Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi

Chương 8: Đi Công Viên Giải Trí




Một ngày mới lại đến, nắng mới trải dài trên thảm cỏ xanh mượt, làm cho cỏ cây ánh lên một màu xanh rực rỡ, những hạt sương sớm long lanh như những viên ngọc trai ai đó mới thả vào, nhỏ xuống đất. Cây lá đung đưa theo gió hoà vào khúc tình si của lũ chim trên cành cây bên cạnh cửa sổ. Lâm Tuệ Nghi khẽ kéo rèm cửa đón nắng ngoài kia, cô vươn vai hít lấy một ngụm không khí buổi sớm vui vẻ bước đến tủ quần áo cố lục lội cuối cùng cũng tìm được chiếc vái vừa ý khẽ cười hài lòng rồi bước vào nhà vệ sinh.

Căn phòng rộng lớn vốn yên tĩnh của Vương Khôi Vĩ bởi vì sự phấn khích của Lâm Tuệ Nghi mà trở nên ồn ào.

Vừa rồi thuận ý khi nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương Lâm Tuệ Nghi đã chạy đến phòng Vương Khôi Vĩ náo loạn. Người hầu trong nhà cũng vì hiếu kì không biết thiếu gia của mình sẽ nổi giận với Lâm Tuệ Nghi ra sao nên đứng ở ngoài cố ý nghe người bên trong nói chuyện nhưng trước sau cũng chỉ nghe thấy tiếng Lâm Tuệ Nghi. Cô kéo mạnh cái chăn trên người Vương Khôi Vĩ liền bị anh mạnh tay giật lại, Lâm Tuệ Nghi bực tức chóng hai tay vào hong mà hét lớn.

- Thiếu gia mau thức dậy đi công viên giải trí cùng tôi.

Bị Lâm Tuệ Nghi quấy nhiễu bằng âm thanh, Vương Khôi Vĩ khó chịu lăn qua lăn lại trên giường lớn sau đó với tay lấy chiếc gối bên cạnh mà bịt chặc tai mình không ngờ Lâm Tuệ Nghi còn nghĩ được đến cái trò lấy nước tưới anh như tưới cây. Lâm Tuệ Nghi cứ đứng ở cạnh dùng tay vung nước vào mặt Vương Khôi Vĩ khiến anh tĩnh ngủ, ngồi bật dậy dùng chất giọng khàn khàn định lên án Lâm Tuệ Nghi nhưng lời chưa thốt ra đã bị dáng vẻ của cô làm nghẹn lại.

Nhìn Lâm Tuệ Nghi bây giờ thật khác với bộ dạng thường ngày. Thân hình nhỏ bé cứ như hạt tiêu của cô thật đáng yêu trong chiếc váy công chúa màu trắng thuần khiến, mái tóc dài đến nữa lưng vẫn thường được Lâm Tuệ Nghi cột gọn gàng hôm nay được cô chăm chút búi kiểu na tra tinh nghịch đã thế miệng nhỏ còn ngậm một cây kẹo mút. Nhìn vào ai mà tin cô đã là sinh viên cơ chứ.

Lâm Tuệ Nghi chóp chóp mắt tròn nhìn gương mặt ngơ ngác của Vương Khôi Vĩ, hất hàm tự tin.

- Có phải rất đáng yêu không?

Đúng thế, cô chính là rất đáng yêu nhưng con người vốn chẳng mở miệng khen ai một câu thì làm sao công nhận. Vương Khôi Vĩ gạt chăn sang một bên bước xuống giường, không chú ý hình tượng lấy tay xoa xoa mái tóc rồi của mình, đạm nhạt.

- Tự luyến.

Lâm Tuệ Nghi bĩu môi, không ý tứ ngồi phịch xuống giường. Nhìn bóng lưng Vương Khôi Vĩ đang bước vào nhà vệ sinh mà nói.

- Hàn Chỉ Diên luôn nói tôi đáng yêu chỉ có anh là không công nhận.

Nghe Lâm Tuệ Nghi nhắc đến người mang tên Hàn Chỉ Diên trong lòng Vương Khôi Vĩ bùng lên ngọn lửa vô danh nhưng rồi lại kiềm chế không biểu lộ ra ngoài.

Nhân lúc Vương Khôi Vĩ còn ở trong phòng tắm Lâm Tuệ Nghi ở ngoài giúp anh xếp chăn, chờ một lúc sau thì Vương Khôi Vĩ bước ra. Anh bây giờ đã có thể gỡ cái mát tổng tài cao lãnh, chính chắn trong những bộ vest đơn điệu kia rồi. Phong cách chọn đồ của anh cũng không tồi, áo sơ mi trắng phóng túng bỏ hờ trong chiếc quần jean rách gối. Không chú ý đến Lâm Tuệ Nghi anh bước đến mở ngăn kéo tủ chọn cho mình chiếc đồng hồ sau đó tuỳ tiện lấy bừa chiếc mũ lưới trai màu đen sau cùng là đôi giày nike năng động màu trắng. Lâm Tuệ Nghi đứng nhìn một loạt hành động của anh cười tinh nghịch đưa ngón cái lên giơ giơ trước mắt anh, thuận miệng khen một câu.

- Rất đẹp

Vương Khôi Vĩ tất nhiên sẽ bài ra gương mặt tự đắt.

- Tôi biết tôi đẹp

Phút giây tự mãn còn chưa được lâu đã bị Lâm Tuệ Nghi dập tắt.

- Chiếc đồng hồ trên tay anh rất đẹp, có phải đắt lắm không?

Gương mặt cũng trở nên cứng đơ, Vương Khôi Vĩ thật không còn lời nào để nói với Lâm Tuệ Nghi mà, anh lắc đầu rồi kéo tay cô bước ra khỏi phòng.

- Cô không mua nổi đâu.

Đi đến sân lớn đã thấy hai chiếc xe thể thao Ferrari F12TDF màu đen chờ sẵn ở đấy. Lâm Tuệ Nghi không ngừng cảm thán, Vương Khôi Vĩ đúng thật quá giàu có rồi, mẫu xe này trên thị trường hiện rất đắt vậy mà anh lại sở hữu đến hai chiếc, quá lợi hại.

- Hai người đi cùng một chiếc là được rồi... sao lại? - Lâm Tuệ Nghi chỉ tay vào chiếc xe trước mắt, nghiên đầu nhìn Vương Khôi Vĩ thắc mắc.

- Một của tôi và cô, một của vệ sĩ - Vương Khôi Vĩ điềm nhiên.

Biểu hiện của Lâm Tuệ Nghi có chút cứng nhắt, cứ tưởng sẽ được tự do đi chơi không ngờ con mang theo vệ sĩ, ôn ào như vậy ở nhà còn hơn. Lâm Tuệ Nghi ủ dột cuối đầu quay trở vào nhà liền bị Vương Khôi Vĩ nắm cổ áo kéo lại.

- Đi đâu?

- Tôi không muốn đi nữa! Đi chơi mà có đám người mặc áo đen gương mặt không chút biểu hiện đi ở phía sau cảm giác rất không thoải mái.

Vương Khôi Vĩ cũng cảm thấy bất tiện nhưng sợ có mỗi mình anh ở cùng Lâm Tuệ Nghi, một khi cha anh ra tay thì chắc chắn không thể xoay trở. Bây giờ Lâm Tuệ Nghi không muốn có người đi cùng anh cũng đành chịu, còn đang phân vân là có nên để vệ sĩ ở nhà hay không Vương Khôi Vĩ chợt nhớ đến cách hay anh ghé tai nói với vệ sĩ hãy chọn đồ thoải mái âm thầm đi theo không được để Lâm Tuệ Nghi phát hiện, rồi quay sang cô.

- Vậy thì để họ ở nhà - Nói rồi Vương Khôi Vĩ cao lãnh kéo tay Lâm Tuệ Nghi đến chiếc xe đắt tiền của mình, không ý tứ ấn đầu cô vào xe.

Đúng là chẳng có ai như Vương Khôi Vĩ tuy Lâm Tuệ Nghi không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng không nên đối đãi thô bạo với cô như thế. Người ta dù gì cũng là phụ nữ phải giữ một chút thể diện chứ. Chỉ vì chuyện Vương Khôi Vĩ tuỳ tiện ấn đầu Lâm Tuệ Nghi mà cô hậm hực. Đợi Vương Khôi Vĩ ngồi vào ghế lái chuẩn bị khởi động máy Lâm Tuệ Nghi ngồi bên cạnh cất giọng ấm ức.

- Anh không thể đối xử với tôi tử tế một chút à! Có thấy người nào như anh không, thô bạo ấn đầu con gái người ta vào xe.

Vương Khôi Vĩ bật cười, người vốn không câu nệ như Lâm Tuệ Nghi lại có lúc chú ý đến tiểu tiết này.

- Đối với cô như thế đã là lịch sự lắm rồi!

Vương Khôi Vĩ đạp ga cho xe lao nhanh trên đường Lâm Tuệ Nghi cũng bởi vì cái tốc độ thần thánh này của anh mà quên mất mình đang nói gì, căng thẳng hét to bảo anh đi chậm lại. Vương Khôi Vĩ không những không chú tâm mà còn tăng tốc hơn, làm Lâm Tuệ Nghi hoảng loạn tự nhủ sau này cho dù có đi bộ cũng không bước lên xe Vương Khôi Vĩ cầm láy, doạ chết cô rồi.

Cuồi cùng cũng chịu dừng rồi, Lâm Tuệ Nghi theo quán tính lao nhanh xuống xe, đôi tay thiếu nữ đặt lên ngực trái.

- Bệnh tim chết mất. - Lâm Tuệ Nghi nhỏ giọng nói với chính mình. Ở cạnh Vương Khôi Vĩ quả thật rất nguy hiểm, không đợi anh ta tự tay giết chết cũng sẽ bị phong thái lái xe của anh mà lên cơn đau tim chết. Lâm Tuệ Nghi thở phù một cái quay sang đã thấy Vương Khôi Vĩ thích thú nhìn cô, anh không nói gì đã kéo tay cô đi vào cửa hàng. Theo như Lâm Tuệ Nghi biết thì đây là cửa hàng thời trang lớn nhất thành phố, người ra vào nơi này không giàu thì cũng là rất giàu. Vương Khôi Vĩ đưa cô đến đây có phải là muốn cô mua đồ xong thì mang nợ anh cả đời không thể trả không? Nghĩ đến Lâm Tuệ Nghi liền níu tay Vương Khôi Vĩ, lắc lắc đầu nhỏ.

- Ở đây rất đắt tôi không vào đâu.

- Tôi trả - Vương Khôi Vĩ cao lãnh bước đi phía trước. Anh đã vào bên trong rồi Lâm Tuệ Nghi còn đứng đó cười tủm tỉm cô nghĩ Vương Khôi Vĩ giàu đến thế, đã mở lời nói trả giúp cô thì hà cớ gì phải ngại cứ thoả thích mà chọn cái mình muốn, Lâm Tuệ Nghi vui sướng chạy vào bên trong, đi phía sau Vương Khôi Vĩ.

Thấy cô luôn đi phía sau, Vương Khôi Vĩ liền xoay người hất hàm về phía những bộ đồ đang được mắc ngay ngắn ý bảo Lâm Tuệ Nghi hãy lựa đi, cô tất nhiên hiểu ý bước đến chọn chọn lựa lựa, cuối cùng là ôm rất nhiều đồ trên tay. Vương Khôi Vĩ nhìn thấy gương mặt biểu hiện kinh ngạc, trước đây anh có vài lần đưa phụ nữ đi mua sấm. Những người đó tuy rất thích, rất muốn mang hết chỗ đồ ở đây về nhưng lại biểu hiện ngại ngùng chỉ chọn ra một bộ mình yêu thích nhất còn Lâm Tuệ Nghi thì ngược lại, một chút biểu hiện ngại ngùng cũng không có cứ ngang nhiên chọn thật nhiều đồ.

- Xem ra cô rất thích mua quần áo.

- Tôi chính là rất thích - Lâm Tuệ Nghi không những nói thật lòng mình mà cò khoa trương đưa hay tay lên không trung vẽ một vòng tròn lớn cố ý thể hiện tình yêu lớn của mình đối với quần áo. Thật ra trước đây Lâm Tuệ Nghi luôn khao khát được mua thật nhiều đồ của các nhà thiết kế mà cô yêu thích nhưng cô đến cả tiền sinh hoạt phí cũng phải chắc nhặt lắm mới đủ thì làm sao mà mua được. Bây giờ đúng lúc Vương Khôi Vĩ hào phóng mở lời muốn trả tiền giúp, cô tất nhiên phải tận hưởng khoảnh khắc thăng hoa này chứ.

****
Lâm Tuệ Nghi hai tay xách lĩnh kĩnh túi to túi nhỏ, khó khăn lắm mới cho vào xe. Cô vui đến mức cứ cười suốt khiến tâm tình người bên cạnh nhẹ nhành hơn.

Xe đi một lúc đã đến công viên giải trí lớn bật nhất. Vừa bước xuống xe Lâm Tuệ Nghi đã phấn khích kéo tay Vương Khôi Vĩ. Bản thân sợ các trò cảm giác mạnh nhưng lần này Lâm Tuệ Nghi lại chọn đi tài lươn siêu tốc bởi lẽ những lần trước cô đến công viên giải trí với Hàn Chỉ Diên, cậu bạn ấy của cô chính là một con thỏ sống lâu năm rất kì thị các trò chơi cảm giác mạnh nên nhất quyết có chết cũng không bước chân đến. Còn lần này Lâm Tuệ Nghi chính là đi cùng Vương Khôi Vĩ, nhìn anh ta lãnh đạm như thế chắc chắn những trò này không hề tác động đến anh ta. Thật như Lâm Tuệ Nghi nghĩ, cho dù cô ngồi bên cạnh có sợ hãi hét toán lên, Vương Khôi Vĩ cũng chẳng mãi mai, tư thế vô cùng thoải mái.

- Ăn kem không? - Vừa chơi xong, Lâm Tuệ Nghi lại nghĩ đến ăn. Ở đây có một chỗ bán kem rất ngon lần nào đến cô cũng mua cho mình một cây.

Vương Khôi Vĩ tất nhiên không tán thành với yêu cầu của Lâm Tuệ Nghi.

- Trẻ con

Không màng đến biểu hiện trên gương mặt điển trai của Vương Khôi Vĩ, Lâm Tuệ Nghi xoay người chạy biến, thoắt cái đã hoà mình vào dòng người đi đi lại lại trong công viên rời khỏi tầm mắt Vương Khôi Vĩ. Anh đứng đó mọi sự lo lắng đều được thể hiện rõ tự hỏi Lâm Tuệ Nghi có phải không biết mình sẽ gặp nguy hiểm như thế nào khi rời khỏi anh. Thoắt cái đã không nhìn thấy cũng mai người của anh đã đi theo.

Một lúc lâu Lâm Tuệ Nghi quay lại trên tay còn cầm hai cây kem. Tay phải đưa kem vào miệng ăn ngon lành, tay trái chìa cây kem còn lại về phía Vương Khôi Vĩ, cười tinh nghịch.

- Rất ngon! Không ăn uổng phí cả đời. - Có cần khoa trương đến thế không chỉ là cây kem thôi mà tiết nuối gì chứ. Vương Khôi Vĩ nghi ngờ đưa tay cầm lấy cây kem, ăn thử một miếng cảm giác mát lạnh lan toả hoà cùng hương thơm của bạc hà đúng là không ăn thì tiết cả đời.

Lâm Tuệ Nghi đứng nhìn dáng vẻ Vương Khôi Vĩ ăn kem mà bật cười. Ai nói anh lãnh đạm, ai nói anh cool ngầu chỉ cần nhìn thấy anh bây giờ liền mang ý nghĩ đó ném xuống sông. Lâm Tuệ Nghi ngoắt tay ý bảo Vương Khôi Vĩ cúi thấp xuống. Không rõ Lâm Tuệ Nghi muốn làm gì nhưng cũng thuận ý cúi thấp gần cô.

- Vừa rồi còn nói tôi trẻ con bây giờ nói xem ai hơn ai. - Lâm Tuệ Nghi đưa tay cẩn thân lao đi vết kem dính trên môi anh, miệng nhỏ không quên trách.

Hành động này của Lâm Tuệ Nghi thật khiến Vương Khôi Vĩ đỡ không nổi mà. Lần trước ôm hôn anh, bây giờ lại ân cần giúp anh lao đi vết kem trên môi. Vương Khôi Vĩ sợ Lâm Tuệ Nghi cứ đối với anh dịu dàng như thế thì một ngày nào đó anh sẽ rung động trước cô.

Chợt nhớ ra việc quan trong Lâm Tuệ Nghi liền nhỏ giọng cẩn thân.

- Anh có thấy hai người đang đứng đối diện chúng ta không?

Vương Khôi Vĩ theo lời cô nhìn đến đối diện. Hai người kia chẳng phải vệ sĩ của anh sao? Cô chỉ làm gì chứ.

- Có phải đang theo dõi chúng ta không? Vừa rồi tôi đi mua kem họ cũng đi theo bây giờ ngang nhiên đứng đối diện nhìn chúng ta.

Vương Khôi Vĩ lắc đầu trước bộ dạng của Lâm Tuệ Nghi như thám tử đang suy luận vấn đề, anh đưa tay cốc vào đầu cô một cái rõ đau.

- Kem bán cho mình cô à, công viên của riêng cô sao? Người ta muốn đi đâu thì đi, đứng đâu thì đứng chỉ là trùng hợp thôi!

Lâm Tuê Nghi xoa xoa đầu nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy Vương Khôi Vĩ nói đúng cũng thôi không chú tâm đến. Cô kéo anh đi chơi hết trò này đến trò khác.

Lâm Tuệ Nghi rất biết cách, nói muốn lưu giữ kỉ niệm rồi mượn điện thoại của Vương Khôi Vĩ bắt anh cùng cô chụp thật nhiều hình. Ngồi trong xe, cầm điện thoại xem lại hình Lâm Tuệ Nghi còn khoa trương nói nếu cô đăng những bức ảnh này chắc chắn Hàn Chỉ Diên sẽ ghanh tị khi cô được đi cùng với "trai đẹp" hai từ này cô nói với cường điệu châm biếm.

Vương Khôi Vĩ tất nhiên không để tâm đến cường điệu của cô có đang châm biến anh hay không, bên tai vương vấn cái tên "Hàn Chỉ Diên" trong lòng một cổ thắc mắc, người này là ai sao Lâm Tuệ Nghi cứ luôn miệng nhắc đến.

Trên suốt đường về nhà Vương Khôi Vĩ im lặng chiềm trong suy nghĩ của riêng mình chỉ mỗi Lâm Tuệ Nghi vui vẻ nhìn màn hình điện thoại, một mình đọc thoại, một mình nghe.