Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 16: Làm trò tại Chu gia biệt thự - 3 Phòng ngủ Chu gia Play




Chiến đấu không phân thắng bại một lát, cả hai đều không muốn buông vũ khí sớm như vậy, không hẹn mà cùng hiểu ý nhau thay đổi tư thế.

Lâm Tuyết nắm quyền chủ động, ép Chu Thanh tiếp tục nằm yên bên dưới, cô ở bên trên tự cởi quần lót để nó hững hờ mắc trên khuỷu chân, tay còn lại nắm chắc dương vật đang chỉa lên, từng tấc từng tấc một nhét vào bên trong huyệt động lúc này đã tràn ngập nước sốt.

Chu Thanh nằm đỏ mắt quan sát, Lâm Tuyết hiếm khi có dịp chủ động, hắn để cô toàn quyền muốn làm gì thì làm.

Hô hấp nặng nề hơn vì hắn cũng cố gắng kìm chế. Thấy bầu vú nhấp nhô, hai viên anh đài mê người nhô lên hằn trên váy lụa m, hai tay hắn vội vàng chụp lên đó, xoa nắn kích thích cho cô ra càng nhiều nước, thuận tiện hai người g.iao h.ợp.

"Phốc xuy" một tiếng - Lâm Tuyết thành công đưa được côn thịt vào trong tiểu huyệt trơn trượt.

Đưa mắt hồi hộp canh chừng Mễ Tâm bên cạnh, hai tay chống lấy ngực Chu Thanh, cô bắt đầu nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống.

Miệng huyệt bên dưới hút vào lại nhả ra côn thịt từng tiếng "phốc...phốc", nệm cũng run run theo từng lần va chạm.

Mễ Tâm có lẽ trong giấc ngủ cảm nhận được rung lắc khó chịu, xột xoạt đổi tư thế. Lâm Tuyết thít chặt huyệt động nhưng vẫn ngồi yên trên người Chu Thanh nín thở quan sát...phù...may quá, dì xoay mặt ra phía ngoài rồi.

Động tác hai người lúc này càng thêm lớn mật, dù sao Mễ Tâm cũng đang ngủ không hay biết gì, Lâm Tuyết thả lỏng mà đung đưa eo nhún nhảy cưỡi trên người Chu Thanh, tay bắt đầu nghịch ngợm lần mò nhéo nhéo hai viên thù du trên ngực hắn.

Từng tiếng thở đè nén trong không gian yên tĩnh...hai người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh sáng mập mờ, Lâm Tuyết cúi xuống, dùng lưỡi nhẹ nhàng phác hoạ đôi môi Chu Thanh một cách trìu mến.

Đung đưa một lát Lâm Tuyết đã thấm mệt, việc tốn sức này thực sự không thích hợp với phụ nữ chút nào cả. Cô cúi rạp người xuống, cởi phăng áo Chu Thanh quăng xuống đất, bắt đầu dùng miệng trêu chọc đậu đỏ trên ngực hắn, hết lấy lưỡi đánh vòng lại nhay cắn tra tấn.

Chu Thanh lấy lại thế chủ động, lật người đè lại Lâm Tuyết trên giường êm.

Hắn quỳ trên giường lấy hai đầu gối làm trụ cột, bạch bạch bạch từng cú thật mạnh nện sâu vào lỗ huyệt.

Thiếu nữ bên dưới sung sướng đến sắp cao trào, há mồm cắn chặt lấy vai đàn ông, mười ngón tay cũng bấu vào lưng hắn ra tạo từng đường đỏ sậm, Chu Thanh vui vẻ chịu đựng, quyết tâm tăng nhanh tốc độ.

Giường rung lắc kịch liệt một chốc, tiếng thở dốc đan xen...

"Hư" một tiếng đầy thoải mái, căn phòng yên tĩnh trở lại - cả hai đều phóng ra tới, trong yên lặng mà đạt cao trào.

Chu Thanh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mượn ánh sáng giờ mới nhìn rõ được người bên dưới, vừa gợi cảm lại hiền hoà trong đầm dây tơ tằm mát lạnh, đang không ngừng hô hấp lấy sức sau cơn kịch liệt.

Hắn cúi người dịu dàng hôn xuống, nhẹ nhàng cởi váy ra, môi lưỡi phác hoạ lại từng tấc đường cong hoàn mỹ.

Nếu ban nãy, là nhiệt tình như lửa thì bây giờ, là hiền hoà như nước.

—————————————————————————

Ôm người trở lên lầu lại, đưa vào phòng tắm kì cọ.

Trong không gian kín đáo chỉ có hai người, Lâm Tuyết có kêu bao nhiêu cũng không cần kiêng dè.

Chu Thanh lại ép Lâm Tuyết hai tay chống trên tường lạnh buốt, rồi lại lật người bế bổng cô dán lưng lên đó, lại đổi thành gò má cùng hai ngực dán lấy lạnh lẽo...từng lần không ngừng mà đòi lấy.

Nước từ vòi sen phun xuống tưới ướt hai con người đang say mê quấn lấy nhau bên dưới, không gian mờ mờ hơi nước càng làm cả hai đắm chìm, nhịp nhàng luật động giao triền.

Lâm Tuyết cũng không rõ mình qua bao nhiêu lần, chỉ nhớ lúc lưng vừa được chạm vào chăn ấm nệm êm lần nữa thì mệt mỏi mà ngủ mất. Việc này thực sự là tốn sức phái nữ quá đi mất!!!

Sáng hôm sau Mễ Tâm lên đường sớm ra sân bay, Chu Thanh tiễn bà đi.

Cả hai thống nhất không gọi công chúa nhỏ dậy, để cô ngon giấc.

Lúc quay trở về, Chu Thanh thấy trời vẫn còn sớm, lên phòng chui lại vào chăn cùng Lâm Tuyết, ôm ấp say giấc đến trưa thì tỉnh dậy: bị đói đến tỉnh.

——————————

Chu gia có bà bếp Lý, chuyên việc nấu ăn bếp núc lúc Mễ Tâm không ở nhà.

Bà lớn tuổi, là người làm của Chu gia từ thời trẻ nên sẽ không nhiều lời. Bếp Lý tinh ý, từ sớm đã nhận ra sự khác thường trong mối quan hệ thúc cháu kia, nhưng bà biết nhiệm vụ mình là gì, cũng biết ông chủ của mình là ai.

Thấy hai người trước sau từ trên lầu đi xuống, bà khéo léo bày biện thức ăn lên bàn, sau đó tránh đi lên lầu dọn dẹp.

Lâm Tuyết thức dậy thì hậm hực...hôm nay vẫn là ngày đi học nha. Chu Thanh thì thấy cô tối qua vận động mệt mỏi...ừ thì...ai bảo cô chủ động câu dẫn hắn. Tự chủ trương làm phụ huynh gọi lên xin phép cho cô nghỉ một ngày, lý do quen thuộc: nghỉ ốm.

Ma ốm Lâm Tuyết khoanh tay phụng phịu ngồi vào bàn ăn, kế bên là bệnh nhân Chu Thanh, tức anh ách - nếu biết hôm nay nghỉ ốm, tối qua cô mới không thèm làm bài tập đâu!

Chu Thanh hết dụ dỗ lại sắc dụ Lâm Tuyết, đụng chạm các nơi mẫn cảm trên người cô kích thích, Lâm Tuyết cũng đâu phải dỗi thật, chịu đựng một lát cả người đã mềm oặt, bị bế qua ngồi trong lòng Chu Thanh.

Đàn ông mới thức dậy là thời điểm nhạy cảm nhất, có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, vừa mềm vừa thơm, Chu Thanh chuyển từ món ăn sáng trên bàn của bếp Lý sang ăn từ miệng của bếp Lâm Tuyết, cô nhai rồi đút qua cho hắn.

- "Thúc này...đã bao nhiêu tuổi rồi còn ăn như vậy..." Khẩu thị tâm phi trách móc nhưng vẫn đều đặn bón qua cho hắn, đây là tình thú mà T.T

Chu Thanh bóp mạnh ngực cô: "Dám chê ta già à? Để xem thúc thúc phạt ngươi" Mượn cớ nhấc mông Lâm Tuyết lên, móc ra côn thịt đợi chờ được ăn từ nãy đến giờ, mạnh mẽ một cú cắm vào.

- "Đừng...có bếp Lý ở đây đó thúc thúc...người đi ra mau lên!" Lâm Tuyết chống đẩy nhấc mông ra tránh né, cô không biết bếp Lý, không tin được bà là người ra sao.

Nào có đạo lý cắm được vào rồi lại lùi ra, Chu Thanh cúi đầu giải thích: "Ngoan bảo...bếp Lý là người Chu gia...làm đã thật lâu...sẽ không nói lung tung"

Nghe được bảo đảm của Chu Thanh, Lâm Tuyết mới thôi phản kháng. Tiểu cô nương tính tình cũng thật lớn, dám trừng mắt nhìn lại Chu Thanh tỏ vẻ không hài lòng lắm.

Chu Thanh chủ động dẫn dắt, côn thịt lại cạn lại sâu cắm vào cố tình không như ý Lâm Tuyết, buộc cô phải chịu thua xin tha.

Tuy nhiên, bữa sáng thì vẫn phải tiếp tục, ép cô vừa ăn vừa bón cho hắn đến hết món ăn trên bàn mới thôi.

Giữa trưa, bếp Lý dọn dẹp giặt giũ xong hết thảy, cũng chuẩn bị luôn cơm chiều cho hai người thì nhanh chóng ra về, bà cảm nhận được ánh mắt phóng điện của Chu Thanh.

Hai người ăn xong lại nghỉ ngơi xem TV một lát cho tiêu thực.

Chu Thanh nhận vài cuộc điện thoại công việc, sắp xếp xong đâu vào đấy. Nhìn sang người không chút ý tứ nằm trên sofa, dây áo trễ xuống lộ nửa bộ ngực cũng không thèm chú ý mà hăng hái xem TV, Chu Thanh lại hừng hực đè qua. Thực sắc tính dã - ăn uống và tình dục chính là bản năng của con người mà.

Từ chiều đến tối, Chu Thanh dính chặt lấy Lâm Tuyết không rời. Hắn nghiện cơ thể cô, nghiện mùi hương thơm ngát trên người cô, càng nghiện cảm giác chôn sâu trong hoa huyệt ấm nóng mê người.

Hắn đè Lâm Tuyết bò trên lưng ghế sofa lần nữa mà cắm vào, khác biệt lần này là không có thời gian hay người nào hạn chế, muốn làm bao nhiêu tuỳ thích.

Từ phòng khách, bàn ăn, kệ bếp, sàn nhà trải thảm lông đến cửa sổ sát đất, đâu đâu cũng tràn ngập dấu vết hoan lạc của hai người, Lâm Tuyết kêu thoải mái đến khàn cả giọng.

Cơm chiều cũng không khác gì buổi trưa, nhưng nhà không có ai làm Chu Thanh táo bạo hơn, hai người trần trụi mà tựa vào nhau, dùng tư thế nguyên thuỷ nhất mà liên kết lại.

Ăn xong lại tiêu thực, sau đó Lâm Tuyết lấy lí do cả người dính nhớp đòi đi tắm.

Thực sự cần tắm sạch sẽ nên quyết tâm không cho Chu Thanh theo vào. Lúc này cô mới có thời gian nghỉ ngơi, lén vào không gian một chút để hồi phục lại. Chu Thanh vừa cắm vừa hút nước dịch từ người cô, tất nhiên được chữa khỏi mệt mỏi rồi, cả người còn hăng hái sung sức hơn trước nữa, chỉ có cô là chịu dày vò thôi.

Từ phòng tắm quấn tóc mặc áo choàng tắm đi ra, sấy tóc xong Chu Thanh không để Lâm Tuyết mặc lại quần áo nữa - vì mặc cũng có tác dụng gì đâu, không mặc lại vừa thích.

Để cô ngồi vào bàn trang điểm, Chu Thanh giành việc giúp cô thoa kem dưỡng thể. Không rõ đây là loại nào, nhưng theo cảm nhận của Chu Thanh, nó còn không thơm bằng hương vị cơ thể Lâm Tuyết.

Đúng là bàn tay người khác thoa vào cảm giác khác biệt hẳn, người này lại quen thuộc biết cách kích thích cơ thể cô nữa, cho nên lướt đến đâu là Lâm Tuyết thư sướng đến đấy, thoải mái ngâm nga mấy tiếng, ngay cả đầu ngón chân cũng thoả mãn mà cong lên.

Lên giường, Chu Thanh chỉ ôm người vào lòng vuốt ve, hôn hôn miệng nhỏ. Lâm Tuyết nằm trong lòng hắn, lười biếng mà nhận hai cuộc điện thoại.

Một cuộc là từ mẹ thân yêu của cô, hai ba ngày rồi mới nhín ra chút thời gian quan tâm con gái, nghe cô ở tại Chu gia thì cũng không có chút đề phòng nào cả, còn dặn đi dặn lại cô nhớ săn sóc thúc thúc cho nhanh khỏi bệnh.

Lâm Tuyết câu được câu mất trả lời, đầu dây bên kia có vẻ cũng không cần nghe câu trả lời của cô ra sao, nói xong hết ý cũng bye bye cúp điện thoại.

Chu Thanh cũng nghe rõ cuộc trao đổi hời hợt giữa hai mẹ con, hắn lấy điện thoại đặt lại trên đầu giường, cúi xuống chiếm lấy khoang miệng Lâm Tuyết lần nữa, lần này là ôn nhu dỗ dành.

Củi khô dễ bốc lửa, huống chi là hai thân thể trần trụi đang dính lấy nhau trên giường. Chu Thanh vốn muốn dành sức cho tiểu cô nương sớm mai còn đi học, nhưng hai người thuận nước đẩy thuyền, ngọt ngào không nhớ là ai chủ động nước nữa, cứ như vậy mà lại dính vào rồi.

Tự nhủ chỉ làm một lần này nữa thôi rồi đi ngủ, Chu Thanh cắm vào tốc độ vừa phải, Lâm Tuyết nằm bên dưới cũng ôm cổ Chu Thanh, ngoan ngoãn đón nhận.

Cú điện thoại thứ hai đến vào lúc này, là Hứa Ny Ny bạn thân của Lâm Tuyết gọi. Không thể không bắt máy, Lâm Tuyết giọng ỉu xìu mà trả lời:

- "Alo...ừm..ừm" - Chu Thanh đáng ghét vừa thúc hai cú thật mạnh vào sâu trong huyệt đạo.

- "Tuyết Tuyết bệnh đỡ hơn chưa? Sao giọng cậu còn yếu vậy"

- "Ân...đỡ nhiều...cám ơn cậu...tớ...tớ hơi đau họng thôi...ách" Chu Thanh chơi xấu, cố tình lật người cô lại gia tăng tốc độ cùng lực đạo mà phịch phịch cắm tới. Bị Lâm Tuyết trừng mắt, hắn chỉ vô tội mà mỉm cười đáng đánh đòn thôi.

- "A Tuyết...A Tuyết...cậu có nghe tớ nói không? Nghe giọng cậu mệt lắm...có cần tớ qua đó đưa cậu đi bệnh viện không vậy?" Ny Ny thơ ngây sốt sắng quan tâm, thật sự định gọi Hứa Mạch Xuyên đưa cô sang nhà Lâm Tuyết.

- "Không sao...mai tớ sẽ đi học...cậu đừng qua...giọng ngái ngủ đó...thôi, tớ ngủ tiếp đây...bye bye cám ơn cậu, moah" Nói xong không đợi Ny Ny đáp lại đã nhanh chóng cúp máy. Sau đó gửi qua cho cô nàng một tin nhắn chúc ngủ ngon cùng trấn an, Ny Ny mới nhắn lại yên tâm.

Tiểu Ny Ny ngây ngô của tớ ơi, đây là giọng bị cắm sảng đến không nói nên lời. Lâm Tuyết vừa nhấp nhô trên người Chu Thanh vừa nghĩ, thực sự Hứa Mạch Xuyên không ra tay chút gì sao, vậy thì đến bao giờ mới tu thành chính quả đây? (An: muốn viết đoản văn hay chương gì đó về đôi nguỵ huynh muội này...cơ mà...🤥🤥🤥)

Chu Thanh thấy người bên trên lo ra, đang bị cắm mà không chú tâm gì cả, tức giận lật người đóng vào thật ác. Vốn suy nghĩ lo lắng cho cô, cô thì lại suy nghĩ đâu đâu, phải phạt!!!

Bị ép bò trên nệm, hai tay chống trên đầu giường chịu đựng trừng phạt từ phía sau, Lâm Tuyết khóc lóc van xin cũng không được ngó ngàng tới. Thật oan ức nha, cô chỉ là nghĩ cho tương lai bạn tốt một chút...

Sáng hôm sau khó khăn mà rời giường, nhưng cô vẫn quyết tâm đến trường làm học bá. Đùa à, nếu lại nghỉ thêm ở nhà, sẽ lại bị Chu Thanh đè ra cắm đến không thấy bình mình.

Tuy nhiên, từ thứ ba cho đến cuối tuần, trừ thời gian nghỉ ngơi cần thiết cùng làm bài tập, còn lại hầu như từ chiều đến tối Lâm Tuyết đều bị Chu Thanh dụ dỗ trải nghiệm hết thảy các địa điểm cùng tư thế mới lạ trong biệt thự, vừa sướng vừa khổ.

Chu Thanh vì sang tuần sau phải trở về với guồng quay công việc rồi, nên y cố gắng mà đem các ngày nghỉ ngơi còn lại làm ra trải nghiệm khó quên cùng Lâm Tuyết tại nhà.

Trong vườn thuộc khuôn viên biệt thự, có tiểu cảnh cây cối xinh đẹp, có hòn non bộ nước chảy róc rách, cũng có xích đu bằng dây thừng và ván gỗ bảo đảm người gặp người thích.

Lâm Tuyết đang ngồi trên ván gỗ đó chân không chạm tới đất, hai tay bám chắc hai bên dây thừng, ngửa lưng ra sau chịu đựng lực húc tới từ đằng trước.

- "A...nhẹ thôi...quá sâu rồi...chịu không nổi đâu...". Lợi dụng quỹ đạo đong đưa tiến lùi có quy luật của bàn đu dây, Chu Thanh không mất quá nhiều lực nhưng vẫn nện được từng cú sâu hút vào trong tiểu huyệt. Cho nên từ ngày bị phát hiện, nơi này trở thành chốn yêu thích của Chu Thanh, lại là cơn ác mộng với Lâm Tuyết.

Lúc cô bị cắm đến mệt rã rời, Chu Thanh mới chỉ tốn một chút sức. Hai người thể lực do đó chênh lệch càng lớn. Đợi khi cô mỏi mệt không tự ngồi vững được nữa, hắn mới ôm chặt hông cô rồi tăng nhanh tốc độ ra vào, bàn đu dây lắc lư kịch liệt hơn so với bất kì nơi nào khác, hắn cắm đến được càng sâu, cơ hồ mỗi lần dao động đều vào đến tử cung, Lâm Tuyết lại đau lại sướng.

Trong biệt thự còn có hồ bơi. Buổi tối Chu Thanh dụ dỗ thuyết phục Lâm Tuyết, cô cũng muốn bơi lội dãn gân cốt một chút nên đồng ý. Tuy nhiên lúc mặc bikini xuống hồ rồi, vận động ở đây là Chu Thanh kéo cô bơi ra giữa hồ, vén đáy quần bơi sang một bên, ấn côn thịt từ từ mượn dòng nước vỗ về mà dễ dàng trượt vào.

- "Aaaa...thúc thúc...người chơi xấu...". Thực ra Lâm Tuyết không khó để dự đoán tình huống này. Cô còn cố ý chọn bikini gợi cảm một chút để gia tăng tình thú, dù sao cả hai đều thật sướng mà.

Lâm Tuyết một bộ ta không biết bơi đành phải ôm chặt Chu Thanh như cây cỏ cứu mạng. Bị cắm đến mơ màng mà nhìn hai mảnh áo tắm gợi cảm của mình nổi lềnh bềnh mà trôi đi xa. Đôi tay màu lúa mạch thay cho áo tắm nâng đỡ lấy hai ngực, xoa xoa đến cô kêu rên ư a vẫn không ngừng nghỉ.

——————————————————————————-

Đôi lời:

Mễ Tâm vì không quan tâm đến Chu Thanh bao nhiêu nên những chi tiết mờ ám giữa hai thúc cháu tất nhiên bà cũng đâu nhìn được tới (chút xíu logic cố gắng vớt vát lại hố thịt đầy tính phi logic phi cốt truyện này)...

🌟🌟🌟Vui quá vì được hơn 100k bạn lướt qua hố này rồi, nên thôi up luôn 3 chương dài thườn thượt ăn mừng, mong mn đọc đừng bị chán thôi 😭

Hôm nay xem lại Demographic, thấy có một số nho nhỏ các bé em U13-18t đang theo truyện mình...hự hự dù đọc đến đây chắc là muộn màng nhưng vẫn muốn nhắc chút chút... các bé em ơi quay đầu là bờ phía trước là đại dương, đây là hố 18+++ An đã cảnh báo từ phần Giới thiệu, lọt vào không thấy đường leo lên đâu, chương nào cũng rất-lành-mạnh 🙈🙈🙈

🌟🌟🌟🌟

~Tịch An~