~🌸🌸🌸🌸Mừng 100k khách ghé qua 🌸🌸🌸 ~
————————————////—————————-
Chu Thanh nằm viện thêm một ngày, cơ hồ thể trạng hoàn toàn ổn định, tốc độ phục hồi nhanh chóng đến mức các bác sĩ y tá kinh ngạc không thôi. Tuy nhiên, bệnh nhân vẫn cần theo dõi thêm tại nhà ít nhất một tuần nữa.
Lâm Tuyết do đó cũng chuẩn bị đồ đạc chuyển đến Chu gia biệt thự một tuần để thuận tiện "chăm sóc" thúc thúc. Dù sao bố mẹ cũng không ở nhà, dì Mễ thì bận rộn công tác, không phải cô thì ai vào đây chăm lo cho thúc thúc đây a?
•••Thứ hai•••
Như thường lệ, Lâm Tuyết đến trường, làm học bá chuyên cần học tập. Nhưng hôm nay có khác một chút, học bá hận không thể kết thúc giờ học thật sớm, phóng về ngay với Chu Thanh.
Cuối giờ, cả lớp kiên nhẫn "được" Trình Hải chủ nhiệm đúng lý hợp tình chặn lại thông báo về chuyến dã ngoại sắp tới tại Bình Sơn. Nghe xong Lâm Tuyết lập tức chạy ra cổng trường, lúc lướt ngang Trình Hải cũng không ngừng lại, chỉ để lại cái mỉm cười tươi rói, làm y nhìn theo tiếc nuối không thôi...
Xe con lướt qua cổng lớn biệt thự, chầm chậm lăn bánh trên đường nhỏ vào đến garage. Biệt thự Chu gia nằm ở khu Thanh An, vừa yên tĩnh lại xa hoa, mỗi biệt thự cách nhau khá xa nên vô cùng độc lập. Biệt thự kiểu Âu khá giống với nhà Lâm Tuyết, bên trong có tiểu cảnh, vườn cây, hồ bơi trong nhà tiện nghi đầy đủ lại vô cùng ấm cúng.
Lâm Tuyết ở cửa cởi giày ra xếp lên kệ, vừa tiến vào đến phòng khách đã ngửi được mùi thức ăn bay ra từ phòng bếp. Nhanh chân chạy vào, thấy bóng lưng đang loay hoay bên trong, thật bất ngờ, hôm nay dì Mễ sao lại ở nhà?
- "Chào Mễ di con mới về ạ"
- "Là Tuyết Tuyết sao? Về sớm vậy con, đi học có mệt không" Mễ Tâm mang tạp dề vội lau tay, tươi cười bước ra hỏi han Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết có hơi chột dạ, ngón tay gãi gãi mũi: "Dạ, hôm nay con 4 tiết thôi ạ, Mễ di...sao hôm nay về sớm vậy ạ? Chu thúc đâu ạ?"
Mễ Tâm giơ tay nhéo nhẹ mũi Lâm Tuyết cưng chiều nói: "Biết con chỉ nhớ thúc thúc...hôm nay công ty cũng không nhiều việc, dì về sớm xem ông ấy một lúc. Người đang ở trên lầu, con cũng lên thay quần áo rồi xuống ăn đi, cơm sắp xong rồi đây"
Lâm Tuyết nghe lời dạ vâng một tiếng, mang cặp sách chạy nhanh lên lầu.
Vừa đến góc khuất ở ngã rẽ cầu thang, bất ngờ cô bị một lực mạnh lôi kéo, miệng cũng bị bịt kín, chỉ kịp ưm một tiếng đã bị đè áp vào tường, người lọt thỏm trong vòng tay to khoẻ của người nào đó.
Đôi mắt chưa quen với ánh sáng ảm đạm trên cầu thang, tuy chưa kịp nhìn mặt người nhưng Lâm Tuyết không quá khó để đoán được Chu Thanh, cô cũng nhanh chóng nhập diễn, mắt ươn ướt vì khiếp sợ nhìn chằm chằm người trước mặt.
Nhìn cô gái mắt ửng hồng hoảng sợ nhìn mình như thỏ nhỏ, Chu Thanh bỗng nổi lên ý muốn trêu đùa, tay đang bịt miệng Lâm Tuyết không có dời đi mà chen hai ngón vào trong cái miệng nhỏ, khuấy đảo khoang miệng trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương:
- "Nói đi...có nhớ thúc thúc không, hửm" Hơi thở ướt át kê sát vào lỗ tai cô thì thầm. Lỗ tai mẫn cảm bị nhột, tiểu cô nương lập tức rụt lại chui sâu vào ngực hắn tránh né. Thấy thế, Chu Thanh ngậm lấy lỗ tai vào miệng, lại thè lưỡi cuốn lấy thuỳ tai xinh xắn mút vào chậc chậc, người trong ngực lập tức càng run dữ dội hơn. Hắn co một chân lên chen vào giữa hai chân Lâm Tuyết, hướng tới nhục huyệt ở giữa cọ xát qua lại.
- "Thúc thúc...người ta phải lên thay đồ...Mễ di đang đợi ăn cơm nha..." Lâm Tuyết ấp úng, vừa phải dùng lưỡi cuốn lấy hai ngón tay không an phận, lại phải nuốt nước bọt không ngừng chảy ra, vô cùng gian nan mà lên tiếng.
Bên dưới tiểu huyệt bị kích thích, có lẽ là do có Mễ di ở nhà nên lại càng mẫn cảm, sớm đã chảy ra d.âm dịch vừa ướt vừa khó chịu, Chu Thanh thoang thoảng ngửi được hương thơm mê người mà hắn khao khát, biết ngay cô đã động tình...
Chưa nghe được đáp án mình mong muốn từ miệng Lâm Tuyết, đầu gối Chu Thanh càng đẩy nhanh tốc độ tới lui va chạm tiểu huyệt, quần áo cả hai vì ma sát phát ra tiếng sột soạt không ngừng trên cầu thang tối tăm chật hẹp. Hắn còn nâng người Lâm Tuyết, bắt cô nhón lên, chơi vơi mà lấy nơi cọ xát đó làm điểm tựa.
- "Ngươi chưa trả lời thúc nha...nhanh nào bé ngoan..." Chu Thanh rút ngón tay ra khỏi miệng Lâm Tuyết, lập tức cúi xuống lấy miệng mình thế chỗ, môi hút vào rồi dùng lưỡi đảo quanh hút hết mật dịch ngọt ngào vì y khuấy động mà tuôn ra dồi dào.
Lâm Tuyết cố gắng từ trong khe hở răng môi của hai người, khó khăn mà lên tiếng "Ân...nhớ...thật nhớ Chu thúc thúc...người...ưm...tha cho tiểu Tuyết thay đồ đi..."
- "Bé ngoan...đến...đi thôi" Chu Thanh bế bổng người lên, để hai chân Lâm Tuyết quắp eo hắn vừa đi về phòng vừa tiếp tục hoạt động môi lưỡi quấn quýt trao đổi. Một tay cố định cái đầu nhỏ đang lắc lư kháng cự lại, tay kia bên dưới luồn vào từ phía sau, chen giữa khe mông kích thích dâm huyệt: "Thật tao...vậy mà ướt đẫm rồi...rất muốn thúc thúc cắm vào đây đi?"
Ngón tay cong lại chen vào trong cửa động, mỗi bước tiến lên cầu thang là một lần nối tiếp một lần cắm vào rút ra, tiểu huyệt đã đẫm nước nên phát ra từng tiếng nhóp nhép. Lâm Tuyết vừa lắc đầu ưm ưm kháng cự, lại hận ngón tay cắm vào nông quá, cô không thoả mãn được a.
Lên đến phòng Lâm Tuyết trên lầu ba, Chu Thanh buông môi, kéo ra một sợi chỉ bạc dụ hoặc trên môi thiếu nữ. Nhẹ nhàng thả người lên giường, sau đó hắn cũng đè lên trên. Từ góc độ này, thiếu nữ vẫn hoàn chỉnh trong bộ đồng phục học sinh, gương mặt lại ửng hồng mang nét phong tình, hai mắt còn đẫm nước nhìn hắn hờn dỗi - nhìn thì như lên án chuyện hắn vừa làm lúc nãy nhưng thực tế lại là cực độ câu dẫn, nhìn đến hắn cả người hừng hực ham muốn.
Thời gian không thích hợp, hắn cũng không muốn ở đây làm Mễ Tâm nghi ngờ. Cúi xuống thân thân lại vuốt ve miệng nhỏ vài cái, Chu Thanh chống người nhỏm dậy định đi xuống trước: "Cháu thay đồ đi, thúc xuống dưới trước"
Người bên dưới đột nhiên có động tác, tay chân câu lấy cả người giữ hắn lại. Bất ngờ làm Chu Thanh không trở tay kịp, tình thế đảo ngược hắn biến thành kẻ bị đè bên dưới. Lâm Tuyết ngồi trên eo Chu Thanh, đảo khách thành chủ như nữ vương ngạo nghễ mà nhìn xuống, hất cằm mở miệng sai khiến:
- "Thúc thúc hư...phạt người ở lại đây thay đồ cho ta, không cho đi xuống!"
Chu Thanh làm bộ khó xử, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan bảo bối, không phải cháu sợ Mễ di chờ lâu sao?" Hai tay thì phối hợp hơn, vịn lấy hông Lâm Tuyết để cô ngồi vững trên eo mình.
- "Cũng phải thay đồ rồi mới được đi...là người hư trước đó" nói xong cúi người xuống, bên môi Chu Thanh mà thì thầm lên án: "Nào có chuyện chọc người ta ướt xong lại bỏ đi như vậy"
Nói xong không nhịn được ưm a mà hôn tới, hai tay nhỏ kéo lấy bàn tay to lớn của Chu Thanh dẫn dắt, từng cúc áo đồng phục rơi xuống, áo sơmi trắng vô tình mà bị ném xuống dưới sàn, chỉ còn váy caro bên dưới lỏng lẻo trên eo. Áo lót hồng phấn cũng nhanh chóng cùng chung số phận bị hắt hủi, ngực bật ra lắc lư trước mắt Chu Thanh. Lâm Tuyết tiếp tục dùng hay tay nhỏ dẫn dắt bàn tay Chu Thanh bao trùm lấy hai bầu ngực sữa đó, nhào nặn theo ý cô muốn.
- "Sờ ta đi thúc thúc..."
- "Ưm..thúc thúc...chính là như vậy..." Chu Thanh dùng ngón tay cái khảy khảy hai đầu nhũ, tiểu anh đào từ từ thức tỉnh mà nhô ra, lại bị hắn dùng ngón cái cùng ngón trỏ se se qua lại: "Aaaa...aaa... quá sướng rồi....không chịu nổi...."
Lâm Tuyết khom lưng, tay chống hai bên đầu Chu Thanh rồi dùng ngực quét qua lại chà xát trên mặt y, miệng chỉ biết ưm a gọi "thúc thúc...thúc thúc". Thức ăn đưa tới khác nào mỡ dâng miệng mèo, Chu Thanh làm sao từ chối, y thè lưỡi, dựa theo chuyển động qua lại của Lâm Tuyết mà đón lấy từng bên đầu nhũ liếm láp, sau đó há mồm để cả bầu vú lấp đầy khoang miệng, chần chậc hút vào lại nhả ra.
- "Chậc chậc...ngoan bảo...thật ngon..."
- "Aaaa...thật sướng...thúc thúc thật giỏi... hút thật sướng...để tiểu Tuyết uy người ăn no nha" Lâm Tuyết thật dâm đãng mà rên rĩ kích thích Chu Thanh, hai tay tự xoa bóp ngực mình dâng tới vùi lên mặt Chu Thanh.
Chu Thanh càng hứng tình, thở ồ ồ hăng hái mà liếm cắn luôn bên nhũ hoa còn lại, mỗi lần hút vào thả ra là một dấu hồng ngân đỏ ửng trên bộ ngực trắng nõn, y làm đến không biết mệt hết bên này tới bên nọ.
Vốn đã bị dày vò ban nãy làm động tình, bây giờ lại còn bị hút đến sướng tận trời, cộng thêm việc dì Mễ Tâm đang chờ bên dưới làm hai người đều thấy thêm kích thích, Lâm Tuyết thế nhưng bị hút đến a a a mà cao trào: " Ta tới...aaa....tới rồi". D.â.m dịch ồ ạt trào ra ướt luôn một mảng lớn trên áo Chu Thanh, ngực cũng ướt đẫm loang lỗ dấu vết.
- "Thật tao...còn chưa cắm vào đã cao trào" Chu Thanh lần mò xuống dưới, nắm côn thịt sưng to định cắm vào tiểu huyệt thì bị Lâm Tuyết cản lại, người nằm bò trên ngực hắn chậm rì rì mà lên tiếng:
- "Thúc thúc, cần phải thay đồ nha". Lâm Tuyết đem ăn xong chùi mép làm đến thuần thục.
Chu Thanh đành tiếc nuối mà ngừng lại động tác, cười trừ lắc đầu hết cách với cô. Thật sự thời gian không phù hợp có cắm cũng không đến sướng, đành ôm người ngồi dậy đi chọn quần áo, hắn không quên cảnh cáo: "Một lát cho cháu biết tay".
Chọn cho Lâm Tuyết mộ bộ váy liền Kitty kín đáo che đến gối để không bị nghi ngờ. Tuy nhiên, hắn không cho cô mặc đồ lót, cứ thế trống rỗng mà đi xuống dưới lầu, người trước người sau để không bị nghi ngờ.
——————————————————————————-
Lâm Tuyết sau khi rửa mặt vệ sinh sạch sẽ bên dưới xong thì đi xuống, thấy Chu Thanh đã thay quần áo khác, nghiêm chỉnh đeo mắt kính ngồi đợi bên bàn ăn, tay cầm báo đọc chăm chú, cô bỉu môi dùng khẩu hình nói: "Giả vờ giả vịt"
Phòng bếp Chu gia thiết kế theo kiểu mở tây âu, bên trong ngăn cách với bàn ăn bên ngoài bằng một bệ đá hoa cương tạo thành bàn bếp cao đến ngang eo, phía trên còn treo đầy ly uống rượu, hai bên là hai tủ kính cao ngất chất đầy rượu ngoại vô cùng phong phú, từ ngoài nhìn vào, bên trái là cửa thông giữa phòng bếp và phòng ăn.
Mễ Tâm đang loay hoay xào rau bên trong, xoay lưng ra ngoài nên sẽ không biết được, Lâm Tuyết đang đứng phía ngoài tựa vào trên bàn bếp đó, tay vén váy lên cao chút để lộ bên dưới lấp ló không mặc nội y, lắc lắc mông hướng Chu Thanh liếm môi khiêu khích.
- "Dì ơi, con thay đồ xong rồi, có việc gì để con phụ không ạ?" Lâm Tuyết bám vào trên kệ bếp hỏi Mễ Tâm bên trong, bên dưới vẫn nhịp nhịp hai chân kéo váy để lộ bờ mông câu dẫn.
- "Không cần đâu con, sắp xong rồi. Đứng đó đi đừng vào đây cản trở tay chân" Tay vẫn tiếp tục động tác xào rau đều đặn, không thèm ngoảnh đầu lại mà đáp.
Chu Thanh đã di chuyển từ ghế phía đối diện sang ghế ngồi sát với bàn bếp nhất - cũng là cạnh bên Lâm Tuyết đang đứng khiêu khích. Thấy Lâm Tuyết mỉm cười đạt được, hắn giơ tay phát mấy cái bôm bốp vào bờ mông đang ngúng nguẩy, âm thanh bị tiếng đảo rau trong chảo của Mễ Tâm át đi.
- "Thật không thể thống..." Tay đánh xong lại không rời đi mà xoa nắn chỗ ửng đỏ bị đánh. Lâm Tuyết cắn môi vì bị đánh đau chực khóc, nhưng càng hẩy mông cao hơn để hắn dễ bề nắn bóp. Hai mắt thấp thỏm quan sát động tác Mễ Tâm bên trong.
Mông Lâm Tuyết vừa trắng mịn lại căng tròn đầy đặn, bàn tay Chu Thanh chụp mạnh vào thấy thịt tràn ra giữa từng kẽ ngón tay, một tay cầm báo làm như chăm chú đọc, tay còn lại nắn đến vui sướng vô cùng.
Mỗi lần Mễ Tâm xoay người lại lấy gia vị là một lần Lâm Tuyết giật mình thít chặt lại kẹp lấy các ngón tay hắn. Tất nhiên bà không nhận thấy được điều gì khuất bên dưới bàn bếp cả, còn Chu Thanh thì sẽ thuận thế, chen vào đó khảy khảy â.m huyệt, thấy Lâm Tuyết run lên bên dưới tiết ra nước thì cười đắc chí.
Mễ Tâm xào rau xong bày ra dĩa, thấy người sắp đi ra, Lâm Tuyết lập tức chỉnh lại váy, vỗ bốp vào bàn tay vẫn chưa chịu dừng lại, chạy nhanh phụ giúp mang đồ ăn ra bàn, một bộ dạng cháu gái ngoan ngoãn diễn đến thuần thục.
————————————————————————-
Bày biện thức ăn xong, Lâm Tuyết vào chỗ ngồi đối diện vợ chồng Chu Thanh. Chu gia không có thói quen sẽ nói chuyện khi ăn uống, không gian chỉ có âm thanh bát đũa lách cách khá lạnh lùng xa cách.
Lâm Tuyết vừa ăn vừa đợi, chắc mẩm Chu Thanh sẽ không yên lặng ăn uống như vậy, cũng cố ý vén váy cao lên một chút hồi hộp chờ đợi, tiểu huyệt của cô lại ướt đẫm rồi.
Không để Lâm Tuyết đợi quá lâu, đối diện bàn chân Chu Thanh nhanh chóng mò tới, từ cẳng chân lướt chầm chậm lên dần phía trên, qua đùi trong rồi lần mò tới nơi đẫm nước chính giữa.
Cảm nhận ngón chân người đàn ông từ từ lướt tới không nặng không nhẹ đè ấn d.âm huyệt, Lâm Tuyết cắn răng nhìn người đối diện vẫn tỉnh bơ ăn uống, cô khe khẽ đung đưa hông để ngón chân chạm đúng vào nơi mình muốn.
Lâm Tuyết cũng không vừa, nhấc chân tấn công lại phía đối diện, bàn chân không nương tình chà đạp phần cộm lên giữa hai chân Chu Thanh, cảm nhận côn thịt càng sưng to hơn, động tác nuốt thức ăn của hắn có vẻ khó khăn, Lâm Tuyết bên này nhướng mày khiêu khích, chọc hắn dưới chân càng ác liệt chà xát lấy cửa huyệt.
Hai người mắt đi mày lại, Mễ Tâm thì vẫn tập trung gấp thức ăn, thấy Lâm Tuyết không ăn bao nhiêu thì nhiệt tình gấp lấy gấp để từng món bắt cô ăn cho bằng hết, chẳng hay biết gì về "đấu trường" bên dưới bàn ăn.
Cứ thế bữa ăn trong yên lặng mà trôi qua. Lâm Tuyết giành rửa chén, lại bị Mễ Tâm đuổi ra ngoài làm khách. Thấy vậy cô đành hỗ trợ dọn dẹp bàn ăn, sau đó về lại vị trí tựa lên bàn bếp ban nãy, hi ha trò chuyện với Mễ Tâm.
Chu Thanh cũng hỗ trợ mang chén dĩa vào bên trong, vì là bệnh nhân nên bị đuổi ra phòng khách ngồi xem TV nghỉ ngơi. (An: viết hăng quá xí nữa thì quên Chu thúc đang-là-ma-bệnh-yếu-đuối cần chăm sóc 🤣)
Lâm Tuyết phóng cái mị nhãn quyến rũ nhìn Chu Thanh, côn thịt cộm lên bên dưới làm hắn nào có nhấc chân ra khỏi được phòng ăn. Lâm Tuyết cũng không khá gì hơn, tiểu huyệt trống rỗng kêu gào được lấp đầy. Cũng khá khen cho Chu Thanh có thể nhẫn được từ nãy đến giờ mà chiều theo cô.
Lợi dụng Mễ Tâm xoay lưng lại rửa chén, Chu Thanh đi qua chỗ Lâm Tuyết đang đứng, hai người ôm nhau hôn hít một lúc. Nhanh chóng lách người mượn tủ rượu che chắn, hắn lấy ra côn thịt đáng thương chịu kích thích nãy giờ, cầm lấy quét qua lại cửa huyệt sau đó từ từ nhấn vào. Â.m đạo Lâm Tuyết chịu tra tấn cũng sớm ướt đến trơn trượt, côn thịt không quá khó khăn mà chen vào đến lút cán, hai người nhẹ nhàng thở ra thoả mãn.
Lâm Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế bám vào trên bàn bếp, lấy đó làm điểm tựa mà chịu từng cú thúc vào mạnh mẽ từ đằng sau, cả người nhấp nhô nhưng vẫn cắn chặt răng không rên ra tiếng.
Chu Thanh vì nhịn lâu đến khổ nên vịn eo Lâm Tuyết cắm vào từng cú ác liệt như trừng phạt, Lâm Tuyết vì làm tình lén lút nên tiểu huyệt căng chặt hút lấy, cả hai đều tận hưởng cảm giác sung sướng dục tiên dục tử chưa từng có trước đây.
Mượn tiếng nước chảy ào ào bên trong, cả hai cũng ăn ý mà để bộ phận bên dưới nhịp nhàng giao hoà nhóp nhép, Lâm Tuyết thỉnh thoảng còn rướn người dậy vòng tay ra phía sau câu lấy cổ Chu Thanh, nghiêng đầu dâng lên môi thơm.
- "A Tuyết ăn trái cây không con?" Mễ Tâm bất chợt lên tiếng. Tuy không xoay người lại nhưng làm Lâm Tuyết lẫn Chu Thanh đều hoảng hồn, người thì thít chặt huyệt động, người kia không khống chế được bị hút đến "hự"...cứ vậy...bắn ra tới...
- "Dạ....ănn...ạ" Giọng nói còn ách ách do cơn động tình vừa mới qua, quay đầu lại làm mặt quỷ trêu chọc Chu Thanh, khẩu hình miệng nói: "mười phút..."
- "Ừ, con đợi một lát" Mễ Tâm xoay người mở tủ lạnh, lấy ra trái cây đặt lên tay Lâm Tuyết trên kệ bếp - "Lúc nãy bếp Lý cắt sẵn rồi này, con mang ra phòng khách xem TV với Chu thúc con đi, đừng ở đây nhàm chán, lát sau dì xong sẽ ra tới". Hoàn toàn không hay biết gì đến người đang nép trong góc bên ngoài ngay phía sau tủ rượu.
Chu Thanh bị Lâm Tuyết trêu đến tức anh ách, cũng phải thông cảm cho hắn, khó khăn nhịn thật lâu mới được cắm, tiểu huyệt Lâm Tuyết thì chật đến đòi mạng, lại bị hoảng sợ đến thế, muốn kiên trì như hắn đã rất rất khó khăn rồi...
Quyết tâm phục thù, côn thịt mới bắn một lần nào có thoả mãn được hắn, vừa mới ỉu xìu đã nhanh chóng ngóc dậy. Chu Thanh chờ không kịp, không thông báo gì trước mà hăng hái "Phốc" một tiếng đi vào huyệt động - vì mới bị cắm nên vẫn còn rộng mở, một đường thuận lợi tiến vào sâu bên trong.
- "Úc...dạ...con...con..ư..đi ra trước đây ạ" Khó khăn trả lời Mễ Tâm, Lâm Tuyết xoay lại căng mắt trừng người phía sau, hắn có biết chỉ chậm chút nữa thôi là Mễ Tâm đã nhìn thấy cả người cô không rõ lý do bị đẩy mạnh về phía trước không hả?
Chu Thanh cứ thong thả chín nông một sâu nắm lấy eo nhỏ mà luật động, hắn yêu chết dáng người Lâm Tuyết, eo thật nhỏ làm mông càng cong nhìn từ đằng sau vô cùng mãn nhãn.
Thấy Mễ Tâm không có dấu hiệu sẽ xoay lại nữa, hai người ăn ý nhỏm dậy, Chu Thanh hỗ trợ cầm dĩa trái cây, từ phía sau đẩy Lâm Tuyết từng chút một đi ra phòng khách. Tất nhiên trong quá trình di chuyển, nơi tư mật vẫn gắn chặt không rời, Lâm Tuyết phải kẹp chặt lấy dị vật không thuộc về cơ thể mình, mỗi bước đi run rẩy lại chơi vơi như trên mây.
Phía sau trong góc chỗ hai người đứng ban nãy, ái dịch trộn lẫn với tinh dịch vương vãi trên sàn nhà bị bỏ quên không ai ngó ngàng. Cũng may là sàn nhà phòng ăn là gỗ tối màu, nhìn vào cũng không gây chú ý quá lớn.
———————————————————————————
~👇🏻👇🏻👇🏻 Chap 14 luôn nhé~
🌟🌟🌟 Cmt làm nên động lực. Mn có show/phim gì hấp dẫn gthieu cho An không 😌