“Em không ra,” Dụ Tễ không phải người dễ dàng tức giận, nhưng lại không nghe lời. Cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn Ôn Thường Thế, nói: “Sao lại kêu em ra ngoài?”
Thấy Ôn Thường Thế không đáp lại, Dụ Tễ lại vươn tay muốn tiếp tục cởi cúc áo nhưng vừa chạm tới vạt áo ướt đẫm, tay đã bị bắt được.
Ôn Thường Thế dùng lực không lớn, nhưng có thể khiến Dụ Tễ cảm giác được lực đạo muốn cự tuyệt cánh tay vừa tiến tới gần của cậu.
“Anh đối với những người khác cũng sẽ kháng cự như vậy sao?” Dụ Tễ vẫn vậy, không bị Ôn Thường Thế dọa lui xuống, cậu thực nghiêm túc hỏi: “Chu Ức nói, lúc anh tắm rửa cần có người chăm sóc ở một bên hỗ trợ. Vì sao người khác làm được mà em thì không được?”
“Cậu là người chăm sóc sao?” Sắc mặt Ôn Thường Thế không chút lay chuyển, hỏi lại Dụ Tễ.
Ôn Thường Thế buông lỏng tay cậu ra, lần nữa cài lại nút áo che khuất những vết thương trên ngực mình, lặp lại lời nói với cậu: “Đi ra ngoài.”
Dụ Tễ vẫn nửa quỳ trước mặt Ôn Thường Thế, hơi hơi ngửa đầu nhìn Ôn Thường Thế một lát, Dụ Tễ nói: “Ôn Thường Thế, để lại sẹo cũng không mất mặt.”
Sàn đá cẩm thạch trong phòng tắm thực lạnh, cũng thực cứng, quỳ đến mức khiến xương bánh chè của Dụ Tễ ẩn ẩn đau. Biểu cảm trên mặt Ôn Thường Thế dường như mềm mại hơn, lại cũng giống như không có.
“Em cũng có sẹo.” Dụ Tễ lại nói.
Dụ Tễ giơ tay cởi áo thun, lộ ra nửa người trên ướt đẫm. Trên cánh tay cậu có một vết sẹo rất dài, còn có vài vết thương nhợt nhạt, trên ngực và bụng nhỏ cũng có hai miệng vết thương, đều đã biến thành màu trắng mờ. Làn da của Dụ Tễ dưới ánh đèn ấm áp lại càng trắng đến dọa người, nước từ ngọn tóc dọc theo cổ đi xuống xương quai xanh xinh đẹp, như một bức tượng điêu khắc.
Ánh mắt cậu nhu hòa nhưng bướng bỉnh, cậu nhìn Ôn Thường Thế nói: “Em cũng bị tai nạn cùng với anh, không phải anh còn nhớ rõ sao?”
Ôn Thường Thế rũ mắt nhìn cánh tay Dụ Tễ, giống như bị bỏ bùa mà chậm rãi duỗi tay chạm nhẹ lên vết thương của cậu. Hắn đeo găng tay, cảm thụ làn da trên miệng vết thương của cậu nhô lên bất thường.
“Cũng không đau lắm đâu,” Sắc mặt Dụ Tễ hơi lộ ra chút ý cười, nhanh chóng nói: “Phòng ngừa anh hỏi nên em nói trước.”
Dụ Tễ thử duỗi tay lần nữa, cởi ra từng cúc áo của Ôn Thường Thế. Hắn giơ tay đè lại bả vai cậu nhưng cũng không đẩy Dụ Tễ ra xa nữa.
Xương sườn của Ôn Thường Thế phải cố định bằng đinh thép, có dấu vết giải phẫu, hình dạng cơ bụng cũng còn nguyên. Dụ Tễ nhìn chằm chằm vài lần, nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay vịn của Ôn Thường Thế, nhịn không được nghiêng mặt dán lên, hôn lên bụng hắn rồi chậm rãi hôn xuống dưới.
“Quần cũng ướt,” Mặt Dụ Tễ dời đi một chút, tay hạ xuống chạm lên dây lưng của Ôn Thường Thế, dễ dàng tháo ra. Cậu ngẩng đầu nói: “Em giúp anh cởi nhé.”
Dụ Tễ không chớp mắt nhìn hắn, tay ấn lên nơi đã phồng lên giữa hai chân Ôn Thường Thế. Ôn Thường Thế vẫn không nói lời nào, Dụ Tễ chậm rãi kéo khóa quần tây của hắn ra, cách lớp vải cuối cùng mà xoa nắn cho hắn.
“Đều đã cứng như vậy…” Dụ Tễ nhẹ giọng nói: “Để em giúp anh đi.”
Ôn Thường Thế nhanh chóng túm lấy bả vai cậu: “Không cần.”
“Sẽ thực thoải mái.” Dụ Tễ không nhìn Ôn Thường Thế, duỗi tay kéo quần lót xuống, không chút do dự cúi xuống liếm mút dương vật của Ôn Thường Thế.
Môi Dụ Tễ rất mỏng, môi dưới chạm lên gân xanh trên dương vật, đầu lưỡi đỏ tươi mềm mại, ướt nóng liếm lên đỉnh, liếm đến nhỏ ra nước miếng trong suốt, lại há miệng ngậm trọn. Yết hầu bị đỉnh vào phát đau, Dụ Tễ vẫn không có cách nào hoàn toàn ngậm hết nơi đó của Ôn Thường Thế, liền duỗi tay bao lấy dương vật, trên dưới vuốt ve.
Cậu khẩu giao cho Ôn Thường Thế hồi lâu mà hắn vẫn không có ý muốn bắn.
Có thể là bởi vì, trước kia Dụ Tễ giúp Ôn Thường Thế làm chuyện này cũng chỉ là vì tình thú, cuối cùng đều phải chơi chỗ khác. Lần này lại làm quá lâu, quá sâu khiến yết hầu của cậu thực không thoải mái, nhịn không nổi nhả dương vật ra, há miệng thở dốc.
“Mệt mỏi quá nha, đỉnh sâu quá làm em đau muốn chết.” Dụ Tễ ngẩng đầu làm nũng, lại thấy đôi mắt Ôn Thường Thế nhìn thẳng vào mình. Ôn Thường Thế nâng tay lên, ngay sau đó hắn nắm cằm lấy Dụ Tễ, bao tay của hắn làm từ lụa, ngón cái ấn lên môi Dụ Tễ dùng lực đạo rất mạnh, nhấn mạnh đến khiến hai chân cậu mềm nhũn.
Rõ ràng là cứng đến muốn mạng rồi nhưng Ôn Thường Thế lại không toát ra quá nhiều thần sắc trầm luân trong tình dục, ít nhất khi nhìn Dụ Tễ vẫn thực bình tĩnh.
“Dụ Tễ,” Ôn Thường Thế cũng chỉ chạm vào cậu vài giây, liền buông lỏng tay: “Mệt thì đi ra ngoài trước đi.”
Dụ Tễ ngẩn ngơ.
Sự kiều diễm và hỗn loạn trong phòng tan đi phân nửa, cậu miễn cưỡng gượng cười, nói: “Cũng không phải rất mệt…” Chỉ là làm nũng mà thôi.
“Không cần,” Ôn Thường Thế lấy qua một cái khăn tắm phủ lên người, nói với Dụ Tễ: “Ra ngoài trước đi.”
Dụ Tễ lại quỳ một lát mới chậm rãi đứng lên, mặc lại cái áo thun đã ướt của mình. Động tác của cậu không ngừng lại, biểu cảm cũng thực bình thản, tận lực biểu hiện như thể chưa từng phát sinh cái gì.
Cậu đi được hai bước lại do dự một chút, quay đầu lại nói xin lỗi với Ôn Thường Thế: “Thực xin lỗi.”
Không biết có phải Dụ Tễ nhìn lầm hay không, sắc mặt Ôn Thường Thế lập tức trở nên có chút khó coi, cậu hơi hơi hé miệng, vẫn là không nhiều lời lui ra một bước: “Em đi gọi người chăm sóc.” Tiếp theo liền rời khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.
Gọi người chăm sóc vào giúp Ôn Thường Thế xong Dụ Tễ đứng ở đó vài phút, tự giác cảm thấy không có mặt mũi nào đối mặt với hắn. Cậu nói một tiếng với quản gia rồi bỏ đi trước.
Trở về khách sạn, Dụ Tễ tắm rửa một cái rồi gọi cơm, nỗ lực không nghĩ tới chuyện xấu hổ vừa rồi. Không ngờ cơm còn chưa có đưa lên, Chu Bạch Lộ đã tới trước.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Dụ Tễ đi mở cửa. Chu Bạch Lộ mang đôi mắt đỏ bừng đứng ngoài cửa, không nói một tiếng.
Lúc tới Mậu thị, Chu Bạch Lộ rảnh rỗi đều ở cùng với bạn trai. Chưa từng tìm tới Dụ Tễ lúc muộn thế này. Dụ Tễ vừa nhìn sắc mặt của cô là biết cô vừa cãi nhau với bạn trai, liền bảo cô vào, rót cho cô một ly nước.
Chu Bạch Lộ ngồi trên sô pha, cầm cái ly mà phát ngốc. Dụ Tễ cũng ngồi xuống cách đó không xa, hai người im lặng một lát cậu mới lên tiếng: “Cô làm sao vậy?”
“Chia tay.” Chu Bạch Lộ nhanh chóng đáp.
Cô vừa dứt lời thì cửa lại bị gõ vang, lần này là đưa cơm tới. Dụ Tễ để nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, đem món chính đặt trước mặt Chu Bạch Lộ lại bị cô đẩy ra: “Tôi không muốn ăn.”
“Đến mức này sao,” Dụ Tễ nếm thử rồi an ủi Chu Bạch Lộ: “Đừng nói mấy lời tức giận.”
Cậu không có kinh nghiệm an ủi người khác, ngay cả lúc bản thân nhớ Ôn Thường Thế đến mức không chịu nổi cũng chỉ cô độc ngồi một mình trong nhà mà phát ngốc. Thấy Chu Bạch Lộ không hề phản ứng, Dụ Tễ lại nói: “Trời đất rộng lớn này ở đâu chả có người, cái cũ không đi thì cái mới sẽ không tới.”
Nói xong Dụ Tễ mới nhớ tới, trước đó hình như Trương Uẩn Chi cũng từng nói với cậu câu này.
Ôn Thường Thế nghe thấy những lời này liền đen mặt nửa ngày, Dụ Tễ hiến thân dỗ hắn mới có thể khiến hắn vui vẻ. Ai ngờ mấy tháng sau, cậu muốn hiến thân còn bị đuổi ra.
“Có thể tìm người khác thì tốt rồi.” Chu Bạch Lộ không phát hiện Dụ Tễ thất thần, cô uống mấy ngụm nước ấm, nước mắt lại rơi xuống.
Cô cực kỳ thương tâm, cứ vậy lặng lẽ khóc cũng không nói lời nào, lẳng lặng hít mũi. Phần lớn nước mắt đều rơi trên váy, rơi trên ly nước trong tay cô, khiến Dụ Tễ nhìn cũng thấy thực thương tâm, đành phải ngồi im cùng Chu Bạch Lộ.
Chu Bạch Lộ khóc hồi lâu mới lại mở miệng, giọng mũi thực nặng mà hỏi Dụ Tễ: “Ở bên nhau có áp lực quá lớn là cái cớ gì chứ?”
“…” Dụ Tễ lấy một tờ khăn giấy đưa cho Chu Bạch Lộ, cô nhận lấy lau nước mắt.
Khắp mặt Chu Bạch Lộ đều là nước mắt, khăn giấy rất nhanh đã sũng nước, Dụ Tễ lại phải lấy thêm tờ nữa đưa cho cô.
Lúc này, Chu Ức đột nhiên gọi điện thoại tới. Dụ Tễ nhìn Chu Bạch Lộ một cái, tiếp nhận.
Chu Ức ở đầu bên kia cứng nhắc hỏi Dụ Tễ: “Tiểu Dụ, sao cậu lại đi sớm như vậy?”
Dụ Tễ ậm ừ trong chốc lát, tùy tiện tìm một cái cớ qua loa nói cho hắn.
Chu Ức không truy vấn, chỉ hỏi Dụ Tễ hiện tại ở nơi nào, có tiện để tài xế qua đón cậu hay không. Dụ Tễ nói không tiện, bên Chu Ức yên tĩnh trong chốc lát liền đổi người nói chuyện cùng Dụ Tễ.
“Sao lại không tiện?” Trong giọng nói của Ôn Thường Thế trộn lẫn sự bất mãn.
Dụ Tễ rất ít có cơ hội nói chuyện điện thoại cùng Ôn Thường Thế, nghe thấy giọng nói của hắn qua ống nghe cậu đều cảm thấy có chút không chân thật. Dụ Tễ đột nhiên cứng họng, Ôn Thường Thế ở đầu bên kia lại lần nữa hỏi cậu, Dụ Tễ dựa theo bản năng sinh tồn mà lừa gạt: “Em mệt, muốn đi ngủ.”
Ôn Thường Thế trầm mặc trong chốc lát, hỏi cậu: “Yết hầu còn đau sao?”
Dụ Tễ nắm di động, cảm thấy từ lỗ tai cho tới đốt ngón chân đều nóng bừng, nóng lên tận đỉnh đầu.
“Không đau.” Dụ Tễ nỗ lực nói từng chữ.
“Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút.” Ôn Thường Thế lại nói.
Dụ Tễ không biết bản thân đã ngắt điện thoại thế nào, chỉ nghe thấy Chu Bạch Lộ ở bên cạnh nói: “Dụ Tễ, cậu đỏ mặt.” Dụ Tễ nhìn chằm chằm màn hình di động đã tối đen, lòng nghĩ nếu hiện giờ gọi lại cho Chu Ức nói mình rất rảnh, không biết còn có thể tới đó hay không.
Chu Ức chờ Ôn Thường Thế dùng điện thoại của mình nói chuyện với Dụ Tễ xong, lại ngồi cùng hắn trong phòng khách một lát. Nghẹn không nhịn được mà hỏi Ôn Thường Thế: “Không phải anh nói không có gì để nói với trẻ con sao?”
Ôn Thường Thế quay đầu nhìn Chu Ức một cái, nói: “Đẩy tôi trở về phòng.”
Chu Ức đỡ tay đẩy của xe lăn, đẩy Ôn Thường Thế về hướng thang máy.
Đẩy xe qua một lớp thảm dày, lại đi qua một hành lang thật dài, lớp kính hai bên đều trưng bày những tác phẩm nghệ thuật. Một phần là do mẹ Ôn Thường Thế sưu tầm khi còn sống, một phần là do Ôn Thường Thế chụp lại.
Mỗi một món đồ lưu trữ tại nơi này, Ôn Thường Thế đều có thể ít nhiều nêu ra lai lịch, nơi sản xuất, năm ra đời, thời gian được chụp lại, giá cả thành giao… Tuy không chắc chắn có thể nói chính xác toàn bộ, nhưng ít nhất thì cũng đại khái là có ấn tượng.
Lúc đi qua những địa điểm quen thuộc, Ôn Thường Thế đều cảm thấy ký ức của mình thực hoàn chỉnh, nhưng lúc đụng đến Dụ Tễ thì lại cảm thấy thiếu sót.
Chu Ức ẩn Ôn Thường Thế vào trong thang máy, Ôn Thường Thế nhìn từ trong gương thấy hắn ấn lên lầu hai.
Buổi chiều Dụ Tễ cũng ấn lên đó, cậu đưa lưng về phía Ôn Thường Thế, cả người đều ướt đẫm, áo thun dán ở trên người xuyên thấu như thể không mặc gì. Cậu ấn nút xong mới quay người, có chút lo lắng nhìn Ôn Thường Thế, hỏi hắn: “Anh có lạnh không?”
Ôn Thường Thế nhớ rõ chính mình nói “Không lạnh”, Dụ Tễ liền duỗi tay muốn chạm lên trán hắn, nhưng còn chưa có đụng tới đã giật tay lại. Hẳn là vì cậu biết Ôn Thường Thế không thích người khác chạm vào mình.
Dụ Tễ luôn đối xử rất cẩn thận với hắn, giống như chuyện có thể được nhìn thấy Ôn Thường Thế, so với việc bản thân cậu có vui vẻ hay không thì quan trọng hơn nhiều.
Ôn Thường Thế biết, cậu đang lấy lòng hắn.
Dụ Tễ quỳ gối trước mặt Ôn Thường Thế, cúi đầu ngậm nơi đó của hắn vào miệng. Khoang miệng của Dụ Tễ thực ướt át, mái tóc mềm mại, một bàn tay cử động xoa xoa một tay ấn trên tay vịn xe lăn của hắn. Ôn Thường Thế cúi đầu nhìn, liền thấy trên ngón áp út của Dụ Tễ có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Tay Dụ Tễ rất trắng, ngón tay lại dài khẩn trương nắm lấy tay vịn, nốt ruồi đỏ kia cũng theo động tác phun ra nuốt vào của cậu mà hơi hơi di chuyển, khiến Ôn Thường Thế không có cách nào rời mắt
Mấy người trẻ tuổi phần lớn đều không biết trời cao đất dày, hấp tấp, lỗ mãng, không thú vị, chỉ có Dụ Tễ là khác. Dụ Tễ là mê người.
Ôn Thường Thế biết hắn và Dụ Tễ từng lên giường, còn không chỉ là một lần.
Dụ Tễ nhất định đã bị hắn bức cho phát khóc, hai chân giang rộng thừa nhận hắn ra vào. Làn da của cậu cũng không tái nhợt như bây giờ, sẽ bị Ôn Thường Thế để lại rất nhiều dấu vết tình dục, sau cổ, ngực, bụng nhỏ, đầu gối, cánh tay đều có.
Với Ôn Thường Thế mà nói, vạn vật trên thế gian đều tựa như hàng hóa, tất cả đều có hai sự lựa chọn. Chúng nó đều sẽ an tĩnh đặt trên bàn để Ôn Thường Thế lựa chọn “Muốn”, hoặc là “Không cần”.
Ôn Thường Thế muốn thì sẽ thu vào trong tay, không cần thì sẽ xem như không thấy, cực kỳ đơn giản cũng sẽ không có sai lầm.
Nhưng Dụ Tễ lại là ngoại lệ, lựa chọn trên người Dụ Tễ chỉ có ‘Muốn’, không có “Không cần”.
Dụ Tễ không ở bên cạnh, Ôn Thường Thế liền thấy tâm thần không yên, nóng nảy dễ giận. Dụ Tễ thật lâu mới tới bên hắn, nhưng mỗi lần đều ở lại không lâu, luôn không có lý do mà tự mình bỏ đi.
Ôn Thường Thế không rõ ràng lắm, vì sao chỉ có mình cậu mang chữ ‘Muốn’, bởi vậy hắn còn đang suy nghĩ.
Thang máy rất nhanh đã lên đến lầu hai, Chu Ức đẩy Ôn Thường Thế ra ngoài, trải qua phân nửa hành lang mới đưa Ôn Thường Thế vào trong phòng rồi rời đi.
Người chăm sóc mang áo ngủ vào phòng cho Ôn Thường Thế, hắn còn chưa thay Chu Ức đã lần nữa gõ cửa tiến vào, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Hắn quơ quơ di động với Ôn Thường Thế: “Tiểu Dụ nhắn tin cho tôi.”
Ôn Thường Thế lấy qua xem, tin nhắn viết: “Đêm nay khó mà tới được, lần sau để anh ấy tự hẹn trước đi.”
Dụ Tễ không yên tâm để một mình Chu Bạch Lộ khóc lóc trong khách sạn, cộng thêm việc cậu cảm thấy gặp mặt Ôn Thường Thế thì cũng không biết nói cái gì. Cuối cùng cũng không gọi lại cho Chu Ức mà nhắn tin qua, cậu hy vọng sau này Ôn Thường Thế có thể trực tiếp liên hệ với mình, không cần lòng vòng như thế này.
Cậu ngồi cùng Chu Bạch Lộ, nghe cô thút tha thút thít, nức nở kể lại chuyện chia tay.
Bạn trai nhỏ của cô nói, mỗi tuần tới Mậu thị hắn đều cảm thấy rất mệt, lén lút không thể công khai thực không được tự nhiên. Người nhà Chu Bạch Lộ thì kiêu ngạo ngất trời, hắn không có khả năng hòa nhập với gia đình cô, chi bằng nhân lúc còn có thể hạ quyết tâm mà sớm chia tay.
Thực ra Dụ Tễ cũng không hứng thú với chuyện tình cảm của Chu Bạch Lộ, nhưng cậu tinh tế mà nghĩ, nhớ tới mỗi tuần cô đi hẹn hò với bạn trai đều là cậu ra chủ ý. Cậu liền vực dậy tinh thần, an ủi Chu Bạch Lộ: “Tuổi quá nhỏ vốn dĩ là không đáng tin cậy.”
Hai mắt Chu Bạch Lộ đỏ bừng trợn trừng nhìn Dụ Tễ, nói: “Tôi cũng không cần tìm một người đã 30 tuổi.”
Trừng xong lại cúi đầu đi nhìn di động.
Cô và bạn trai chia tay, vẫn như trước, không nhịn được mà nhắn tin chỉ trích lẫn nhau. Chu Bạch Lộ khóc nháo tới rạng sáng, rốt cuộc dưới sự khuyên bảo của Dụ Tễ mà dứt khoát kéo đối phương vào danh sách đen.
Dụ Tễ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiễn Chu Bạch Lộ rời đi, trở về phòng vừa ngã xuống giường đã ngủ.
Trở lại Nghi thị đã mấy ngày, Dụ Tễ vẫn không nhận được tin nhắn từ Ôn Thường Thế. Chỉ thấy hắn trên mục tin tức, Ôn Thường Thế ngồi xe lăn đến thị sát sản nghiệp ở nơi cách Nghi thị cỡ 10 tiếng lái xe.
Ôn Thường Thế ngồi xe lăn nhìn còn ngạo mạn hơn người khác, giống như thợ săn đang tuần tra lãnh địa. Dụ Tễ mới đầu nhìn còn buồn cười, xem một hồi lại giống như không có cách nào cười nổi.
Hiện giờ, Chu Bạch Lộ không nhắc tới chuyện đi Mậu thị với cậu nữa, Dụ Tễ cũng không tìm cô. Thứ năm, Chu Bạch Lộ tìm tới cửa, hỏi Dụ Tễ cuối tuần có thể cùng cô tham dự một buổi tiệc tối hay không.
Chu Bạch Lộ nói chuyện ấp a ấp úng, khiến Dụ Tễ hỏi thêm vài câu. Sau khi rõ ràng ngọn nguồn, Dụ Tễ có chút chần chờ.