Editor: Nguyetmai
Hoắc Cảnh Đường chợt dừng lại, nhìn về phía Hoắc Vân Thâm, anh ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn có phần lôi thôi lếch thếch, tinh thần cũng không được tốt lắm, nhưng trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm kia lại lóe lên ánh sáng sắc bén khác thường.
Ánh mắt này làm người ta thấy chột dạ.
Hoắc Cảnh Đường cố trấn tĩnh, mỉm cười giải thích: "À, anh cũng đang muốn nói với em về chuyện này đây! Đại hội cổ đông ngày mai sẽ quyết định chọn ra Tổng Giám đốc mới."
Hoắc Vân Thâm đã sớm đoán được chuyện này từ trước, nhưng anh chưa từng nghĩ tới hôm nay mình sẽ nghe Hoắc Cảnh Đường trực tiếp nói ra.
Trong mắt anh thoáng hiện ra sự đau lòng không dễ nhận ra, hỏi: "Anh muốn Giải trí Vân Hải sao?"
Chuyện đã đến nước này, Hoắc Cảnh Đường không tiếp tục che giấu dã tâm của mình nữa, anh ta cong môi cười và nói: "Không sai, anh vốn chính là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc, chuyện kế thừa Vân Hải và Hoắc thị là hoàn toàn chính đáng."
Hoắc Vân Thâm đè nén nổi đau khổ trong lòng, hỏi: "Vì sao chuyện lớn như vậy mà anh không thương lượng với em trước? Dù gì bây giờ em vẫn là Tổng Giám đốc công ty!"
"Vân Thâm, em sẽ nhanh chóng không phải là Tổng Giám đốc nữa. Từ sau lần em bị thương này, Vân Hải vẫn do anh quản lý, nói trắng ra, chức Tổng Giám đốc của em hoàn toàn chỉ là để trưng bày mà thôi."
Hoắc Cảnh Đường đút hai tay vào túi, đi tới trước mặt anh rồi đứng lại, từ trên cao nhìn xuống anh bằng ánh mắt khinh thường.
Bàn tay Hoắc Vân Thâm thầm siết chặt tay vịn xe lăn, lưng thấy ớn lạnh. Anh nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ cảm thấy anh ta thật xa lạ.
Đây là người anh hùng mà anh vẫn sùng bái sao?
Đây là người anh Cả máu mủ ruột già với anh sao?
Vì sao anh ta lại muốn đoạt quyền vào lúc này?
Trong lòng Hoắc Vân Thâm cảm thấy vô cùng đau đớn, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc nhà họ Hoắc bọn họ lại phát sinh chuyện anh em hại nhau như thế này.
"Anh Cả, em vẫn coi anh như anh ruột, em nghĩ rằng anh cũng xem em là em trai ruột. Em còn nhớ rõ khi mình còn bé, lúc bị rơi xuống nước, chính anh đã không để ý tới tính mạng cứu em, anh khi đó không vô tình như bây giờ."
Hoắc Vân Thâm vẫn biết ơn Hoắc Cảnh Đường đã cứu mạng mình năm đó, cho nên mới kính trọng anh ta, sùng bái anh ta, làm chuyện gì cũng suy nghĩ tới cảm nhận của anh ta.
Nhưng trước khác nay khác, bây giờ anh đã không tìm lại được bóng dáng của Hoắc Cảnh Đường lúc nhỏ nữa, thứ còn lại chỉ là lòng dạ thâm sâu và lợi ích che mờ tâm trí.
"Sở dĩ anh biến thành dạng như bây giờ hoàn toàn là vì em, Vân Thâm, nếu không phải em luôn tranh cướp với anh, anh làm sao phải vô tình như vậy?"
"Anh Cả, từ trước đến nay em chưa từng cướp đoạt vật gì của anh."
Hoắc Vân Thâm bình tĩnh nhấn mạnh.
Hoắc Cảnh Đường châm chọc nói: "Đúng vậy, em không giành với anh, nhưng cho dù em không cướp cũng sẽ có người sẵn lòng dâng tặng cho em. Điều này là không công bằng! Nếu như em còn là một người khỏe mạnh, Vân Hải do em quản lý, anh sẽ không nói gì, nhưng với tình hình cơ thể của em bây giờ, em cho rằng em còn có thể đứng lên sao?"
Hoắc Vân Thâm buồn bã cúi đầu, ánh mắt nhìn vào đùi của mình, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn.
Những lời Hoắc Cảnh Đường nói giống như con dao cắm thẳng vào trái tim anh.
Làm tim anh rỉ máu.
Đau nhất là khi cha và ông nội đều lần lượt bị bệnh, người duy nhất có thể dựa vào là anh Cả lại tự nhiên quay sang đối phó với anh.
Hoắc Cảnh Đường thấy anh bị đả kích không nhỏ, trong lòng thầm cười lạnh, tiếp tục xát muối vào miệng vết thương của anh:
"Vân Thâm, đây là báo cáo anh lấy giúp em từ chỗ của Giáo sư Tần, trong đó nói cả đời này em cũng không thể đứng lên được."
Hoắc Cảnh Đường lấy từ trong người ra một tập báo cáo, ném lên đầu gối của Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm cầm tập báo cáo, bàn tay có chút run rẩy, ánh mắt lướt qua những dòng chữ bằng mực đen trên tờ giấy trắng, trong lòng cảm giác như rơi thẳng xuống địa ngục.
Cả đời này anh cũng không thể đứng lên...
Hoắc Cảnh Đường tự tay đưa báo cáo tới, chính là đang tuyên án tử hình cho anh sao?