong chốc lát, chính là không muốn đáp ứng Dụ Tễ, làm cậu có loại dự cảm không được tốt.
Chiều hôm diễn ra tiệc tối, 2 giờ chiều Dụ Tễ còn đang ngủ trưa đã bị Chu Bạch Lộ tìm tới cửa đánh thức.
Cô đưa Dụ Tễ cùng đi tới chỗ nhà tạo mẫu, hai người đều trang điểm một phen. Trên đường đến yến hội, Chu Bạch Lộ nhìn tài xế một cái rồi nhích lại gần Dụ Tễ, bám vào vai cậu nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, Chu Ức hẳn đã nói với cậu rồi đi. Đêm nay hắn không tới nhưng chắc Ôn Thường Thế sẽ đến.”
Dụ Tễ nghe vậy liền cứng đờ.
“Không,” Dụ Tễ hơi mất tự nhiên nói: “Chưa nói.”
“A?” Chu Bạch Lộ có hơi giật mình, lại nói: “Tôi cho rằng tin tức của cậu phải nhanh nhạy hơn tôi chứ, buổi sáng cha mới nói với tôi Ôn Thường Thế đột nhiên quyết định tới đây.”
“Phải không?” Dụ Tễ nhìn lễ phục cùng tông của mình và Chu Bạch Lộ, đặt câu hỏi từ tận đáy lòng: “Hắn tới làm gì.”
“Ai biết,” Chu Bạch Lộ nói, lại vỗ vỗ bả vai Dụ Tễ vô cùng vui vẻ nói: “Cơ mà dù sao, có hắn thì sẽ không có ai chú ý tới chúng ta.”
Dụ Tễ không bị lời cô nói an ủi mà vẫn còn đang lâm vào trầm tư, thấp thỏm. Cậu tự hỏi nguyên nhân Ôn Thường Thế đột nhiên xuất hiện ở tiệc tối của Nghi thị. Ôn Thường Thế căn bản sẽ không để ý đến khả năng, Dụ Tễ cách đây không lâu vừa tiếp xúc gần gũi với hắn lại cùng người khác kết giao. Chưa kể đến tỷ lệ nhớ lại của bệnh trạng hiện tại.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Dụ Tễ cảm thấy chỉ cần Ôn Thường Thế không nhớ tới chuyện Dụ Tễ từng hứa với hắn: ‘nhìn thấy Chu Bạch Lộ liền quay đầu rời đi’ thì chuyện này sẽ không còn quan trọng nữa. Lại nói dù tối nay Ôn Thường Thế có tham dự thì sao, hắn vốn dĩ cũng không có quan hệ gì với cậu.
Lúc này, di động của Dụ Tễ rung lên.
Dụ Tễ lấy ra nhìn một chút, là dãy số mà trước khi xảy ra chuyện Ôn Thường Thế lưu lại cho cậu gửi tới.
Lần đầu tiên Ôn Thường Thế nhắn tin cho Dụ Tễ, hắn nói: “Ước chừng 8 giờ tôi đến.”
Chu Bạch Lộ kéo cánh tay Dụ Tễ, đi vào sảnh yến hội.
Trên đài có ban nhạc đang diễn tấu âm nhạc mềm nhẹ, dưới đài khách khứa phần lớn đều đang bưng ly champagne mà trò chuyện. Càng đi vào bên trong, bước chân Chu Bạch Lộ càng trầm trọng.
Hôm nay cô không mặc mấy đồ ngày thường yêu thích mà mặc một chiếc váy dài, tay nhéo lên cánh tay Dụ Tễ, vẫn luôn căng chặt tinh thần, không biết Dụ Tễ có cảm giác được cô đang căng thẳng hay không.
Từ xa xa, Chu Bạch Lộ đã nhìn thấy cha mình và Thiệu Anh Lộc đang nói chuyện, theo bản năng liền nghiêng đầu nhìn Dụ Tễ một cái.
Dụ Tễ so với cô thì cao hơn nửa cái đầu, làn da rất trắng, mũi cao, môi mỏng, ánh mắt so với người bình thường thì nhẹ nhàng hơn.
Hồi còn học sinh, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Dụ Tễ lúc ở bên ngoài chuồng ngựa cho đến nay cũng đã trôi qua gần mười năm, nhưng Chu Bạch Lộ vẫn như trước, nhớ rõ cảm giác của chính mình ngày đó.
—— người này thật sự rất đẹp.
“Làm sao vậy?” Dụ Tễ nhận thấy ánh mắt của cô, cúi đầu dò hỏi.
Lông mi của Dụ Tễ cũng thực dài, đuôi lông mi thoáng cong lên, lúc chớp mắt hai hàng lông mi trên dưới chạm vào nhau liền có vẻ mềm mại dễ gần.
“… Tiểu Dụ.” Chu Bạch Lộ nhịn không được gọi Dụ Tễ một tiếng, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Đối diện với Dụ Tễ, dạ dày của cô bất ngờ cuộn lên, cô hoảng sợ nhìn xung quanh, đúng lúc thấy người phục vụ ở đối diện đi tới đang bưng đồ uống, liền lập tức cản hắn lại cầm lấy một ly nước chanh. Cô ngửa đầu uống một ngụm lớn rồi lại thả cái ly lại trên khay, cố gắng đè ép cảm giác buồn nôn.
“Tôi…” Chu Bạch Lộ mở miệng nói một tiếng, lại nói không được nữa, giật nhẹ Dụ Tễ, nói: “Chúng ta đi trước đi.”
Ai biết Dụ Tễ đi được hai bước, lại không đi nữa. Sắc mặt cậu hơi trầm xuống một chút, nhìn Chu Bạch Lộ nói: “Có phải cô có chuyện giấu tôi không?”
Trong lòng Chu Bạch Lộ lộp bộp một tiếng, trên mặt gắng tươi cười làm bộ thoải mái nhìn Dụ Tễ: “Cậu làm gì thế, sao lại nghiêm túc như vậy!”
Trong mắt Dụ Tễ vẫn có chút hoài nghi, không nói tiếp, cũng không muốn đi.
“Đi trước đi đã.” Chu Bạch Lộ kéo Dụ Tễ đi về phía trước, Dụ Tễ do dự, nhưng vẫn bị cô kéo theo đến chỗ vài vị trưởng bối.
Dụ Tễ tính tình tốt như vậy, đêm nay sẽ thuận lợi. Chu Bạch Lộ âm thầm nghĩ trong lòng, chờ việc này qua đi, cô nhất định sẽ báo đáp Dụ Tễ thật tốt, sẽ không làm hại đến danh dự của cậu.
Chu Bạch Lộ mơ hồ đoán được, người mà mỗi tuần Dụ Tễ tới Mậu thị gặp kia cũng không phải Chu Ức. Nhưng bất luận là ai, khẳng định đều không thể quang minh chính đại mà gặp.
Sự tình một khi đã không thể lộ ra thì sẽ tương đối dễ làm, cùng lắm thì đến lúc đó cô cùng Dụ Tễ tới cửa giải thích với đối phương, cầu được người ta thông cảm.
Dụ Tễ và cô đôi bên cùng có lợi lâu như vậy, hôm nay cô lợi dụng Dụ Tễ một chút hẳn là cậu sẽ không quá tức giận đi? Dù sao loại người như bọn họ, vốn cũng rất khó tìm được mối hôn nhân toại nguyện.
Thiệu Anh Lộc và Chu Minh Huy đứng bên chiếc bàn dài dưới đài. Thiệu Anh Lộc là phó hội trưởng của thương hội Nghi thị, tối nay hắn có vai trò quan trọng nên không mang những đứa con khác theo mà chỉ đưa theo Sầm Tuệ San. Thỉnh thoảng lại thấy hắn và Chu Minh Huy vỗ tay cười to, giống như có chuyện đại sự cực kỳ vui vẻ nào đó.
“Cha, bác Thiệu.” Chu Bạch Lộ thoải mái dắt tay Dụ Tễ.
Tay Dụ Tễ so với cô nghĩ thì lạnh hơn một ít, cô rõ ràng cảm giác được Dụ Tễ sửng sốt một chút, không dấu vết mà muốn rút tay ra. Chu Bạch Lộ vốn đã căng thẳng lại thêm khẩn trương nhìn Dụ Tễ. Nghi vấn trong mắt Dụ Tễ càng nhiều, tuy rằng tạm thời cậu không có rút tay ra, nhưng cũng không phối hợp với Chu Bạch Lộ làm bất cứ động tác thân mật nào.
Một vị quản lý khác của thương hội Nghi thị đứng bên cạnh Thiệu Anh Lộc, Chu Bạch Lộ và Dụ Tễ cùng gật đầu chào hỏi. Quản lý cười tủm tỉm khen Chu Bạch Lộ và Dụ Tễ môn đăng hộ đối, nói Thiệu Anh Lộc và Chu Minh Huy đều có phúc khí lớn, còn đang tuổi tráng niên đã song hỷ lâm môn. Con trai hắn lớn hơn Dụ Tễ mấy tuổi mà vợ con đến ảnh còn chưa thấy.
Chu Bạch Lộ nghe được trong lòng chột dạ, cô biết Dụ Tễ đang nhìn mình nhưng cô không dám ngẩng đầu nhìn lại.
Trò chuyện cùng trưởng bối xong, Dụ Tễ kéo Chu Bạch Lộ đến một góc yến hội, thấp giọng hỏi: “Cô nói thật đi, cái gì là song hỷ lâm môn?”
Nhìn sắc mặt Dụ Tễ không được tốt, Chu Bạch Lộ có chút không đánh giá được tâm trạng cậu.
Hiện giờ hai người đều đã tới yến hội, đại cuộc đã định, Dụ Tễ có muốn chạy cũng khó. Chu Bạch Lộ nghĩ như vậy liền thả lỏng một chút, ôn nhu nói với cậu: “Chốc lát nữa cậu sẽ biết.”
“Có phải cô ——” Dụ Tễ nói mấy chữ liền dừng lại.
Phía sau bọn họ đột nhiên tuyền đến tiếng động ồn ào, họ đứng cách cổng rất xa, chỉ có thể thấy mọi người đang đi về hướng cổng lớn, hình như là một nhân vật quan trọng mới tới.
Chu Bạch Lộ để ý thấy Dụ Tễ bỗng nhiên nâng tay nhìn đồng hồ, lại đảo mắt về phía cửa lớn.
“Làm sao vậy?” cô nhìn theo ánh mắt của Dụ Tễ, phỏng đoán: “Ôn Thường Thế tới rồi phải không?”
Dụ Tễ thất thần ‘Ừ’ một tiếng, quay đầu lại hỏi Chu Bạch Lộ: “Song hỷ lâm môn rốt cuộc là chuyện gì?”
Âm nhạc ngừng, người chủ trì đi lên đài, mọi người cũng đều đã vào trong. Chu Bạch Lộ nhìn lên sân khấu phía xa, môi mở ra rồi lại đóng vào, chờ hội trưởng của thương hội Nghi thị bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi cô mới quay đầu khẽ cười với Dụ Tễ: “Cậu lập tức sẽ biết.”
Ánh mắt Dụ Tễ có chút lãnh đạm, gần như soi xét nhìn Chu Bạch Lộ.
Chu Bạch Lộ chưa từng thấy biểu cảm này ở Dụ Tễ, không thể phán đoán được cảm xúc của cậu liền kéo tay áo Dụ Tễ, mặt dày nói: “Nói trước nhé, cậu không được tức giận.”
“Tức giận cái gì?” Dụ Tễ chậm rãi đẩy tay Chu Bạch Lộ ra.
Hội trưởng ngắn gọn nói mấy lời, ngay sau đó Thiệu Anh Lộc bước lên.
“Cậu nghe bác nói đi.” Chu Bạch Lộ nhìn Thiệu Anh Lộc tiếp nhận microphone, buông tay áo Dụ Tễ ra nhẹ nhàng nói.
Dụ Tễ đứng thẳng người, đĩnh đạc đứng cạnh Chu Bạch Lộ mà nhìn cha ruột của mình.
Thiệu Anh Lộc nói chuyện không giống với hội trưởng, ông ta không dùng bản thảo chỉ ngẫu hứng nói chút chuyện phù hợp với tình hình, khuấy động bầu không khí trong yến hội.
Ông nói về lúc thành lập thương hội, những chuyện đại sự… Chu Bạch Lộ cũng không nghiêm túc lắng nghe, cô đang chờ đoạn phát biểu cuối cùng của Thiệu Anh Lộc.
“Thuận tiện, hôm nay còn có một việc muốn nói. Vốn dĩ tôi cũng không muốn phô trương như vậy nhưng sau khi hội trưởng biết chuyện, liền nói đây không chỉ là chuyện vui của gia đình Thiệu Anh Lộc tôi mà cũng là chuyện vui của hai nhà trong thương hội Nghi thị và Mậu thị, buộc tôi hôm nay phải tuyên bố với các vị.” Thiệu Anh Lộc nói: “Mùng ba tháng sau, con trai tôi Dụ Tễ sẽ đính hôn với thiên kim Chu Bạch Lộ của Chu gia, thiệp mời sẽ được phát tới tay các vị, mời các vị đến tham dự.”
Dụ Tễ thu hồi ánh mắt từ chỗ Thiệu Anh Lộc, mặt vô biểu tình hỏi Chu Bạch Lộ: “Cô mang thai?”
Chu Bạch Lộ thật cẩn thận nhìn Dụ Tễ, cô muốn kéo Dụ Tễ nhận sai với cậu nhưng Dụ Tễ lại như có chút phòng bị, chắn lại tiếp tục truy hỏi: “Các người định ngày khi nào?”
“Hôm trước…” Chu Bạch Lộ nói: “Ngày đó bác Thiệu ở nhà chúng tôi, lúc biết chuyện ông ấy rất vui, lập tức cho người đi chọn ngày, tôi muốn ngăn cản cũng không kịp.”
“Phải không?” Dụ Tễ đột nhiên cười, khóe miệng cậu kéo ra một chút nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Cha tôi vui lắm ư?”
Chu Bạch Lộ nhìn đến kinh hãi, lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Cô cho rằng ông ta không biết con của cô là của ai?” Dụ Tễ nhẹ giọng hỏi Chu Bạch Lộ: “Cô cho rằng, chuyện của cô và Tôn Văn Tinh ở đây có mấy ai không biết?”
Đây là lần đầu tiên Dụ Tễ nhắc đến tên bạn trai cũ của Chu Bạch Lộ với cô.
Chu Bạch Lộ nhìn đôi mắt không có bất cứ cảm tình gì của Dụ Tễ, lòng nhanh chóng trầm xuống, đôi mắt cũng nóng lên, ánh nước tụ lại. Bởi vì, Dụ Tễ như vậy khiến cô thực sự sợ hãi.
“Chính là hắn ——” Chu Bạch Lộ tạm dừng vài giây, giãy giụa suy nghĩ muốn biện giải lại bị Dụ Tễ ngắt lời.
“—— Bạch Lộ,” Dụ Tễ nói rất chậm. Ban đầu ngữ điệu rất ôn hòa nhưng lúc sau lại làm Chu Bạch Lộ cảm thấy cả người lạnh như băng, cậu dằn từng câu hỏi Chu Bạch Lộ: “Nếu ông ấy không biết đứa nhỏ đó không phải của tôi, lúc biết cô mang thai sẽ gọi tôi đến nhà cô, làm gì phải kêu cô lừa tôi tới?”
Chu Bạch Lộ dựa lưng vào tường, chịu đựng cơn khó chịu cuộn lên từ dạ dày, nhưng chung quy nước mắt vẫn rơi xuống. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô phải chịu sự uất ức như vậy.
“Chính tôi cũng không có cách nào a.” Cô khụt khịt mũi, áp lực từ cảm xúc khiến cô bật khóc, đứt quãng hỏi Dụ Tễ: “Bằng không tôi biết phải làm sao bây giờ?”
Xuyên qua tầng nước mắt, cô thấy Dụ Tễ vẫn không có ý buông tha, trong lòng dâng lên sự bất lực che trời lấp đất, sợ hãi cùng hận ý.
Dụ Tễ không nói lời nào, lẳng lặng nhìn cô.
Hai người vốn nên làm vai chính ở đây lại đang giằng co nơi góc yến hội.
“Tôi mang thai trách nhiệm không phải ở cậu sao?” Chu Bạch Lộ đứng đó một lát, cẳng chân co rút đến đau đớn, hẳn là bị chuột rút, huyệt Thái Dương cũng nảy thình thịch không nhìn rõ hình ảnh trước mắt. Cô đứng khoanh tay đối diện Dụ Tễ, hận ý lấn át lý trí chiếm lấy toàn bộ đại não, đè thấp âm thanh mà nói từng chữ mang theo chút cuồng loạn: “Cậu không đưa tôi đến Mậu thị, nói không chừng tôi đã sớm chia tay với Tôn Văn Tinh, làm sao lại có đứa nhỏ này được?”
Dụ Tễ nhìn cô một lát, hỏi: “Cho nên hôm nay cô tìm tôi đòi chịu trách nhiệm?” Cậu rút khăn tay từ túi áo tây trang đưa cho cô: “Lau nước mắt đi.”
Chu Bạch Lộ nghẹn ngào tiếp nhận khăn tay, xoa xoa mặt, cảm xúc hòa hoãn hơn một chút, lại tới gần Dụ Tễ mềm giọng dụ dỗ: “Cậu đừng nóng giận, tôi cùng cậu tới Mậu thị giải thích cho cô ấy.”
Dụ Tễ nhìn cô chằm chằm, không tỏ ý kiến.
“Cậu xem, cậu muốn gặp cô ấy còn phải lén lút, cô ấy có thể lên bàn chính được ư? Chẳng lẽ không có tôi thì cậu có thể cùng kết hôn với cô ấy sao?” Chu Bạch Lộ nắm chặt khăn tay đau khổ cầu xin, lại nhéo vạt áo cậu: “Cậu muốn ngầm làm gì với cô ấy tôi cũng sẽ không quản, tôi chỉ cần lưu lại đứa nhỏ này thôi… Dụ Tễ, cậu giúp tôi một lần đi, chỉ cần lúc này thôi được không?”
“Bạch Lộ,” Dụ Tễ rút vạt áo khỏi tay cô, nói: “Có phải cô thực sự cho rằng tôi rất dễ nói chuyện không?”
Chu Bạch Lộ nghẹn lời nhìn chằm chằm mặt Dụ Tễ, qua một hồi nét bi ai trên mặt cô cũng biến mất.
Cô hỏi Dụ Tễ: “Cậu sao lại xấu tính như vậy? Hôm nay cậu không đính hôn với tôi thì ngày mai cũng sẽ bị cha cậu ép buộc đính hôn với người khác. Cậu thì có khác gì tôi chứ?”
Dụ Tễ “Ừ” một tiếng, nói: “Tôi và cô không giống nhau.”
Cậu nghĩ nghĩ, mới tiếp tục nói: “Người tôi thích, nguyện ý lén lút đi gặp hắn nhưng không muốn hắn lén lút tới gặp tôi.” (*)
Nước mắt theo cái chớp mắt của Chu Bạch Lộ rơi xuống dưới.
Dáng vẻ của Dụ Tễ lúc này quá khác biệt với Dụ Tễ trong suy nghĩ của cô. Dụ Tễ giống như một người trưởng thành đang nhìn một đứa bé khóc lóc náo loạn, khoan dung nhưng vô tình. Mỗi một câu, mỗi một hành động của cậu đều giống như đang nhắc nhở Chu Bạch Lộ, khóc nháo ở chỗ cậu sẽ không nhận được phản hồi mong muốn. Dụ Tễ sẽ không nhân nhượng cô, sẽ không động tâm với bất cứ hành vi tự thương tổn nào của cô.
“Đừng náo loạn, Bạch Lộ,” giằng co trong chốc lát, Dụ Tễ rốt cuộc vẫn lại mở miệng, cậu ấn nhẹ bờ vai Chu Bạch Lộ, nói với cô: “Nên trưởng thành rồi.”
Trong lòng Chu Bạch Lộ thực tuyệt vọng cũng thực trống rỗng, cô tiến lên một bước, tựa trên bả vai Dụ Tễ, không thể nhịn được nữa mà thương tâm khóc lên.
Lần này Dụ Tễ không đẩy cô ra, thấp giọng an ủi nói: “Cứ nói vấn đề là ở chỗ tôi đi, cô muốn nói tôi thế nào cũng được nhưng không thể đính hôn.”
Chu Bạch Lộ khóc ướt phân nửa vai áo Dụ Tễ mới ngừng, ngẩng đầu thấy cậu đang rũ mắt nhìn mình. Chu Bạch Lộ nhìn cậu vài giây, không tự chủ được nói: “Cậu thật sự thực thích cô ấy.”
Dụ Tễ cười cười không nói tiếp, Chu Bạch Lộ lại kéo giọng mũi hỏi: “Cô ấy rất đẹp sao? Cũng thích cậu nhiều như cậu thích cô ấy ư?”
“Tôi biết không phải là Chu Ức,” nhìn ánh mắt Dụ Tễ, cô lại bổ sung: “Có phải đặc biệt đẹp hay không?”
“Đặc biệt…” Dụ Tễ vừa nói lại nhìn qua phía sau Chu Bạch Lộ, bỗng nhiên dừng lại sau đó nhanh chóng nói với cô: “Đặc biệt lớn đi.”
“A?” Chu Bạch Lộ khó hiểu nhìn cậu.
Dụ Tễ đột nhiên dụng lực lên vai Chu Bạch Lộ để cô quay người lại. Phía sau hai người, Chu Bạch Lộ nhìn thấy Ôn Thường Thế đang chống quải trượng, còn có hai bảo tiêu đi theo lãnh đạm mà nhìn bọn họ.
“Đánh yêu ve vãn xong rồi sao?” Ôn Thường Thế nói.
.
.
(*) Tiếng Trung không phân rõ danh xưng, chỉ có tôi – cậu giống You – I trong tiếng Anh. Cho nên ở trường hợp này đối phương sẽ không rõ người được nhắc đến là nam hay nữ.