Bảo Bối Thật Mê Người

Chương 13: Phòng Bệnh Play - 2




Không gian của Lâm Tuyết thực sự rất nghịch thiên, lúc càng động tình, mật dịch càng mời gọi hấp dẫn, khiến người khác khó lòng khống chế ý muốn dục tiên dục tử cùng cô.

-Trong phòng bệnh-

Lâm Tuyết bị áp trên giường, váy bị kéo cao đến hông, hai chân được đôi tay đàn ông rắn chắc mở rộng ra hết cỡ. Người bị bệnh, lúc này đáng lẽ phải là người nằm trên giường thì lại đang quỳ gối, chôn đầu vào nơi tư mật thơm tho, thuần thục khiêu khích.

Vì mặc đầm hai dây nên không hề mặc áo lót, dây áo đã bị kéo xuống từ ban nãy, hai khoả ngực phập phồng bị mút đến vừa ướt vừa đỏ, đầu nhũ cương cứng nhô lên lắc lư theo từng cử động.

Bên dưới Lâm Tuyết cố ý xuyên quần lót tình thú lấy từ trong không gian, chỉ một mảnh vải nhỏ xíu tam giác che lấy nơi tư mật, còn lại là dây mảnh nhỏ kéo qua thắt thành hình nơ bướm cố định tại hai bên hông, Chu Thanh nhìn thấy đã nóng rực cả người:

- "Mặc dâm đãng như vậy đến đây là cho ai xem...hả.." Lưỡi cách lớp vải ren mỏng tang đưa qua đẩy lại, dâm dịch vừa chảy ra liền bị hút hết vào miệng, yết hầu lên xuống nuốt vào từng ngụm.

Lâm Tuyết cong lưng đu đưa hông, để âm hộ dán sát hơn vào cái miệng đang há ra bên dưới, mắt ngập nước cầu xin:

- "Thúc thúc...không cần...là cho thúc thúc xem ... ân ... thoải mái quá...", miệng vừa thở phì phò vừa rên rĩ, hai tay bám chặt lấy khăn trải giường, làm nó nhăn nhúm một đoàn. Cô không dám to tiếng, vì bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có bác sĩ y tá qua lại, ai chú ý một chút sẽ không khó để biết bên trong đang làm gì.

- "Vậy là cần...hay không cần đây, tiểu Tuyết?"

Chu Thanh thì không sợ gì, hắn biết bên ngoài có nghe tiếng gió cũng không dám hé miệng lung tung.

Dùng răng kéo lấy một bên nơ bướm, mảnh vải nhỏ xíu vốn chẳng che đậy được bao nhiêu theo đó trượt xuống, tiểu huyệt sũng nước cứ thế bày ra trước mắt.

Hai cánh thịt mập mạp sáng bóng mời gọi người thưởng thức, hắn úp cả mặt vào đó xì xụp mút mát, rắng còn khẽ nhay khối thịt nhỏ nhô lên.

Cái lưỡi trơn mềm nhanh chóng trượt vào bên trong huyệt nhỏ chật hẹp, đảo quanh một lát thì lướt qua một mô thịt. Cảm nhận Lâm Tuyết giật bắn người, tiếng rên càng dâm đãng hơn, hắn biết, đó là điểm G mẫn cảm cần kích thích.

Chu Thanh mạnh mẽ lật người trên giường úp sấp lại, để cô bò trườn trên giường lớn, tay nắm hông kéo giật người về phía sau. Lâm Tuyết bị ép làm ra tư thế xấu hổ vô cùng, chổng mông đưa trọn huyệt nhỏ ra phía sau mặc người dày xéo.

Huyệt non mở ra, Chu Thanh dùng ngón tay khảy khảy âm đế.

- "Aaa...Đừng..đừng nhéo chỗ đó". Lâm Tuyết cắn răng kiềm chế tiếng rên.

Thấy người bên dưới rùng mình, hắn lại tiếp tục dùng miệng ngậm lấy hai cánh hoa, nhưng thêm vào đó, một ngón tay kết hợp từ từ tiến vào, quẩy đảo đến khi tìm được mị thịt ban nãy thì không ngừng dùng phần bị chai trên ngón tay ma sát qua lại.

Kích thích quá độ, nước sốt chảy ra nhiều vô cùng, rơi xuống ướt đẫm một mảng lớn trên giường.

Lâm Tuyết bị bắt quỳ chổng mông lên, mặt vùi sâu vào gối nằm, sướng đến run rẩy phát khóc, răng cắn chặt lấy gối để không phát ra tiếng rên quá lớn:

- "Ư..đừng mà thúc thúc..đừng cắm vào như vậy" Cô thực sự không chịu được kích thích nơi đó...thật sự muốn đi WC quá...

- "Vậy phải cắm thế nào đây..tiểu huyệt dâm đãng này..rõ ràng là rất thích mà tiểu Tuyết của thúc" Chu Thanh vừa đưa lưỡi há miệng hứng hết dâm thuỷ, vừa một bên nói lời khiêu khích. Ông biết Lâm Tuyết càng nghe lời ý dâm thì sẽ càng chảy nhiều mật dịch, thật sự là cái vưu vật.

- "Đừng mà..thúc thúc...người ta thật sự rất muốn đi WC...đừng cắm chỗ đó nữa" Lâm Tuyết sợ cô không nhịn được bị kích thích mà tiểu ra luôn ở chỗ này, khóc rấm rức cầu xin Chu Thanh.

Người phía sau nghe thấy vậy, không những không buông ra còn dùng hai ngón tay nắm lấy mị thịt ở giữa hai cánh hoa: "Cháu có thể đi luôn ở nơi này.."

- "Hức...không được...người ta không muốn đâu...cầu xin người thúc thúc..." Lâm Tuyết nước mắt lưng tròng xoay đầu lại nhìn người phía sau. Nếu tiểu ra luôn nơi này thực sự không còn mặt mũi nào nữa đâu...

Nhìn tiểu nhân nhi nhịn khổ cực như vậy lại vẫn quyết tâm như vậy, Chu Thanh đành phải "mềm lòng" thuận theo.

Đương lúc Lâm Tuyết định bò xuống giường thì thấy trời đất quay cuồng...cô cứ thế...bị người ta ôm kiểu xi tiểu cho trẻ con, một đường đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Mặt nhỏ đỏ lựng lên không phân biệt được là do xấu hổ hay do kích thích, Lâm Tuyết nhỏ giọng phản đối: "Chu thúc thúc, a Tuyết tự đi được mà..."

Chu Thanh vừa bế người vừa cúi xuống mổ nhẹ lên cái miệng nhỏ: "Suỵt...nếu không thì đi luôn ở đây, thúc không ngại..."

Tiểu huyệt bị banh mở gắt gao, bại lộ hoàn toàn mà lướt đi, không khí ma sát vào làm nó mẫn cảm ngứa ngáy vô cùng.

Lúc lướt qua tấm gương trong phòng, Lâm Tuyết thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu cả hai lúc này: thân hình nhỏ xinh đang được Chu Thanh - người vẫn nguyên vẹn trong bộ quần áo bệnh nhân - dễ dàng nâng trong tay, lưng cô áp vào lồng ngực rắn rỏi của hắn, khuỷu chân cong lại đung đưa. Theo từng bước chân vững chắc thì bộ ngực sữa cũng nhấp nhô lên xuống. Cô thực sự cảm thấy bên dưới càng nhầy nhụa sũng nước hơn.

Vào đến trong nhà vệ sinh, không gian thu nhỏ làm Lâm Tuyết hô hấp càng nhanh. Khoảng trống chỉ vừa đủ một người, nhưng Chu Thanh vẫn cứ bế như vậy, không chịu thả Lâm Tuyết xuống.

- "Thúc...thả xuống cháu...cháu tự đi được"

Người phía sau dùng ngón cái lướt qua tiểu huyệt, kích thích niệu đạo, từ tốn nói:

- "Thúc thật sự có thể để cháu đi bên ngoài kia"

Lâm Tuyết khóc không ra nước mắt, nhưng không nhịn thêm được nữa, đành dưới mắt người đàn ông mà phun ra một tia nước từ âm đạo...

Đợi Lâm Tuyết đi tiểu xong, Chu Thanh mới từ từ buông người xuống. Lâm Tuyết chân mềm, mất trọng tâm nên phải đỡ lấy bồn cầu, nhanh chóng đậy nắp lại rồi gạt xả nước.

Tư thế này làm mông đưa về sau, Chu Thanh được mời gọi như vậy, tất nhiên đâu thể chối từ. Hơi thở nóng rực ồm ồm sát bên lưng, ngón tay hắn lại theo đường cũ cắm vào, tìm mô thịt lúc nãy thì tiếp tục kích thích, đưa vào rút ra từng tiếng phụt phụt.

Lâm Tuyết bị cắm bất ngờ nên nhũn chân, tay ngoài bồn cầu ra không có nơi nào bám vào, suýt chút nữa thì đập mặt (T.T)

- "Người...người thật là biến thái" Cô cắn răn nghiến lợi "ân...nơi đó... thật thoải mái"

Chu Thanh tay còn lại giật phăng chiếc váy vướng víu vẫn treo tại hông cô nãy giờ, sau đó vỗ bôm bốp vào hai bờ mông trắng mịn:

- "Mặc thành như vậy...đi thăm người bệnh...là ai biến thái đây hả, a Tuyết"

Ngón tay bên trong theo lời nói dâm đãng cũng tăng nhanh tốc độ ra vào dồn dập, Lâm Tuyết run người bị ngón tay cắm một lát tới cao trào, dâm thuỷ theo đó ồ ạt chảy ra, tí tách rớt xuống nhỏ giọt trên sàn nhà vệ sinh.

Chu Thanh không đợi lâu thêm, móc ra côn thịt cứng rắn của mình, theo cửa động ẩm ướt từ từ trượt vào.

Bước chuẩn bị đã làm cẩn thận như thế, nhưng tiểu huyệt vẫn vô cùng chật hẹp, theo từng chút tiến vào thì trăm ngàn cái miệng nhỏ bên trong cũng mút chặt lấy từng tấc côn thịt, làm hắn sướng rơn.

- "Aa...quá trướng...to quá rồi..." Lâm Tuyết miệng nói thế nhưng hông vẫn đánh ngược về phía sau...

-"Nói...cháu muốn côn thịt cắm vào dâm huyệt" Chu Thanh mút lấy xương quai xanh, thì thầm thổi hơi bên tai dụ dỗ Lâm Tuyết nói lời dâm đãng.

Lâm Tuyết hiểu rõ làm thế nào để tăng thêm tình thú, nên cố ý cắn chặt răng, vờ ngoan cố.

Thấy tiểu cô nương vẫn im lặng, Chu Thanh càng thêm dụ hoặc, côn thịt chỉ đi vào một nửa thì rút ra, làm thế vài lần, Lâm Tuyết bị trống rỗng làm cho chịu không nổi, xoay đầu tìm lấy môi Chu Thanh mút vào, miệng nhỏ lẩm bẩm:

-"Hư...thật muốn côn thịt cắm vào dâm huyệt...". Hông càng phối hợp hẩy ra sau đu đưa để côn thịt đi vào sâu hơn.

Chỉ chờ có vậy, Chu Thanh lập tức nện thẳng côn thịt sâu vào tận cùng, hai viên trứng từ phía sau đập vào cửa huyệt từng tiếng bành bạch.

-"A...sướng quá...a Tuyết muốn nhanh nữa...nhanh hơn nữa"

Hắn như máy đóng cọc vậy, từng cái từng cái cắm thật mạnh côn thịt sưng to vào thật sâu, Lâm Tuyết ư a ư a rên rỉ vang vọng cả căn phòng, quên phắt đi chuyện cần nhỏ giọng hay sẽ bị ai đó đi ngang qua phát hiện. Cô chỉ biết càng rên thật to thì Chu Thanh càng cuồng nhiệt mà cắm tới, thoả mãn ham muốn của tiểu dâm huyệt...

Lần thứ hai Lâm Tuyết cao trào là cùng lúc với Chu Thanh phóng xuất tinh dịch, hai thứ trộn lẫn kéo dài chảy từ huyệt nhỏ xuống chân.

Sau hai lần lên đỉnh, Lâm Tuyết cảm thấy toàn thân sung sướng nhưng cũng kiệt sức mà xụi lơ. Tuy nhiên, côn thịt của Chu Thanh vẫn chôn trong tiểu huyệt, hắn cọ xát một lúc thì nó lại ngóc đầu cương lên.

- "Thúc thúc..đừng túng dục quá độ...người vẫn đang bệnh mà" Lâm Tuyết lầm bầm lên án. Thật ra nhờ vào nước linh tuyền trong không gian, Chu Thanh không muốn càng cắm càng hăng cũng khó...

- "Nào có...không phải thúc đang vận động để cả người khoẻ mạnh đây sao". Chu Thanh mặt dày lên tiếng. Hắn vừa từ phía sau đung đưa hông thụt vào kéo ra, vừa đẩy người bước ra bên ngoài.

Lâm Tuyết đâu còn sức lực phản kháng, theo mỗi lần run run bước đi là một lần bị cắm sâu vào tận cùng bên trong, vừa sướng vừa mệt.

Từng bước từng bước khó khăn di chuyển được đến trong phòng, người lập tức bị áp lên giường, hai chân bị kéo nâng lên cao gác trên vai Chu Thanh, còn hắn quỳ ngay bên dưới, tăng tốc ra vào từng cú bành bạch, giường bệnh theo sự kịch liệt đó cũng rung lắc cót két. Cũng may đây là phòng bệnh VIP, chất lượng giường cũng không tệ, vững chắc mà chịu đựng tra tấn của hai người.

Sau vài trăm hồi, cả hai mướt mồ hôi mà lên cao trào lần nữa.

Chu Thanh lúc này cũng chịu nằm xuống, ôm người vào lòng, dịu dàng hôn môi từng chút từng chút, Lâm Tuyết ngoan ngoãn vùi vào ngực hắn ngửa đầu đáp lại...Hắn thấy mình thực sự không thể thoát khỏi dụ hoặc của cô rồi...

Hai người nằm đó ve vãn một lát thì điện thoại mẹ Lâm gọi tới hỏi han. Lâm Tuyết vừa đan tay vào tóc kéo người đang liếm cắn trước ngực mình yêu cầu nhẹ nhàng lại một chút, cảm nhận đôi tay hắn lướt trên từng tấc da thịt, vừa ngoan ngoãn đối đáp với mẹ Lâm mình đã "chăm sóc" thúc thúc thật tốt như thế nào.

Đến trưa, hộ lý gõ cửa phòng đến đưa cơm, Lâm Tuyết mới ngồi dậy mặc tạm váy dài bị bỏ quên trong nhà vệ sinh lúc nãy, lật đật chạy ra mở cửa.

Hộ lý tiến vào, thấy người bệnh nằm trên giường, trời không lạnh nhưng giường phủ kín chăn thì cũng không dám tò mò nhìn lâu, bày biện phần ăn xong thì nhanh chóng rút lui. Bà hoàn toàn không nghe chút xíu mùi lạ nào trong phòng cả, cũng không hề phát hiện dấu vết trên cổ tiểu cô nương đó đâu...

Giữa trưa, bác sĩ đến kiểm tra sức khoẻ Chu Thanh một lượt, mỉm cười hài lòng, khen ngợi bệnh nhân phục hồi rất tốt, sớm thôi sẽ được xuất viện.

Dì Mễ Tâm bận rộn mãi đến buổi chiều mới có chút thời gian ghé thăm chồng mình, thấy có Lâm Tuyết ở đó chăm sóc thúc thúc cũng yên tâm phần nào, ngồi chơi chốc lát lại cứ mãi nhắc công việc công việc...

-to be continued-

——————————————————————————

Lại lảm nhảm chút chút 🤣

Thật sự Trần Tình Lệnh hay lắm các nàng àh!!! Ta trước giờ không xem đam mỹ gì hết, nhưng dính chưởng phim này rồi cũng bị lay động bởi tình huynh đệ cảm động trời xanh đó =))))

Phim có đầu tư, diễn viên hợp vai, đẹp mắt, tạo hình xuất sắc thần sầu, diễn xuất đạt vô cùng, khó lắm mới xem được một bộ phim chuyển thể làm ta xem không dứt được như vậy, cảm xúc lên xuống thất thường luôn, thật muốn đi đâu cũng quảng cáo cho nhiều người biết!!!!! 😏😏😏

Nhạc phim cũng đỉnh luôn, cả list đều rất xuất sắc 😌 theo đó là hai bài khác (cũng hay lắm luôn) nổi theo là Xuy Mộng Đáo Tây Châu và Vân Thuỷ Dao...dù ko là nhạc phim nhưng mà hợp cực kì...

(À phim chuyển thể: Hương Mật, Chiêu Diêu cũng xuất sắc lắm, ai đang tìm phim thì cứ thử xem sao nha ♥️)

Thôi hnay nói nhảm nhiều quá...cảm ơn ai đã xem hết đến đây luôn nha 😆😆😆!!!!

~Tịch An~