Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bảo Vệ Hậu Cung Trong Thế Giới Trò Chơi

Chương 116: Mùi vị của sự sợ hãi




Chương 116: Mùi vị của sự sợ hãi

Seigi vừa hay tỉnh dậy, thấy Anzu như chim non nép vào người, một vài nơi tư mật lại hiển lộ ra trước mắt khiến hắn kiềm chế không nổi dục hoả, lại lật người, đem Anzu áp chế ở dưới thân, cố tình làm cho nàng tỉnh dậy.

"Anh... anh đây là muốn?!"

Anzu giật mình, muốn trở người dậy để phản kháng, thế nhưng sâu bên trong thâm tâm của nàng lại cố tình buông lỏng cơ thể ra một chút.

Có chống đối nhưng không đáng kể!

Nàng không hề nghĩ tới Seigi lại sở hữu sức khoẻ kinh dị đến vậy, từ đêm qua cho đến sáng nay đã là mười mấy hiệp, thế mà lúc này hắn vẫn có thể xách lên trường thương ra trận, nhẫn tâm hạ sát thủ khiến nàng kiệt sức đến gần c·hết.

Chính Anzu cũng không biết Seigi đã phải phong ấn gần như toàn bộ sức mạnh của cơ thể để không làm tổn thương nàng, nếu không làm vậy, một đâm chắc chắn sẽ tan xác.

"Qu-quái v-v... vật ư ư a!!!"

Thiếu nữ lại được một phen cao triều, sau đó ngất lịm tại trên giường...

Anzu quả thực sai rồi, nếu biết thể lực với hung khí của hắn kh·iếp người đến vậy, nàng đã không làm ra chuyện ngu ngốc này để câu dẫn đối phương.

Đau đến nỗi muốn đi đầu thai!

May mà phòng Seigi có cách âm, nếu không chỉ sợ đêm qua không chỉ có bọn hắn mất ngủ.

Trấn áp xong Anzu, Seigi thư thái duỗi người, sau đó rời khỏi căn phòng.

Vệ sinh xong xuôi, Seigi xắn tay áo để vào bếp nấu nướng, làm xong bữa sáng cho Anzu và Kei, hắn mới đi ra ngoài dạo phố.

Thay vì mặc y phục cổ theo truyền thống Nhật Bản có vài nét Hán phục khi trước, tóc để dài ngang lưng. Seigi giờ đây đã thay đổi style của mình. Tóc cắt ngắn Layer, áo sweater cùng với quần tây màu đen.

Seigi cảm thấy khá là ưng ý với những bộ quần áo Anzu mua cho mình.

Dự định của Seigi sau khi đi dạo phố đó là tìm một nơi yên tĩnh và không có người qua lại, mấu chốt là để sáng tạo ra nhiều chiêu thức mới trong thực chiến, chứ không đơn giản chỉ là vung kiếm hay quơ tay quơ chân mạt sát kẻ địch.

Thứ mà Seigi thiếu là sự đa dạng trong phong cách chiến đấu của bản thân, để khắc phục vấn đề này, hắn liền đi đến một ngọn núi lớn cách thành phố khá xa.



...

"Bản tin thời sự xin vui lòng được phát sóng..."

"Mới đây, một ngọn núi nằm ở phía Đông đột nhiên xuất hiện nhiều lỗ hổng và khe nứt lớn xung quanh. Được biết, người dân sống dưới chân núi cho hay mỗi đêm đều sẽ có tiếng động lớn từ trên núi truyền xuống..."

"Thậm chí những ngọn núi bên cạnh đều có chung một hiện trạng này..."

Hàng loạt hộ gia đình đang xem tin tức trên tivi không khỏi ngạc nhiên, có người thì tò mò tự hỏi rằng gây ra những vết tích kỳ lạ này phải chăng có liên quan đến người ngoài hành tinh.

Vì qua hình ảnh tivi trình chiếu lại, rất nhiều các vết tích không chỉ to lớn như cái động, mà còn có vết rách sâu hoắm đâm thẳng dưới lòng núi.

Con người không thể gây ra các hiện tượng kỳ quái này...

Vậy có thể là thứ gì?

Người bình thường không hề biết, chỉ có thể tự mình suy đoán.

Đã trôi qua hai tuần kể từ khi Seigi lên núi bế quan.

Lúc này hắn đang ngồi trong một hang động, quanh thân lơ lửng rất nhiều hắc cầu, số lượng đâu đó rơi vào khoảng năm trăm viên.

"Huyết Mâu."

Đây là lần đầu tiên Seigi đọc ra tên của chiêu thức, chỉ thấy từng viên hắc cầu lần lượt hoá thành ngọn mâu, toả ra huyết mang đỏ sẫm, sát khí kinh người.

Seigi nhìn về phía một tảng đá lớn, kích thước ít nhất cũng ngang một căn nhà cỡ nhỏ. Lập tức có hàng chục ngọn mâu bay đến, không tới bốn mươi cái liền đem nó đục thành phấn vụn.

Vì tính ăn mòn không thấp, thế nên tàn dư của tảng đá gần như bị cắn nuốt hết.

Theo ý niệm của Seigi, tất cả các hắc mâu còn lại bay ra khỏi hang, lập tức dung hợp thành một thanh cự kiếm dài ba chục mét, yên tĩnh treo ngược trên không, mơ hồ tản mản ra khí tức doạ người, chỉ cách đỉnh núi có mười mấy mét.

Một chiêu này đã rút đi gần một phần tư tà lực của Seigi, tuy chu vi sức công phá không bằng Hắc Đạn, nhưng uy lực thì chỉ có ngang ngửa chứ không kém.



"Tà Kiếm Phán Quyết, hạ!"

Theo khống chế của Seigi, thanh kiếm khổng lồ trên không trung lập tức hạ xuống, đâm xuyên qua đỉnh núi, dư âm khiến cho cả thành phố bỗng chốc rung động một hồi. Khiến cho tất cả người dân ở quanh đó vô cùng hoảng hốt.

Hình ảnh thanh kiếm khổng lồ màu đen toát ra khí mang đỏ sẫm lơ lửng trên không trung đã thu hút truyền thông trên khắp cả nước từ mấy phút trước.

Nhiều thông tin cho rằng hiện tượng này có liên quan đến những hiện tượng kỳ lạ không có lời giải thích trước đó, vô số báo chí và người dân đổ bộ đến ngọn núi từng xuất hiện thanh cự kiếm kia.

Kết quả nhận được lại là một sự kinh ngạc đến khó tin, chỉ thấy ngọn núi xuất hiện tình trạng bị bổ ra một vết rách sâu tận bảy mươi mét, mà thanh cự kiếm thì đã biến mất.

Vài ngày sau đấy, một số người cũng chứng kiến hiện tượng khác ở trung tâm của bờ biển phía đông.

Một con cá mập với chiều dài gần hai mươi mét nằm bất động trên đất liền, quanh thân nó xuất hiện đầy lỗ thủng, cơ quan nội tạng bên trong hoàn toàn bị thứ gì đó ăn sạch.

Nó lập tức làm r·úng đ·ộng cả thế giới, nhiều nhà nghiên cứu cho rằng, con cá mập này chính là sinh vật thời tiền sử sống ở dưới rãnh Marianna. Nhưng lý do tại sao nó c·hết và dạt vào vùng biển phía đông thì lại là một câu đố.

...

Đến tuần thứ ba, một nhiệm vụ mới từ Gantz xuất hiện, những người chơi cũ đều bị dịch chuyển đến căn phòng trước đây.

Ai cũng lộ ra vẻ không vui, ngoại trừ nhóm người Kato đã chứng kiến thực lực của Seigi đến hai lần - họ tin chỉ cần dựa vào hắn, chắc chắn sẽ không ai phải bỏ mạng.

Vừa thấy Seigi xuất hiện, đám người mới yên lòng. Quả cầu đen lúc này đưa ra nhiệm vụ.

Không khác so với các nhiệm vụ trước là bao, lần này họ phải tiêu diệt người ngoài hành tinh có vóc người thấp bé, đổi lại chúng có một thể chất siêu việt hơn người thường rất nhiều.

Rất nhanh tất cả đều được dịch chuyển đi, nơi đặt chân của họ là sân thượng của các tòa nhà cao tầng.

Để đề phòng nguy cơ b·ị đ·ánh lén, mọi người cùng tập hợp lại một chỗ, duy nhất chỉ thiếu mỗi Seigi, không ai biết hắn đã bị quả cầu dịch chuyển đến đâu.

“Sao không thấy anh ta đâu?” Kato có chút lo lắng.

Là chỗ dựa tinh thần nhưng lúc này hắn lại biến mất, đương nhiên sẽ mang đến loại cảm giác thiếu an toàn cho cả đội.



Kurono nhận thấy vẻ lo âu của mọi người, không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ ai ai cũng ỷ lại quá nhiều vào Seigi quả thực là không tốt.

Nhưng nghĩ kỹ thì ngoài hắn ra, không ai dám đối phó với lũ quái vật kia mà đảm bảo bản thân mình còn sống cả.

Đột nhiên có vài bóng người màu trắng vọt qua, thu hút sự chú ý của toàn bộ thành viên.

“Kia chẳng phải là chúng sao?”

Nhiều người đã nhận ra vài cái bóng người màu trắng kia chính là người ngoài hành tinh cần phải tiêu diệt, ai nấy đều lộ ra vẻ phòng bị.

Chỉ thấy số lượng bóng người màu trắng ngày càng đông, thoáng chốc đã chạm mốc ba mươi mấy tên, thế nhưng chỉ có bốn tên bao vây lấy họ, hơn hai mươi lăm tên còn lại nhanh chóng lao về phía trung tâm.

Đặc điểm của đám người ngoài hành tinh này trông khá thấp, nhưng tứ chi lại to gấp ba bốn lần người trưởng thành, mang theo cục thịt hình bầu dục ở trên lưng.

“Mọi người chuẩn bị chiến đấu!!!”

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Kato và Kurono lập tức siết chặt cò súng máy, nhắm về phía hai tên trong số đó.

Súng máy chỉ vừa khóa chặt mục tiêu, nhưng hai bóng người đã nhanh chóng tránh thoát, ngay sau đó nhảy sang bên cạnh Kato và Kurono.

Hai nắm đấm to lớn thúc mạnh vào bụng của hai người, khiến cho họ bay ngược về phía sau, đâm sầm vào một nhà kho gần đó.

Tuy có áo chiến đấu gánh chịu toàn bộ đòn t·ấn c·ông, nhưng cơ thể phàm trần của cả hai vẫn không chịu nổi được dư âm đó, Kato và Kurono lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

“AAAA!!!”

Tiếng hét thảm vang lên, một nam thanh niên trong số đó vừa bị hai người ngoài hành tinh xé đứt đôi người, máu tươi bắn ra tung tóe, dễ dàng nhận thấy ánh mắt kinh hoàng của người này trước khi c·hết có bao nhiêu là đau đớn.

“Cứu-cứu!!!”

Lại thêm một tiếng hét thảm thiết, nó đến từ người đàn ông đang bị khóa cổ bởi một người ngoài hành tinh. Chỉ trong chốc lát, bộ đồ chiến đấu của ông ta đã bị vô hiệu hóa, một cái đầu người mang theo vẻ sợ hãi bắn thẳng lên không trung, c·hết không nhắm mắt.

Một người khác chưa kịp làm gì đã ăn phục kích từ phía sau, bị đè xuống đất rồi nhấn nát đầu.

“Sao có thể?!”

Kurono lộ ra vẻ khó có thể tin, y đâu ngờ kẻ địch lần này lại khó nhằn đến vậy. Dù được trang bị v·ũ k·hí với đồ chiến đấu, nhưng so với mấy tên này lại có chút chênh lệch về kỹ năng.

Chỉ với bốn tên đã khiến cho cả đội hơn chục người chật vật đến mức này, liệu ba mươi tên mà bao vây toàn bộ nơi này thì chẳng phải họ sẽ c·hết không còn xác!