Dụ Tễ đứng sau lưng Chu Bạch Lộ, buông lỏng tay ra nói với cô: “Vừa rồi không phải nói sẽ giải thích sao, lập tức giúp tôi giải thích một chút đi.”
Chu Bạch Lộ thấy Ôn Thường Thế như thấy bao công, không những không giải thích mà còn kinh hoàng lui về phía sau, “bịch” một cái va phải người Dụ Tễ.
“Giải thích?” Ôn Thường Thế chống quải trượng đến gần thêm một bước, quét mắt nhìn Chu Bạch Lộ, không nóng không lạnh hỏi: “Giải thích chọn ngày lành tháng tốt như thế nào?”
Dụ Tễ thực bất đắc dĩ, biết không thể dựa vào Chu Bạch Lộ được liền nhìn Ôn Thường Thế, một đống lý do đã đặt nơi đầu lưỡi lại không biết phải nói từ đâu. Cuối cùng chỉ nói một câu: “Trước hết, anh đừng nóng giận.”
Chu Bạch Lộ quay đầu nhìn Dụ Tễ, ánh mắt tựa hồ muốn nói sao cậu lại nói như vậy.
“Là ngày đại hỉ mà, tôi tức giận cái gì?” Ôn Thường Thế cười cười, lại nói: “Mùng ba tháng sau, động tác của các người thật nhanh.”
Dụ Tễ muốn nói cậu không hề muốn đính hôn nhưng lại thấy cách đó không xa, Chu Minh Huy đang bưng ly rượu đi tới.
“Ôn tiên sinh,” Chu Minh Huy nhanh chóng bước lại đây: “Tôi đang —— Lộ Lộ?”
Hắn thấy con gái hai mắt sưng đỏ đứng bên người Dụ Tễ, sửng sốt một chút, hỏi: “Sao lại khóc?”
“Không có gì.” Chu Bạch Lộ có hơi sợ hãi mà lùi về sau. Cô bắt lấy cánh tay Dụ Tễ, muốn tìm một chút cảm giác an toàn lại không ngờ cậu cũng nhanh chóng dịch ra, cánh tay cô túm được lại trượt đi.
Chu Minh Huy lập tức nhíu mày, nói khẽ với Chu Bạch Lộ: “Con thu liễm một chút, đừng để ta ở bên ngoài phải mất mặt.” Lại quay đầu lấy lòng Ôn Thường Thế, nói: “Ôn tiên sinh có phải đến nhầm chỗ rồi không? Ngài muốn đi đâu, tôi liền dẫn ngài đi.”
Ôn Thường Thế lắc đầu, trên mặt dường như lộ ra chút ý cười trào phúng, nhìn Chu Minh Huy nói: “Vừa vặn thấy nhị vị ở chỗ này, tôi qua nói tiếng chúc mừng.”
Chu Minh Huy bị Ôn Thường Thế làm cho có chút hồ đồ.
Trong trí nhớ của hắn, trừ khi có đại sự trong nhà mấy nhân vật trọng yếu, Ôn Thường Thế gần như không hề tham dự loại chuyện xã giao này.
Có một lần, Chu Minh Huy và một người bạn tốt ở Mậu thị gặp được Ôn Thường Thế tại một tiệc rượu.
Người bạn đó cũng có chút chuyện lui tới với Ôn Thường Thế, thường coi đây là chuyện đáng kiêu ngạo mà tự thổi phồng trước mặt mọi người. Đến khi uống hơi say, người đó cứ mãi nói muốn mời Ôn Thường Thế làm người chứng hôn cho con hắn. Ôn Thường Thế đưa đẩy vài lần, mất kiên nhẫn mà cự tuyệt ngay trước mặt mọi người: “Đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Hôm nay chẳng qua là biết tin đính hôn của hai tiểu bối, vậy mà Ôn Thường Thế lại nguyện ý tự mình qua đây nói chúc mừng. Chẳng lẽ là sau khi bị thương, hắn mới phát giác sinh mệnh quý giá nên muốn trở thành một người có nhân tính?
“Mới vừa nghe Chu phu nhân nói nhưng không nghe cẩn thận, tôi mạo muội hỏi một câu,” Ôn Thường Thế tùy ý hỏi: “Ngày sinh dự tính của Chu tiểu thư là tháng mấy?”
Chu Bạch Lộ cúi đầu như đà điểu không nói một lời, dáng vẻ không muốn trả lời. Chu Minh Huy ngây người một chút, không dám tùy ý đoán dò ý của Ôn Thường Thế, liền do dự nói: “Tháng sáu sang năm.”
Ôn Thường Thế nói tốt, lại quay đầu nhìn Dụ Tễ: “Chúc mừng cậu, ông bố trẻ.”
Dụ Tễ không nói tiếp, cậu nhấp nhấp môi, dừng một chút lại quay đầu đi nói với Chu Minh Huy: “Ôn tiên sinh vừa rồi có nói trên lầu quá ồn, muốn xuống dưới lầu ngồi.”
“À, được, ta đi gọi ——” Chu Minh Huy ngẩn người, muốn nói gọi người tới dẫn đường lại bị Ôn Thường Thế cắt ngang.
“—— Tôi nói sao?” Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ, hỏi.
Mặt Dụ Tễ trắng bệch, vừa muốn mở miệng Ôn Thường Thế lại “À” một tiếng, giống như đột nhiên nhớ ra rồi, chậm rãi nói: “Hình như là tôi nói.”
Dụ Tễ lẳng lặng nhìn Ôn Thường Thế không lâu, dò hỏi: “Tôi và Bạch Lộ cùng đi xuống với ngài nhé.”
Ôn Thường Thế như có như không gật gật đầu, Chu Minh Huy đứng ở một bên, nói: “Tôi cũng ——”
“—— không cần.” Ôn Thường Thế liếc hắn một cái, không khách khí nói: “Tôi muốn xuống đó tìm chỗ yên tĩnh.”
Khách sạn tổ chức tiệc tối nay là sản nghiệp của Thiệu Anh Lộc, có thời gian Dụ Tễ thường đưa bạn bè tới đây chơi, cũng có hơi quen thuộc. Cậu nhìn xung quanh, thấy tổng giám đốc khách sạn đứng đó không xa liền đi qua nói chuyện một chút. Giám đốc lập tức cho mở một phòng dành cho khách quý, đưa bọn họ về hướng thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, Thiệu Anh Lộc vội vàng chạy tới chen vào thang máy, nói với Ôn Thường Thế: “Ôn tiên sinh, ta đưa ngài xuống lầu.”
Hai bảo tiêu của Ôn Thường Thế và hắn đều cao to, giám đốc và Thiệu Anh Lộc thì đều béo, Ôn Thường Thế còn đang chống quải trượng. Trong thang máy có tổng cộng bảy người, có vẻ hơi chút chen chúc.
Dụ Tễ đứng bên người Ôn Thường Thế, dựa gần bên hắn, mu bàn tay cọ tới quần tây của hắn, cậu nhịn không được lui tay về một chút, ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế một cái.
Ôn Thường Thế không nhìn Dụ Tễ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe môi thực bình thản. Vẫn như trước, là người khiến người khác không nhìn ra được hắn đang giận hay vui.
Dụ Tễ cúi thấp đầu, lại nhìn mũi giày và quải trượng của Ôn Thường Thế.
Cũng thật lâu rồi cậu chưa thấy qua dáng vẻ Ôn Thường Thế lúc đứng lên.
Lúc ở nhà cậu, chân của Ôn Thường Thế thật vất vả mới dưỡng tốt lên, giờ lại gặp chuyện. Hôm nay hắn phá lệ nhắn tin cho Dụ Tễ vậy mà cậu còn làm hắn không vui.
Dụ Tễ cảm thấy cậu và Ôn Thường Thế ở bên nhau có lẽ thật khó, cuộc sống không giống nhau. Hôm nay miễn cưỡng, ngày mai cũng miễn cưỡng, không có ngày nào thuận lợi, có khả năng vĩnh viễn cũng không có cách làm một đôi tình nhân bình thường, ra ngoài thì ôm một cái, về nhà thì hôn môi.
Dù sao, sau khi Ôn Thường Thế tỉnh lại cũng chưa từng để cậu chạm tới.
Thang máy tới lầu 5, cửa mở, Thiệu Anh Lộc đi trước một bước đứng ở cửa chờ Ôn Thường Thế.
Ôn Thường Thế giật giật gậy chống, khập khiễng đi ra ngoài. Dụ Tễ nghiêng người để bảo tiêu của Ôn Thường Thế đi trước, mới cùng Chu Bạch Lộ đi theo phía sau.
Lối vào rộng lớn, trong gian phòng dành cho khách quý có hai người chia bài đang đứng, thấy sếp lớn đi tới đều cúi đầu chào.
Thiệu Anh Lộc đích thân dặn dò người chia bài, nói hôm nay cứ để Ôn tiên sinh tùy ý chơi. Thêm tiền vào sòng bạc, thắng thì gửi cho Ôn tiên sinh, thua thì tính cho hắn, chỉ cần để Ôn tiên sinh chơi đến tận hứng.
Ôn Thường Thế gật gật đầu, ngồi xuống trước bàn chơi bài ném gậy chống cho bảo tiêu rồi mới quay đầu nói với Thiệu Anh Lộc: “Chia bài thì không cần, để người của Dụ gia lại đây làm chủ quản.”
Thiệu Anh Lộc ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn Dụ Tễ, đẩy đẩy cậu: “Còn không mau đi.”
Dụ Tễ đi qua ngồi xuống vị trí chia bài, bắt đầu xáo bài.
“Thiệu hội trưởng,” Ôn Thường Thế tùy ý chọn mấy món lợi thế đặt lên đài, lại quay đầu nhìn Thiệu Anh Lộc, không nhanh không chậm hỏi hắn: “Còn để người đứng? Là sợ tôi ra ngàn hay là sợ tôi thắng tiền?”
Thiệu Anh Lộc vô cớ bị Ôn Thường Thế chỉ mặt, thầm kêu xui xẻo rồi nhanh chóng bảo giám đốc và người chia bài rời khỏi phòng.
Đi tới cửa, Thiệu Anh Lộc lại bị Ôn Thường Thế gọi lại. Ôn Thường Thế chỉ chỉ cameras trên trần nhà, Thiệu Anh Lộc gật đầu nhìn giám đốc rồi nói: “Hiện tại đã kêu người đóng lại.”
Một bảo tiêu của Ôn Thường Thế đứng bên ngoài đóng cửa lại, phòng cho khách quý trở nên thanh tĩnh hơn không ít.
“Thất thần làm gì,” Ôn Thường Thế gõ gõ cái bàn, không nóng không lạnh nhìn Dụ Tễ nói: “Chia bài.”
Dụ Tễ ấn nút, hệ thống bài cơ phát bài ra, cậu bày ra trước mặt Ôn Thường Thế năm lá, chính mình cũng cầm năm lá. Bài ngửa là lá số 5.
“Em không đính hôn.” Dụ Tễ phát bài xong, khẽ nói với Ôn Thường Thế. Cậu nói xong lại cảm thấy có chút khó chịu, liếc mắt nhìn Ôn Thường Thế một cái rồi lại cầm bài lên xem. Lá bài cũng chẳng ra gì, liền thả xuống.
Ôn Thường Thế không để ý tới Dụ Tễ, hắn còn đang lựa bài, tay gõ gõ lên mặt bàn. Dụ Tễ ngừng một chút, trước tiên lấy phản lợi thế cho Ôn Thường Thế, thu bài.
Ôn Thường Thế lấy về cũng không vội vã thả bài, hỏi Dụ Tễ: “Tính ngày, là tháng chín có đi?”
Dụ Tễ không trả lời, ngẩng đầu nhìn Chu Bạch Lộ vẫn luôn đứng ở cửa giữ yên lặng.
Chu Bạch Lộ thấy Dụ Tễ nhìn về phía mình liền hoảng loạn cúi đầu, không muốn đối diện với cậu.
“Bạch Lộ,” Dụ Tễ nhìn cô chằm chằm, giọng nói chẳng hề có chút đùa giỡn: “Cô nói thay tôi đi.”
Chu Bạch Lộ lui về phía sau, tay lại đụng tới then cửa. Cô cúi đầu đứng yên thật lâu, tay đặt ở phía sau nắm lại thật chặt, trong lòng câu được câu không suy nghĩ, vừa gấp vừa khổ sở và sợ hãi. Cuối cùng lại bị Dụ Tễ thúc giục, cô mới buông tay ra đi lên trước vài bước, đứng cách Ôn Thường Thế cỡ vài mét, tay chạm lên góc bàn mạt chược, nhỏ giọng thừa nhận: “Ôn tiên sinh, đứa bé này không phải là của Dụ Tễ.”
Ôn Thường Thế không nhìn cô, thả đồ xuống bàn nói với Dụ Tễ: “Chia bài.” Dứt lời mới quay đầu nhìn Chu Bạch Lộ: “Chu tiểu thư hiểu lầm, tôi không hứng thú với việc cô mang thai con của ai.”
Chu Bạch Lộ xấu hổ không chịu nổi, mặt đỏ lên nhìn Dụ Tễ. Cô muốn chạy đi nhưng chân dẫm trên thảm không vững nên vừa động liền trượt đi một chút, tay túm lấy mặt bàn mới không té ngã.
Dụ Tễ dường như không nghe cũng không nhìn thấy, rũ mắt ấn chia bài. Chỉ là, lần này không biết vì sao Dụ Tễ đẩy bài không tốt, bài rớt xuống một tấm, cậu lại phải đẩy bài cho hắn lần nữa nhưng bị Ôn Thường Thế ngăn lại.
“Thế này không hợp quy củ đi.” Ôn Thường Thế giữ lá bài Dụ Tễ đang chia tới, nói.
“Vậy anh muốn thế nào?” Dụ Tễ giương mắt nhìn Ôn Thường Thế, hỏi hắn.
Ôn Thường Thế tựa vào lưng ghế, tay cầm lên một thẻ lợi thế, lại ném trở về: “Đổi cách thức đánh cược.”
Dụ Tễ thuận theo gật gật đầu, chia bài xong mới hỏi Ôn Thường Thế: “Ôn tiên sinh muốn đánh cược cái gì?”
Chu Bạch Lộ đứng ở mép bàn nhìn Dụ Tễ.
Mái tóc của Dụ Tễ vốn đã được dùng gel cố định, vừa rồi rắc rối với cô một phen liền có chút rối loạn, có vài sợi rũ xuống trán. Cậu mặc trên người bộ lễ phục vừa vặn, mỗi một cử động giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không thể rời mắt.
Tinh thần của cô dị thường hoảng hốt, tựa như hôm nay mới là lần đầu tiên chân chính quen biết Dụ Tễ. Rõ ràng là rất quen, còn thường gặp mặt nhưng so với người xa lạ còn thấy xa lạ hơn, lạ lẫm đến mức làm cô khiếp sợ, làm cô muốn nhanh chóng rời đi.
Khả năng hủy bỏ hôn ước rất khó, nhưng đứng ở chỗ này lại càng khó. Giống như đột nhiên đánh vỡ bí mật mà người khác không tiện để ai biết, đứng ngồi đều cảm thấy khó mà yên ổn, cả người không có chỗ nào thoải mái.
Ôn Thường Thế trầm mặc một lát, chỉ chỉ tay áo của Dụ Tễ: “Mang đồng hồ gì thế?”
Chu Bạch Lộ nhìn theo ánh mắt hắn, Dụ Tễ không nhúc nhích nhìn Ôn Thường Thế mà nói: “Đồng hồ thì không được.”
“Vì sao?” Ôn Thường Thế nói, tự tháo đồng hồ của mình đặt lên bàn: “Đánh cược cái này đi.”
Không biết vì sao sắc mặt Dụ Tễ trở nên rất khó chịu, cậu và Ôn Thường Thế ngồi cách nhau một cái bàn, đối mắt vài giây. Dụ Tễ cúi đầu kéo cổ tay áo ra một chút, để lộ nửa mặt đồng hồ.
Chu Bạch Lộ đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này, rất quý nhưng nói thật là có hơi già, không phù hợp với Dụ Tễ.
Dụ Tễ kéo ra một nửa lại đổi ý, buông lỏng tay nhìn Ôn Thường Thế: “Cái này không được, đổi một thứ khác đi.”
“Vì sao lại không được?” Ôn Thường Thế lần này rất quái lạ, hắn cực kỳ kiên trì muốn đánh cược chiếc đồng hồ này.
Dụ Tễ nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt hơi hồng lên.
Cậu nhấp môi, trừng mắt nhìn Ôn Thường Thế, hô hấp dường như trở nên dồn dập hơn như thể đang kiềm chế cảm xúc.
Hai người giằng co thật lâu, Dụ Tễ nói “Được rồi”.
Cậu giơ tay tháo đồng hồ xuống ném qua trước mặt Ôn Thường Thế, mặt đồng hồ va vào cạnh bàn gỗ phát ra tiếng động không nhỏ. Dụ Tễ đứng lên, nhìn thẳng vào hắn nói: “Tôi từ bỏ, được rồi chứ.”
Dụ Tễ tháo đồng hồ xuống Ôn Thường Thế cũng ngây ngẩn cả người, biểu tình cũng thay đổi, không còn vẻ lạnh lùng cứng ngắc nữa mà ngược lại có vẻ không biết phải làm sao.
“Đưa anh, chính anh tự chơi đi,” Dụ Tễ nói xong liền đi về hướng cửa, đi được một nửa lại quay đầu lại hỏi Chu Bạch Lộ: “Muốn tôi đưa cô về nhà hay không?”
Chu Bạch Lộ không dám nhìn Ôn Thường Thế, gật gật đầu muốn Dụ Tễ đưa cô đi, nhưng cánh tay cậu lại bị Ôn Thường Thế bắt được.
“Ai cho cậu đi.” Ôn Thường Thế nói, nắm chặt cánh tay Dụ Tễ kéo cậu về phía hắn. Dụ Tễ cúi đầu nhìn hắn một cái, cũng không nói một tiếng mà dùng sức muốn rút tay ra. Nhưng sức lực của cậu không lớn như Ôn Thường Thế, hắn gắt gao nắm chặt tay cậu không buông, còn không chịu nói tiếng nào.
Dụ Tễ làm thế nào cũng không rút được tay ra, cuối cùng cũng không áp chế được tức giận và uất ức, nhìn Ôn Thường Thế mà phát hỏa: “Anh chơi đủ hay chưa? Anh còn muốn thế nào nữa?”
Dụ Tễ tức giận đến muốn khóc, lại không dám dùng lực quá lớn đẩy Ôn Thường Thế, sợ hắn lại bị thương. Dụ Tễ nơm nớp lo sợ hơn nửa buổi tối, bị người ta bức hôn, thiếu chút nữa nhiều thêm một đứa con, bị Ôn Thường Thế châm chọc mỉa mai, còn bị buộc tháo bỏ đồng hồ.
Thanh âm của Dụ Tễ có chút khác thường, mang theo sự run rẩy không dễ phát hiện. Nói xong cậu lại dùng một cái tay khác muốn ẩn ẩn vai Ôn Thường Thế, ai ngờ hai tay đều bị hắn bắt được.
“Dụ Tễ,” Ôn Thường Thế nắm chặt tay Dụ Tễ, không hề buông lỏng nhìn Dụ Tễ mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng có hơi luống cuống, ngữ điệu bất giác cũng nhanh hơn: “Cậu đừng khóc.”
Dụ Tễ giãy giụa vài cái liền ngừng. Ngực cậu phập phồng, nhìn chằm chằm Ôn Thường Thế, trong mắt đều là sự thương tâm không che dấu được.
“Không phải,” Ôn Thường Thế rất hiếm khi nói chuyện lắp bắp như vậy, nhìn Dụ Tễ một hồi lâu, hắn lại nói: “Không phải, tôi…”
Ôn Thường Thế nói xong từ “Đúng vậy”, ngừng thật lâu, chờ Dụ Tễ bình ổn cảm xúc hắn mới khẽ nói với cậu: “Em đừng khóc.”
“Ai khóc.”
Chu Bạch Lộ nghe thấy Dụ Tễ nói như vậy.
Âm cuối của Dụ Tễ giống như bị ai nuốt mất.
Chu Bạch Lộ vốn đang cúi đầu không dám nâng, lại không nghe thấy động tĩnh gì mới hơi hơi nâng mắt lên. Cô thấy Dụ Tễ đang đưa lưng về phía mình, cúi người, không biết đang làm cái gì.
Tay Dụ Tễ ấn lên tay vịn ghế dựa của Ôn Thường Thế, một tay bị Ôn Thường Thế bắt được, mu bàn tay của cậu thực trắng, ngón tay còn đang bấu chặt lấy tay vịn.
Ban đầu, Ôn Thường Thế giữ cậu rất chặt, qua không bao lâu lại dần dần thả lỏng.