Chương 117: Vũ khí mới
Kurono còn chưa lấy lại được tinh thần, đã thấy Kato cầm v·ũ k·hí lên, lao tới nghênh chiến với kẻ địch.
Soạt!
Một cái đầu lâu lăn lóc trên mặt đất, này chính là một trong bốn người ngoài hành tinh đang t·ấn c·ông bọn họ, vừa rồi nó đã bị Reika lén chém một nhát kiếm ở đằng sau, c·hết bất đắc kỳ tử.
"Hộc... hộc..."
Hơi thở của Reika lúc này trở nên nặng nhọc hơn bao giờ hết, nàng nắm chặt chuôi kiếm trong đôi tay run rẩy, lùi về phía sau vài bước.
Một sinh mệnh sống lần đầu tiên c·hết dưới tay mình khiến nàng sợ đến xanh mặt, trước đây nàng chưa từng g·iết chóc bất kỳ một con vật nào chứ đừng nói là g·iết người.
Nhưng nếu không làm vậy, nàng và mọi người sẽ bị g·iết c·hết.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Reika bất chợt trở nên mạnh mẽ.
"Mọi người! Nếu muốn sống thì hãy cầm v·ũ k·hí lên mà chiến đấu!!!"
Hét lên một tiếng để vực dậy ý chí cầu sinh trong mỗi người, Reika lấy lại tinh thần vững chắc, nàng lao về phía một người ngoài hành tinh ở gần đó, vung lên một kiếm rồi chém xuống.
Những người khác thấy vậy, cũng lấy ra v·ũ k·hí của mình, bạo dạn cùng với Kato công kích ba người ngoài hành tinh còn lại.
Về phía Reika.
Động tác cầm kiếm tuy chưa thuần thục, nhưng nhờ có bộ đồ chiến đấu mà sức chém của nàng mới được tăng lên đáng kể.
Nhận ra sát ý nhỏ bé đến từ Reika, người ngoài hành tinh đã nhanh hơn một bước tránh sang một bên, né được một kiếm.
Thấy đối phương tránh được, Reika có chút loạng choạng lấy lại thế thủ kiếm, tiếp tục chém ra nhiều nhát.
Trước nhát kiếm của nàng, kẻ địch rất khó phán đoán để phản công, chỉ còn cách lùi lại để tránh.
Đúng lúc này, Reika dùng hết sức bổ xuống một kiếm.
Nhưng không ngờ lúc này lại tiến hụt một bước, cơ thể nàng theo đó ngã về phía trước, chẳng hiểu thế nào mà một kiếm bổ xuống lại thành đâm thẳng, lập tức xỏ qua trán của tên ngoài hành tinh.
Khiến nó lộ ra vẻ khó có thể tin, trợn trừng mắt rồi từ từ tắt thở.
Đến c·hết nó mới hiểu rằng đối phương giương đông kích tây, một kiếm bổ xuống kia mục đích chỉ để làm nó lùi về phía sau, sau đó bất ngờ đâm ra, trực tiếp đoạt mạng nó.
Trước sự vây công của nhóm người, hai tên ngoài hành tinh còn lại rất nhanh đã bị xử lý.
Sau khi giải quyết xong bốn tên ngoài hành tinh, đám người mới nhận ra ở phương hướng gần đó, trên sân thượng của một tòa nhà, Seigi đang đứng theo dõi họ.
Xung quanh hắn lúc này đâu đâu cũng thấy màu máu tanh cùng với xác c·hết của đám người ngoài hành tinh, số lượng đâu đó khoảng ba mươi. Việc g·iết chúng đối với Seigi chỉ như vỗ c·hết một đàn muỗi, điều mà hắn quan tâm đó là sự trưởng thành của nhóm người Kato trong hiểm cảnh vừa rồi
Hắn gật đầu, như thay cho lời công nhận năng lực của của họ.
Cuối cùng đám người cũng nhận ra bản thân có thể góp sức vào trận chiến, không còn vô dụng như lúc đứng nhìn Seigi chiến đấu với những sinh vật ngoài hành tinh nữa.
Hiển nhiên là Seigi không thể bảo vệ họ mãi được, sẽ có thời điểm hắn phải đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ và khó lường hơn, khi ấy việc phân tâm để bảo đảm an toàn cho họ là không thể nào, vậy nên đám người Kato phải có năng lực tự vệ cho chính mình.
Lại thêm một nhiệm vụ dễ dàng vượt qua, Seigi cùng với nhóm người trở về căn phòng, chờ lấy điểm thưởng nhiệm vụ.
Không bất ngờ lắm khi Seigi là người đạt số điểm cao nhất, nếu tính cả những nhiệm vụ trước đó, hắn đã kiếm được hơn trăm điểm.
Lúc này quả cầu Gantz đưa ra ba lựa chọn cho hắn đổi điểm.
Lựa chọn thứ nhất là đổi lấy sự tự do cho một người, nghĩa là người đó sẽ không phải tham gia nhiệm vụ mà Gantz đưa ra nữa, nhưng sẽ bị xóa đi mọi ký ức liên quan đến nó.
Lựa chọn thứ hai là hồi sinh một người đ·ã c·hết từ dữ liệu đã được lưu trữ trong Gantz.
Lựa chọn thứ ba, đổi lấy một món v·ũ k·hí siêu mạnh.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Seigi đổi một trăm điểm cho lựa chọn thứ ba.
Món v·ũ k·hí mà hắn ngẫu nhiên nhận được là một khẩu súng tên H-Gun. Nó có nòng khá lớn, công dụng rất lợi hại so với khẩu súng ngắn cầm tay dành cho người mới. Có thể phá hủy một khu vực hình tròn nhất định ở cự ly gần và xa trong chu vi năm mươi mét.
“Trời?! Mạnh như vậy luôn!”
Cả đám lộ ra kinh ngạc về sự lợi hại của món v·ũ k·hí mới sau khi đọc phần chú thích v·ũ k·hí trên quả cầu Gantz.
Seigi ngẫm nghĩ một lúc, quyết định cầm H-Gun đưa cho Reika.
“Tôi tin tưởng cô thế nên sẽ cho cô toàn quyền sử dụng nó, miễn là đừng làm hại đến người vô tội và gây bất lợi cho tôi, hiểu chứ?”
“Nhưng…”
Không đợi Reika trả lời, Seigi liền quay người rời đi.
Hắn không muốn nghe bất cứ lý do từ chối nào từ nàng, vấn đề chính ở đây là vì hắn nhìn thấy được tư chất chiến đấu ẩn sâu trong con người Reika. Thế nên ngoài Kato và Kurono ra thì Reika là nhân tuyển thích hợp nhất mà Seigi nhìn trúng để bồi dưỡng.
Thêm nữa, thực lực của hắn hiện tại tuy không mạnh như trước. Nhưng thêm một khẩu súng máy cũng không giúp ích được gì nhiều, chẳng bằng giao nó cho người khác sử dụng có lẽ sẽ có ích hơn.
Thấy Seigi rời đi, Kurono đã cùng với Kato và Kei liền đuổi theo.
Đám người còn lại thấy vậy cũng lần lượt ra về.
Cuối cùng chỉ còn một mình Reika ở trong căn phòng.
Nàng nhìn khẩu súng máy trong tay, kích thước của nó phải to gấp mười lần khẩu X-Gun cầm tay cũ của nàng, cảm giác thật nhẹ, giống như đang cầm một món đồ bình thường vậy.
Có thể là do hiện tại nàng vẫn còn mặc đồ chiến đấu thế nên mới thấy nó nhẹ, chứ người bình thường muốn cầm một tay chắc cũng phải vất vả lắm mới nhấc được.
Thế nhưng đó không phải là vấn đề mà Reika để ý, điều làm nàng bận tâm đó là lý do Seigi giao cho nàng thứ giá trị này.
“Tin tưởng mình…”
Nhớ lại bóng lưng vững vàng ấy, Reika tự mình lẩm bẩm. Thời gian quen biết không quá lâu, bất quá gặp mặt nhau mới có hai lần, thế mà lại có người nói ra một câu “tin tưởng” vào bản thân nàng.
Reika rất vui khi có một người nói như vậy với mình, mà người đó lại có một vị trí đâu đó trong tim nàng.
Nàng có chút thích Seigi kể từ lần đầu gặp nhau trong căn phòng này.
Một phần là vẻ ngoài đẹp trai dễ dàng hút hồn mọi cô gái, phần còn lại là về lai lịch thần bí đến thứ sức mạnh hư cấu của hắn. Chỉ nghe một vài người kể hắn không phải người thường, đương nhiên sẽ không phải là người ngoài hành tinh, bởi vì hắn đã tự đính chính lại trước mặt tất cả mọi người.
Bỏ qua những đại tiết kia thì nàng chỉ thấy Seigi luôn mang một vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ pha với một chút bất cần, chưa từng thấy hắn nổi giận hay cười đùa vui vẻ như những người bình thường khác. Thậm chí nếu có rơi vào hiểm cảnh, gương mặt hắn cũng sẽ không biến sắc. Đó cũng là điều mà nàng bị cuốn hút bởi Seigi.
Đột nhiên nghĩ tới khả năng Seigi cũng có tình cảm với mình, Reika không tự chủ được mà đỏ mặt.
Nàng cũng chỉ là cô gái mới chập chững ở độ tuổi mười bảy, tuy bản thân đang là thần tượng số một Nhật Bản, thế nhưng tiêu chuẩn chọn người yêu của nàng cũng không quá khắt khe lắm.
Nếu người đó là Seigi, đương nhiên là nàng sẽ rất thoải mái.
Nghĩ đến cảnh sẽ có lúc bản thân lâm nạn, xong Seigi xuất hiện kịp thời ra tay cứu, sau đó được ẵm trên đôi tay bắp thịt đó như nàng công chúa cũng đủ khiến nàng cảm thấy hồi hộp và chờ mong.
Nhiệm vụ kế tiếp không biết bao giờ sẽ xuất hiện, nhưng Reika biết nó sớm muộn rồi sẽ đến, mà như vậy thì nàng chắc chắn sẽ ở chung đội với Seigi.
Lý do mà Reika không xin thông tin liên lạc của Seigi là vì trước đấy nàng đã chủ động nhưng lại bị hắn từ chối. Là một thần tượng được toàn giới trẻ hâm mộ và ưu ái, đó còn là lần đầu tiên nàng bị một chàng trai từ chối.
Nếu để chuyện này lan ra ngoài, khẳng định sẽ là một tin tức hot trên cộng đồng mạng nói chung và giới trẻ nói riêng.
…
Sau khi rời khỏi căn phòng, Seigi đi một mạch ra ngoài phố, hắn tính đi đến một chỗ khuất nào đó không người qua lại để gọi Raken bay đến đón mình về.
“Anh Seigi!”
Lúc này, Kurono gọi vọng lại từ phía sau, y cùng với Kei và Kato đang vội vã đuổi theo cước bộ của Seigi.
Seigi đứng lại hỏi.
“Chuyện gì?”
“Từ đây về nhà anh có xa không, nếu không chúng ta tìm một quán ăn nào đó lót dạ đi. Anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ, đằng nào cả ba chúng tôi cũng chưa có gì vào bụng.”
Thấy vẻ mặt nhiệt tình của Kurono, Kei và Kato. Seigi suy nghĩ một chút.
Seigi biết ba người bọn họ muốn bắt tay hòa giải với hắn. Giờ hắn mà nhắc lại vấn đề trong quá khứ thì chắc chắn ba người này sẽ rất khó xử. Nhưng nghĩ kỹ một chút, làm vậy cũng không đáng.
Hắn đã sống đủ lâu để nhận thức được nhiều thứ. Thay vì vả mặt bọn họ để lấy về sĩ diện, tại sao không vui vẻ bắt tay hòa giải đâu.
Làm vậy giữa đôi bên đều cảm thấy thoải mái, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn?
“Nhà tôi cũng không xa lắm, nhưng nếu ba người đã có ý muốn mời, không phải sẽ thật thất lễ nếu từ chối hay sao.”
Seigi gật đầu, thế là bốn người hợp thành một nhóm, đi tìm chỗ bán hàng ăn buổi tối.