Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 412: Đẩy anh xuống vực sâu




Translator: Nguyetmai

Hoắc Vân Thâm cố gắng kìm chế tâm trạng của mình, lại ngước mắt lên nhưng trong đôi mắt đã đỏ hoe.

Giọng nói anh có chút bi thương: "Anh Cả, em đã nghĩ rằng anh sẽ nhớ tới tình cảm anh em giữa hai chúng ta."

Nói chuyện tình cảm anh em à?

Từ trước đến nay Hoắc Cảnh Đường căn bản chưa từng thật lòng xem anh là em trai.

Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Em quá ngây thơ rồi, Vân Thâm. Tục ngữ nói anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng."

"Cái nhà này, nếu có em thì không có anh, nếu có anh sẽ không có em."

"Từ khi sinh ra, chúng ta đã được định trước là quan hệ cạnh tranh rồi."

Hoắc Cảnh Đường khoanh tay đi thong thả vài bước đến bên cạnh anh, giơ tay vỗ vào vai anh.

Giọng điệu vẫn giống như an ủi.

"Vân Thâm, em cứ chờ xem! Anh sẽ quản lý tốt cả Giải trí Vân Hải và Tập đoàn Hoắc thị.

"Anh sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Hoắc Cảnh Đường này tuyệt đối không hề thua kém em.

"Yên tâm, anh Cả cũng không phải là người tuyệt tình, chỉ cần em ký tên lên đơn từ chức này, sau này anh sẽ đảm bảo nửa phần đời còn lại của em được sống trong sự yên bình."

Hoắc Cảnh Đường muốn nói, nếu như anh không chịu ký tên, vậy thì nửa đời sau của anh đừng mong được sống yên ổn.

Anh ta sẽ không lấy mạng của anh, chỉ làm anh sống lay lắt, đau khổ suốt đời mà thôi.

Hoắc Cảnh Đường cũng không vội bắt anh ký tên ngay, anh ta vẫn còn rất nhiều thời gian để kiên trì dây dưa với anh.

"Em cứ từ từ suy nghĩ đi, lúc nào ký xong thì đưa cho anh, anh về trước đây."

Hoắc Cảnh Đường nói xong, xoay người đi về phía cửa, đổi giày và chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc anh ta sắp ra khỏi cửa, giọng nói của Hoắc Vân Thâm vang lên ở phía sau: "Anh Cả, em vẫn luôn muốn hỏi anh, có phải vụ tai nạn giao thông năm năm trước cũng có liên quan tới anh đúng không?"

Hoắc Cảnh Đường thầm rùng mình đứng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hoắc Vân Thâm với vẻ khó tin.

Chỉ trong chớp mắt như vậy, anh ta cảm giác dường như có ai đang bóp lấy cổ họng mình, áp lực làm cho anh ta không thể thở nổi.

Vẻ mặt anh ta mỉm cười không được tự nhiên: "Em đang nói gì vậy? Em nghi ngờ anh à? Vân Thâm, cho dù anh muốn có được Vân Hải, cũng không dùng những thủ đoạn thấp kém này, em không tin anh sao?"

Bảo anh tin tưởng à?

Tốt nhất đừng để cho anh tìm được manh mối.

Hoắc Vân Thâm xoay người, chỉ để lại cho anh ta một bóng lưng đầy đau thương: "Ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời."

Chờ khi bóng lưng của anh biến mất ở chỗ rẽ, Hoắc Cảnh Đường lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.

Tại sao Hoắc Vân Thâm đột nhiên nhắc tới vụ tai nạn giao thông năm năm trước?

Lẽ nào cậu ta đã điều tra ra chuyện gì sao?

Không thể nào. Cậu ta không thể tìm ra chứng cứ, mình đã cho người hủy hết tất cả chứng cứ rồi.

Nghe tiếng đóng cửa, Hoắc Vân Thâm xác định Hoắc Cảnh Đường đã rời khỏi, lúc này tất cả cảm xúc tiêu cực của anh mới phát ra.

Ở trước mặt người khác, anh luôn kiên cường vô địch, nhưng ở sau lưng, anh cũng có những lúc yếu đuối.

Anh ngước đầu lên, đau khổ nhắm mắt lại.

Bàn tay nắm lấy đầu gối ra sức siết chặt, lòng bàn tay không ngừng run rẩy.

Trong lòng anh vô cùng đau khổ, tim đau muốn chết, thậm chí tuyệt vọng đến cực điểm.

Vì sao ông trời phải hành hạ anh như vậy chứ?

Khiến anh trở thành kẻ tàn phế, cướp đi cơ thể khỏe mạnh và tất cả tự tin của anh, làm cho anh sống trong đau đớn đến mức không muốn sống nữa.

Anh đã mất đi người con gái mình yêu nhất, ngay cả tư cách dũng cảm nói yêu cô cũng không có.

Anh đã đủ bất hạnh rồi, nhưng cha anh lại đổ bệnh lúc này, ông nội cũng nằm liệt giường không dậy nổi.

Mà vào lúc anh khó khăn nhất, người anh mà anh vẫn xem là anh hùng đã đẩy anh xuống vực sâu.

Thậm chí, anh nghi ngờ anh Cả chính là người đứng sau vụ tai nạn giao thông năm năm trước.

Anh thật sự không muốn tin người đã phá hủy tất cả mọi thứ của anh chính là Hoắc Cảnh Đường.

Khi mở mắt ra, trong lòng Hoắc Vân Thâm dâng lên cảm giác tuyệt vọng và phẫn uất vô hạn, anh giơ tay ra gạt mọi thứ trên bàn xuống đất.