Translator: Nguyetmai
Bộ ấm trà bằng sứ và những ly chén pha lê khác đều rơi đầy trên mặt đất, vỡ tan.
Hoắc Vân Thâm như phát điên, quơ tay cầm lấy một cây gậy đầu tròn, đập vỡ từ bàn trà cho đến tủ kính trưng bày, khung hình bằng kính...
Anh đập nát hết mọi thứ ở trong phòng.
Tiếng "loảng xoảng" giòn tan vang đầy bên tai, anh chỉ có thể dùng cách thức này để trút hết những buồn bực và đau đớn trong lòng mình.
Vì cú đánh cuối cùng anh đã vung gậy quá mạnh nên bị mất thăng bằng, cơ thể nghiêng về phía trước, cả xe lăn và người đều ngã lật nhào.
Không may là anh lại té ngay lên những mảnh kính khi nãy anh vừa đập bể, mảnh kính cứa vào đầu gối và lòng bàn tay của anh, máu tươi lập tức chảy ra.
Anh ngồi bệt dưới đất, mặc kệ những vết thương đang chảy máu trên người mình. Anh cứ ngây ngốc ngồi thừ người ở đó, từ đầu đến chân đều vô cùng chật vật.
Nếu nói rằng anh là giống như người đã rơi vào đường cùng, vậy thì những lời của Hoắc Cảnh Đường lại tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, hoàn toàn nghiền nát anh.
Anh tuyệt vọng nghĩ, mình sống trên đời này còn ý nghĩa gì?
Cho dù anh có được tập đoàn lính đánh thuê xuất sắc nhất thế giới, vậy cũng có ích gì đâu?
Tiếng đập vỡ đồ đạc ầm ĩ bên căn hộ 101 rốt cuộc cũng ngừng.
Hứa Hi Ngôn đứng cạnh cánh cửa thủy tinh, nghe rõ hết toàn bộ đoạn đối thoại giữa hai anh em bọn họ.
Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, Hoắc Cảnh Đường lại điên loạn đến nông nỗi này, thừa cơ hội Hoắc Chấn và Hoắc Tuân đều gục ngã mà bức ép Hoắc Vân Thâm "thoái vị".
Đây không phải là bộc lộ lòng lang dạ thú thì còn là gì?
Uổng cho Hoắc Vân Thâm vẫn luôn coi anh ta là anh hùng, cảm kích ơn cứu mạng của anh ta. Thật không ngờ, cuối cùng anh ta lại biến thành loại người đáng sợ như bây giờ.
Hứa Hi Ngôn có thể cảm nhận được nỗi đau buồn trong lòng anh. Cách đây năm năm, chính bản thân cô cũng đã trải qua cảm giác bị phản bội bởi người thân mà mình tin tưởng.
Đây chính là loại thuốc độc có thể khiến bản thân đau nhất trong số tất cả các loại thuốc độc trên thế giới này.
Cô biết, sau khi Hoắc Cảnh Đường rời đi, Hoắc Vân Thâm đã đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng.
Chắc anh đã bị ép vào đường cùng nên mới làm ra hành động cực đoan như thế!
Nếu không, một người đàn ông ấm áp dịu dàng như anh tuyệt đối sẽ không mất kiểm soát đến nhường này.
Lúc này lòng Hứa Hi Ngôn đang rất đau đớn vì anh, cô rất muốn qua đó xem anh thế nào, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh.
Cô hiểu anh, biết chắc rằng hiện giờ anh không muốn gặp cô trong tình trạng như thế.
Cô đứng cạnh cửa lắng nghe một lúc, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào phát ra từ bên kia nữa thì lại tự hỏi không biết anh thế nào rồi.
Vì quá lo lắng, Hứa Hi Ngôn do dự một lúc lâu rồi cuối cùng vẫn quyết định sang phòng anh xem thử một chút.
Ngay khi cô mở cánh cửa thủy tinh ra, khung cảnh ngổn ngang lập tức đập vào mắt, những mảnh kính nát vụn vương đầy trên mặt đất.
Cô khe khẽ bước qua cửa, vào trong căn hộ 101, đôi mắt đưa đến từng ngóc ngách trong căn phòng bừa bộn hòng tìm kiếm vị trí của anh.
Cuối cùng, cô cũng thấy được anh. Anh ngồi liệt dưới đất, xe lăn ngã lật ở bên cạnh.
Một tay anh chống trên đất, đầu cúi xuống thật thấp, trên những mảnh sứ trắng tinh vương vãi đầy sàn dính không ít máu.
Bờ vai rộng của anh hơi run lên, tấm lưng toát lên nỗi bi thương nồng đậm.
Anh đang khóc ư?
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ vì chưa chạm phải nơi yếu lòng.
Lúc này đây lòng anh yếu đuối nhường nào, tuyệt vọng và đau đớn đến nhường nào?
Hứa Hi Ngôn trông thấy cảnh này, trong tim chợt như có cây gai nào đó đâm thẳng vào. Người con trai mà cô quan tâm lo lắng nhất bị thương, cô cảm thấy lòng mình đau đến nỗi tựa như không thể hít thở được nữa.
Vết thương ở trên người anh, thế nhưng tim cô lại đau nhức không thôi. Có lẽ đây chính là yêu!
Cô cố gắng không giẫm lên những mảnh kính và mảnh sứ vỡ nát, tiến đến chỗ anh.
Hoắc Vân Thâm nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu dậy. Khi anh thấy Hứa Hi Ngôn đang từ từ lại gần mình, anh kinh ngạc đến nỗi trừng to mắt.
Sao cô lại đến đây?